Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 40: Tôi muốn nói tôi thích anh (2)




“Lâm Lan Trăn! Lại là em? Em muốn làm gì?” Thầy chủ nhiệm tức giận muốn ngất đi.

“Thầy, em vô ý mà!!” Thật là vô ý, thầy phải tin em à! Ô ~~~ sao có thể thành như thế này!!

Kế hoạch thổ lộ của Lan Trăn lần thứ ba: thích cứ nói thẳng.

Mạn Trữ nói bây giờ chỉ có một con đường thôi, chính là trực tiếp nói với anh ta, Uyển Nhu chỉ tôi nói tôi thích anh là được rồi, vì thế tôi lấy dũng khí, nói với Tễ Huyên: “Tôi có lời muốn nói.”

“Nói đi.”

“Tễ Huyên, cái kia, cái kia, tôi..., tôi, một,… một, một.”

“Cái gì?” Tễ Huyên buông sách, nhìn chằm chằm tôi, làm như vậy tôi càng khẩn trương hơn.

“Một, Một...” Nói không ra rồi, “Có một trăm đồng không...” Tôi thật sự vô dụng...

“Cậu ngốc àh!!!” Mạn Trữ nhìn tờ 100 của tôi, ủ rũ bước tới, “Tự nhiên kêu cậu tôi đưa tiền làm gì! Cậu ngốc àh!!!”

“Lan Trăn, xem ra cậu rất thích Thiệu Tễ Huyên nha, bằng không cậu cũng không ấp a ấp úng như vậy.” Lời Uyển Nhu có thật không? Tôi thật sự là rất thích Tễ Huyên, mới có thể như vậy à? Tôi nói không được, là vì tôi ngượng ngùng, mà tôi ngượng ngùng là vì tôi thích anh ấy..., ai da! Chuyện tình cảm còn khó hiểu hơn bài tập nữa.

Tôi nên làm gì đây? Tôi vừa rửa ly, vừa nghĩ tôi hôm nay bỏ công vô ích rồi, thật là phiền muốn chết! “Ô ~~~, ô ~~~.” Đây là tiếng gì, trong phòng vệ sinh chỉ có một mình tôi à, sao lại có tiếng khóc này? Chẳng lẽ là... Quỷ!

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ tôi run rẩy liếc mắt nhìn chỗ phát ra âm thanh, có một bóng dáng nhỏ gầy đang khóc, tôi có cảm giác cô ấy không phải là quỷ.

“Nè, bạn...”

Nghe thấy tôi hỏi, cô gái hết hồn giống như con thỏ con bị hù vậy, sợ hãi nhìn tôi, “...”

“Bạn không sao chứ, bạn sao vậy?” Thật đáng thương nha, một mình trốn ở đây khóc, có người khi dễ cô ấy sao, “Có thể nói cho mình biết xảy ra chuyện gì không? Có lẽ mình giúp được gì.” Chồng tôi là Thiệu Tễ Huyên đó.

“Cậu rớt ở trong rồi à, rửa cái ly mà lâu như vậy.” Mạn Trữ đi vào nhà vệ sinh thúc giục tôi, mà tôi đang nói chuyện với cô bé kia, “Sao vậy?”

“Bạn ấy bị bạn học khi dễ, cho nên trốn ở đây.” Đây là tôi vừa mới hỏi được, cô gái trốn trong này khóc mấy hôm trước vừa mới chuyển qua Hoa Tân, không biết vì sao bị các học sinh xa lánh rồi khi dễ.

“Ồ.” Mạn Trữ luôn luôn rất chính nghĩa mà lần này lại không tỏ vẻ gì hết, đang giận tôi à?

“Đúng rồi, mình là Lâm Lan Trăn, về sau lúc bị khi dễ bạn cứ nói là bạn của mình, bọn họ nhất định sẽ không đánh bạn nữa, biết không?”

“Cám ơn...”

“Cái kia, bạn tên là gì?” cô ấy thật sự rất đáng thương.

“Mình là Tình Tử...” cô nhẹ giọng nói. Thì ra cô ấy là người Nhật Bản àh, trách không được bạn học không thích.

“Hắc! Cậu là Tình Tử? Vậy anh bạn có phải là Xích Mộc Cương Hiến không?” Mạn Trữ đột nhiên hỏi như vậy.

“... A, cái kia không phải, mình không có anh.” Tình Tử nhìn bộ mặt hung dữ của Mạn Trữ có vẻ rất sợ.

“Tớ nghĩ cũng đúng, Xích Mộc Tình Tử đáng yêu hơn cậu.”

“Mạn Trữ!” Mạn Trữ làm sao lại ghét Tình Tử, có gì lạ nha.

“Đồ ngốc!” Tễ Huyên cũng đi tới, “Vào lớp, đi thôi.”

“Tình Tử này, lần sau nói tiếp.” Vì thế, tôi, Mạn Trữ và Tễ Huyên cùng nhau rồi đi, Tình Tử gật đầu nhìn chúng tôi lập tức chạy ra.

“Mạn Trữ, cậu vừa rồi sao lại dữ như vậy? Cậu không thấy bạn ấy rất đáng thương sao?”

“Đáng thương? Tớ cảm thấy vẻ mặt cô ta không chút tốt lành gì, tóm lại tớ cảm thấy rất ghét.” Thật sự không hiểu nổi Mạn Trữ, có lẽ gần đây cậu ấy có nhiều chuyện buồn phiền, cảm xúc không tốt lắm. “Lan Trăn, tốn thời gian lo chuyện người khác không bằng nghĩ cho mình đi.”

Đúng vậy a, Mạn Trữ nói đúng, chuyện tôi còn chưa xong? Chẳng lẽ tôi vào quan tài mới thổ lộ được?

Trên dường trở về, tôi nhìn Tễ Huyên chính là không dám nói, “Tễ Huyên...”

“Rốt cuộc hôm nay cô bị sao vậy, ấp a ấp úng cũng không nói gì.”

“..., tôi...” Ông trời ơi, tôi nên làm gì đây? Tôi chính là nói không nên lời, nói không nên lời..., í? Đúng rồi! Vì sao tôi nhất định phải cố nói. Tôi cố lấy dũng khí, kéo tay Tễ Huyên, run run vẽ hình trái tim vào lòng bàn tay anh ấy, tôi nắm chặt tay Tễ Huyên cúi đầu nhìn đường, dùng giọng run run hỏi: “Anh..., Tễ Huyên..., anh, anh hiểu ý... ý tôi không? Ý tôi đó?”

Tễ Huyên không hề động, anh ấy nhìn tôi, buổi chiều ánh mắt anh ấy chăm chú nhìn tôi tựa hồ có một chút ánh sáng không tầm thường. Một lát sau, anh ấy rút tay về, từ trong cặp lấy ra một gói bánh Oreo cho tôi... Này..., thời điểm mấu chốt sao anh lại ngốc như vậy????Vừa rồi tôi vẽ không phải bánh quy nha!!! Tôi không phải muốn ăn bánh a!!!!! Nhưng tôi lại nhận rồi bắt đầu cắn. Ô ~~~! Tôi ghét bánh Oreo!! Tôi ghét...!!!

“Tôi cũng vậy...” Í!!!??? Tễ Huyên giống như nói gì đó!

“Anh cái gì?”

“Tôi nói tôi cũng vậy.” Tễ Huyên không nhìn tôi, mà nói, cuối cùng anh ấy kéo tay tôi, “Cái kia tôi biết không phải là bánh quy..., cho nên tôi nói, tôi cũng giống như vậy, rốt cuộc cô hiểu không, đồ ngốc!”

“Tôi biết!!!” Tôi rốt cuộc biết rồi, tôi lập tức trở nên thật vui vẻ, Tễ Huyên có chút thẹn thùng thật sự rất rất đáng yêu, “Nhưng sao anh lại đưa bánh quy cho tôi vậy?”

“Bởi vì..., Đười ươi vừa nhìn lén.” Từ Mạn Trữ!! Nhỏ này..., “Bây giờ cậu ấy đi chưa?.”

Tôi nghĩ đó là một vĩnh hằng, nhưng lại ngắn ngủi như thế. Tôi nghĩ đó là kim cương, nhưng lại là thủy tinh dễ vỡ.

******

“Ba ba có biết anh chuyển trường không?” tôi hỏi Tễ Huyên, hỏi như vậy là có nguyên nhân bởi vì hôm này ba ba gọi tới kêu về sớm.

“Tôi ở học ở đâu thì ông ấy cũng không liên quan.”

“Nhưng...” Tễ Huyên như thế nào là lạ, giống như có chút gì là lạ. “Ai gọi cho anh, ông nội?”

Tễ Huyên đột nhiên lấy điện thoại ra, “Không phải, kỳ quái như thế nào không có người nghe?”

“Ai vậy?”

“Mấy huynh đệ của tôi.”

“1.88 a, sao lại gọi cho bọn họ?”

“Đi! Đi mau!”