Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi

Chương 44: Có tin mừng




Tiểu Tú có thai, mặc dù không biết là trai hay gái. Từ bệnh viện về nhà tiểu Tô đi xe đạp thật chậm, sợ sơ ý một chút tiểu Tú sẽ không chịu được. Chậm đến mức tiểu Tú phải trợn mắt, không thể tưởng tượng được mới vừa rồi đi bệnh viện trên đường anh ấy đi nhanh như vậy, giống như bay lên, nếu có gì không tốt đã sớm xảy ra.

Bà Hảo ở nhà chờ sốt cả ruột, thỉnh thoảng lại nhìn bên ngoài, trong lòng tính toán nếu tiểu Tú mang thai thật thì phải bắt đầu chuẩn bị tã, quần áo trẻ con, bây giờ là cuối tháng hai đầu tháng ba, tiểu Tú chắc sinh vào khoảng cuối tháng mười hai, đầu tháng một năm sau. Lúc này là thời điểm ở cữ tốt nhất, thời tiết không nóng, cuộc sống cũng không vất vả, đứa bé này đến thật đúng lúc!

Chờ tiểu Tô trở tiểu Tú về thì đã muộn, bà Hảo cũng đợi dài cổ rồi. Đến nhà, tiểu Tô mặt cười khúc khích kéo tiểu Tú vào nhà. Người còn chưa tiến vào, đã thấy tiếng tiểu Tô: "bà Hảo, mau chuẩn bị đệm cho tiểu Tú ngồi hộ con!" Bà Hảo vừa nghe, cười híp mắt đi lấy đệm. Tiểu Tú vừa bực vừa buồn cười nhìn tiểu Tô: "anh làm gì vậy, có gì đâu mà nói."

Bà Hảo cười đáp lời: "Tiểu Tô là đúng, con bây giờ phải cẩn thận, cái gì cũng phải nghe bà. Con chưa sinh con bao giờ, cái gì cũng không hiểu." Tiểu Tú nghe nhất thời nhức đầu, làm nũng nói: "Bà Hảo. . . . . ." Kết quả còn chưa nói gì, tiểu Tô đã bưng cái ly trà tới: "Tiểu Tú, em uống nước trước đi, muốn ăn gì để anh đi mua, cá hay thịt?"

Tiểu Tú hơn nửa ngày không có ăn cái gì, trong miệng cũng đang khát, nhận lấy ly nước tiểu Tô đưa tới liền uống, nước này đang ấm vừa để uống. Uống hai ngụm, Tiểu Tú nói: "em không muốn ăn cá cũng không cần ăn thịt, làm mấy món đó phí thời gian, bây giờ em đói bụng, có sẵn cái gì ăn luôn cái ấy."

Bà Hảo không đồng ý: "con bây giờ là phụ nữ có thai, không thể ăn tùy tiện được. Con đợi chút, bà giúp con làm chén nước trứng gà." Xoay người bà Hảo cùng tiểu Tô nói: "con cũng không nên gấp, cá thịt hiện tại nó không nhất định ăn được. Con xem buổi trưa ngửi thấy mùi cá nó đã nôn toàn bộ. Con đi hỏi thím Trần nhà bên xem nhà thím có ba món ăn ** không, xin một ít về. bà làm hoành thánh cho nó ăn." Tiểu Tô nghe gật đầu một cái: "Bà Hảo, bà cứ đi làm trứng gà đi, chờ tiểu Tú ăn xong thì con đi. Dù sao cũng ngay gần nhà."

(** chỗ này mình không hiểu lắm, chắc là món ăn cho thai phụ)

Bà Hảo đi vào làm trứng gà, tiểu Tô liền bưng cái ghế nhỏ ngồi trước mặt tiểu Tú."Tiểu Tú, em muốn ăn gì? Hiện tại trời chiều rồi, để sáng mai anh đi mua cho em." Tiểu Tú thật ngượng ngùng: "Em hiện tại không muốn ăn gì. Anh yên tâm, nếu muốn ăn em sẽ nói cho anh đi mua hộ em." Tiểu Tú suy nghĩ một chút lại nói: "Thật ra thì trong không gian có nhiều đồ ngon rồi, cũng không phải đi mua gì”.

Tiểu Tô vừa nghĩ cũng thấy đúng, hiện giờ trong không gian có nhiều thứ, cây đào, cây hồng, cây lê, cây cam, cây lựu, hơn nữa tất cả đều đã kết quả, muốn ăn lúc nào thì hái xuống là được. So với bên ngoài ngon hơn nhiều. Vì vậy tiểu Tô gật đầu một cái: " lúc nào em muốn ăn thì gọi anh, anh hái cho em, mới vừa rồi thầy thuốc nói bây giờ là thời điểm quan trọng, không được phép phạm sai lầm." Tiểu Tú hồi tưởng lời thầy thuốc nói, chỉ nói mới vừa có thai, cũng không nên làm việc nặng, cần nghỉ ngơi tốt. Thế nào tiểu Tô liền nghe ra thật nhiều thứ?

Lúc nói chuyện, bà Hảo đã làm xong nước trứng gà, một bát tô lớn bên trong ước chừng có năm cái trứng gà, tiểu Tú nhìn thấy đường nâu trong nước trứng gà, đã cảm thấy đói hơn rồi, nuốt nước miếng một cái, nhận lấy chén liền ăn, một hơi không dừng liền ăn hết sạch. Thấy vậy bà Hảo mặt mày hớn hở, có thể ăn là tốt rồi, khi mang thai chỉ cần ăn uống tốt là được. Tiểu Tô thì thấy có chút giật mình, tiểu Tú bình thường ăn cũng không ít, nhưng cho tới nay không có ăn nhiều như vậy. Thấy tiểu Tú ăn được, tiểu Tô chào bà Hảo rồi đi tìm thím Trần.

Nhà thím Trần không xa, chỉ cách nhà tiểu Tú hai gia đình. Tiểu Tô đi vừa đúng lúc thím Trần ở nhà phơi cỏ khô, nhìn thấy tiểu Tô đi vào liền cười nói: "Tiểu Tô, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến nhà thím chơi." Tiểu Tô mặt đỏ lên, suy nghĩ một chút mình chuyển đến đã lâu, lúc đầu vội vàng chữa tai, sau lại đi làm, hay là làm chút việc ở nhà, thật rất ít ra ngoài liền nói: "Về sau cháu sẽ thường xuyên đến, lúc đó thím đừng trách cháu quấy rầy đấy."

Thím Trần chỉ có hai con gái, đối với con trai vô cùng ưa thích: "Con tới là được. Đúng rồi, hôm nay tới có chuyện gì thế?" Tiểu Tô vội đem lý do nói rõ: "thím ơi, trong nhà của thím có ba món ăn không? Bà Hảo bảo con sang xin một ít." Thím Trần vừa nghe, mắt liền sáng lên, cười quan sát tiểu Tô hai cái: "Tiểu Tô động tác của con thật nhanh đấy, chờ thím một chút thím đi lấy!"

Tiểu Tô hiểu được lời thím nói động tác của hắn mau là ý gì, khuôn mặt hơi đỏ lên. Qua một lúc thím Trần liền ôm một túi món ăn ra: "Này, nhà thím đang còn, con lấy hết đi. Bảo bà Hảo bao hoành thánh đem cho tiểu Tú ăn. Con cũng không nên ăn trộm!" Tiểu Tô đỏ mặt cảm ơn rồi mang theo món ăn đi về. Về đến nhà liền nhìn thấy tiểu Tú cúi người nhặt rau cải, vội vàng tiến lên: "em không cần khom lưng, để anh tới làm cho." Tiểu Tú liếc liếc mắt một cái, tiếp tục nhặt.

Nhìn dáng vẻ tiểu Tú, tiểu Tô không thể làm gì khác hơn là đi vào đưa ba món ăn cho bà Hảo, bà Hảo nhìn một chút nói: " Thím Trần có ba món ăn thật tốt, tiểu Tô, ngày mai con đi mua chút thịt, chúng ta bao hoành thánh cho tiểu Tú ăn. Ăn mấy phần ba món ăn hoành thánh, tương lai tiểu Tú cũng đỡ bị nôn hơn." Theo phong tục, thời gian đầu có thai ăn nhiều ba món ăn hoành thánh có thể chống nôn, cho nên bà Hảo mới gọi tiểu Tô đi xin về.

Lúc trước tiểu Tô vẫn ở trong phòng tiểu Tú, chỉ là khi đó có chút cảm giác lén lén lút lút, hiện giờ là danh chính ngôn thuận vào ở, lấy lý do là buổi tối muốn chăm sóc tiểu Tú. Ngộ nhỡ tiểu Tú buổi tối muốn ăn ít đồ, hoặc là muốn uống nước tiểu Tô sẽ lấy giúp! Vì vậy tiểu Tô ăn cơm tối xong liền đem bọc quần áo, ôm đồ dung thường ngày cứ như vậy tiến vào chiếm giữ phòng tiểu Tú.

Lúc ăn cơm bà Hảo hỏi một câu: "Các con định khi nào đi lĩnh chứng?" Bà Hảo hỏi, Tiểu Tú mới nhớ tới mình còn chưa đi lĩnh chứng, không khỏi bấm tiểu Tô một cái, này lớn cái bụng rồi mới đi lĩnh chứng thật là mất mặt, đều tại anh hại! Tiểu Tô bị bấm đau đớn cũng không lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là ngồi ra xa một chút. Sau đó có chút cười nịnh nói: "Bà Hảo, bà chọn ngày đi, con nghe lời bà!"

Tiểu Tú mắt trợn trắng, anh không có ý kiến, vợ cũng là vợ anh, con cũng là con anh... anh còn có thể có ý kiến gì? Ăn cơm xong rồi, tiểu Tú vào phòng tìm hộ khẩu. Vừa nhìn đã thấy tuổi tiểu Tú đã có thể đi lĩnh chứng rồi. Vì vậy cùng bà Hảo thương lượng: "Bà Hảo, bà xem ngày nào là ngày tốt." Bà Hảo lấy Hoàng Lịch ra, lật vài tờ: "Tú, con xem xem gần đây có ngày nào tốt không."

Tiểu Tô nhận lấy Hoàng Lịch đưa cho tiểu Tú, cười đến không nhìn thấy mắt rồi, muốn kết hôn, trong lòng thật như nở hoa! Tiểu Tú nhìn một chút liền nói: "Bà Hảo, có ngày mùng một tháng ba trong Hoàng Lịch ghi là ngày đại cát để kết hôn." Bà Hảo nghe vậy gật đầu: "Liền lấy ngày đó đi, mấy hôm nữa các con lên thôn xin giấy chứng minh đi." Bà Hảo một lời đã định. Xong xuôi mọi người chuẩn bị đi ngủ.

Ngày hôm sau tiểu Tú ngủ đến tám giờ rưỡi sáng mới tỉnh lại. Chắc nguyên nhân là do mang thai bảo bảo, còn biết mình có phản ứng khi mang thai. Dù sao tiểu Tú lần đầu ngủ nướng, hơn nữa sau khi thức dậy cảm giác tinh thần tốt vô cùng. Tiểu Tô lúc này đã đi làm, bà Hảo đang ở trước nhà nhặt cây đậu. Đem cây đậu hỏng bỏ đi, cây đậu tốt mang đi làm đậu hũ ăn.

Thấy tiểu Tú , bà Hảo cũng đứng lên: "Con có đói bụng không? Trong nồi có cháo, còn có trứng gà. Bà giúp con nấu lại." Tiểu Tú ngượng ngùng, liền nói: "bà Hảo, con tự làm cũng được, ăn bao nhiêu thì làm bấy nhiêu." Bà Hảo đáp lại rồi lần nữa ngồi xuống. Vừa phân loại cây đậu vừa nói: "Trong nồi còn có trứng gà, con đừng quên đấy !" Tiểu Tú gật đầu một cái: "con biết ạ."

Tiểu Tú ăn một quả trứng gà một bát cháo, ăn rồi không có nôn, bà Hảo nhìn vậy thì hài lòng. Lúc ăn trưa bà Hảo không nấu nhiều món khác nhau, sợ tiểu Tú không ngửi được mùi khói dầu, liền nói: "Hôm nay chúng ta nấu cơm ăn cơm." Tiểu Tú nói tốt. Vì vậy chỉ nấu một chén món ăn một chén canh suông. Ăn xong, bà Hảo nói: "con đi nghỉ ngơi."

Tiểu Tú rất không tình nguyện: "Bà Hảo, con mới ăn cơm xong thôi mà, bây giờ không ngủ được? với lại bây giờ mới mang thai hai tháng, ngày ngày như vậy ăn nghỉ ngơi, con biến thành heo mập mất." Bà Hảo gật đầu nói: "con ăn vậy là quá ít rồi. Hiện tại một người ăn hai người bổ, con ăn ít vậy đứa bé làm sao khỏe mạnh?" Tiểu Tú nghe xong không có mạnh miệng, trong chuyện này tiểu Tú là không có quyền phát ngôn nhất, không biết thực tế cũng chưa có kinh nghiệm. . . . . .

Tiểu Tú không chịu vào nhà ngủ, mang cái ghế cùng bà Hảo nhặt cây đậu. Mới nhặt một lúc đã ngủ gật, bà Hảo bảo đi ngủ, tiểu Tú cũng không phản đối. Đợi đến khi tiểu Tô tan việc trở lại, tiểu Tú còn chưa ngủ dậy. Đến lúc đó tiện nghi cho tiểu Tô thừa dịp tiểu Tú ngủ trộm hương một chút. Thịt mua về rồi, bà Hảo cùng tiểu Tô liền bận rộn. Bà Hảo mang gạo đi đổi vỏ bánh, tiểu Tô đem thịt toàn bộ băm nhỏ, lại đem sóng món ăn rửa qua một lần, rồi vớt ra ngoài cắt nát. Chờ bà Hảo cùng tiểu Tô làm gần xong, Tiểu Tú tỉnh. Vì vậy một nhà ba người cùng nhau bao hoành thánh.

Ban ngày ngủ đủ, đến buổi tối tiểu Tú liền không muốn ngủ. Tiểu Tú thể hàn, thích ôm tiểu Tô sưởi ấm, trước kia việc này làm tiểu Tô rất vui lòng. Người mình thích nằm ngay trong lòng nên rất vui vẻ. Hiện tại ngược lại là thành đau khổ. Tiểu Tô chỉ mới đầu hai mươi, cũng chỉ là mới vừa nếm qua cảm giác ấy, hận không được ngày ngày ăn sạch tiểu Tú nhưng tiểu Tú lại mang thai, bây giờ người ở trong ngực, cũng không dám xuống tay!

Lúc nằm trên giường, tiểu Tú gối lên cánh tay tiểu Tô, dựa vào ngực tiểu Tô, hai cái tay liền thích đến nơi sờ, một hồi sờ sờ hai điểm hồng trên ngực tiểu Tô, một hồi sờ sờ tám khối cơ bụng của tiểu Tô, tóm lại là không có lúc nào dừng. Đốt lửa rõ ràng như vậy vật nhỏ của tiểu Tô liền đứng thẳng cùng đứng nghiêm lính trinh sát một dạng. Đã bốc cháy rồi, tiểu Tô một tay lấy tay tiểu Tú kéo ra: "Tiểu Tú, không cần sờ soạng, sờ nữa anh liền không nhịn được ăn em luôn." Tiểu Tô còn trẻ, vẫn hiểu được chuyện này, vì vợ và đứa bé, không thể làm gì khác hơn là nhịn.

Tiểu Tú nhìn chằm chằm một đôi mắt to: "Vậy làm sao bây giờ, em không ngủ được. anh nói chuyên với em đi." Tiểu Tô cố nén khó chịu, chỉ cần em không phải sờ loạn làm cái gì cũng được. Vì vậy liền bồi tiểu Tú nói đủ chuyện linh tinh nam bắc. Nói chuyện vui lúc mình còn làm Binh, nói một chút chuyện lúc mình còn bé bướng bỉnh. Thật vất vả một đêm trôi qua, nhưng tiểu Tô cảm thấy ngày sau sẽ không dễ chịu lắm. Đây mới là mới vừa mở đầu, hoài thai mười tháng, nếu là tiểu Tú ngày ngày đốt lửa, cuộc sống này làm sao sống?