Ông Xã Diễn Kịch Quá Giỏi

Chương 13




"A. . . . . ." Sáng sớm hôm sau, Doãn Quang Huy đang đứng trước gương ở trong phòng tắm, hét lên một tiếng kinh thiên động địa!

Anh biết đường đường là một người đàn ông mà hét chói tai như vậy là không nên. Nhưng mà anh, anh… anh… anh, gương mặt trong gương không phải là anh!

Lông mày của anh xù xì, đường mắt đậm đen, lông mi vô cùng đậm, phía trên còn giống như là bị dính cái gì, lúc nháy nháy mắt thì cảm giác lộm cộm…

Không đúng! Không chỉ như vậy, trên mí mắt anh còn có màu mắt, gương mặt thì có má hồng, đôi môi cũng bị dính dính cái gì…

Anh nhớ ngày hôm qua đi ăn tối với Lăng Lỵ. Sau đó về nhà, anh đi tắm, rồi trêu cợt Lăng Lỵ. Anh nhớ mình có hôn Lăng Lỵ, sau đó Lăng Lỵ bỏ chạy. Anh không muốn ép buộc cô quá nhanh nên đã lên giường đi ngủ. Trí nhớ của anh rõ ràng như vậy, cuối cùng lại bỏ sót một đoạn nào sao? Vì sao mặt mũi của anh lại biến thành như thế này?!

Doãn Quang Huy mở vòi nước, vội vàng khoát nước lên mặt chà chà vài cái…

"A. . . . . ." Một lần nữa, anh lại bị hình ảnh của mình trong gương dọa tới phát sợ. Doãn Quang Huy hét lên một tiếng cực kỳ bi thảm, lao ra khỏi phòng.

Cám ơn trời đất! Lăng Lỵ đang ngồi ăn sáng ở trên bàn. Vẻ mặt của Doãn Quang Huy như là một người sắp chết đuối nhìn thấy cái phao. “Lăng Lỵ, Lăng Lỵ, em có thể giúp tôi chùi hết những thứ ở trên mặt này không? Hình như dùng nước cũng rửa không ra, biến thành như vậy…”

Khuôn mặt tuấn tú của Doãn Quang Huy thật hỗn độn, thể thảm không nỡ nhìn. Phấn mắt và má hồng trộn lẫn nhau không thể nào chà ra được, cộng với mực đen kẻ viền mắt bị hoen ra tùm lum, cả khuôn mặt đủ màu sắc vô cùng mắc cười.

Lăng Lỵ phải cố gắng kìm chế bản thân để không cười vào mặt anh.

"Nếu như muốn giúp anh chùi rửa, tôi không cần tốn công tô trang cho anh phải không?"

Lăng Lỵ thu lại nụ cười, ngước đầu nhìn Doãn Quang Huy. Quầng mắt của cô hơi bị thâm đen, cho thấy hôm qua cô ngủ không ngon, bộ dạng ăn sáng trông có chút giận dỗi.

"Trời ơi!?"

Thì ra Lăng Lỵ không phải là cứu tinh của anh, hơn nữa còn là hung thủ hãm hại anh thành ra thế này. Doãn Quang Huy giật mình kinh ngạc một lát, cố gắng tìm ra ý đồ của hung thủ hãm hại anh.

Vì sao Lăng Lỵ lại biến anh thành bộ dạng này? Cô thừa dịp anh ngủ mà tập kích hay sao? Không lẽ sau khi anh ngủ, Lăng Ly có vào phòng của anh?

Đúng vậy, anh luôn có thói quen không khóa trái cửa, nhưng mà… Lăng Lỵ giận anh vì anh giả chết hù cô, hay là vì anh hôn cô?

Mặc kệ là lý do gì, tóm lại, giả bộ đáng thương trước rồi nói sau!

“Lăng Lỵ, như thế này thật là khổ sở đó. Nháy mắt không được, mặt và miệng nhớp nhúa khó chịu, em giúp tôi giả quyết có được hay không?” Doãn Quang Huy nói xong vô cùng uất ức.

“Không giúp! Tôi thấy anh như thế này rất là đẹp.” Lăng Lỵ quyết tâm không để ý đến anh, tiếp tục lạnh lùng cúi thấp đầu ăn điểm tâm.

Không cần thông cảm cho anh! Không cần mềm lòng vì anh! Để anh suy nghĩ một chút tối hôm qua đã làm chuyện gì!

Bất quá tối hôm qua anh chỉ uống một chút rượu, lại trêu chọc cô, hù cô gần chết; còn nói với cô những lời tỏ tình dây dưa, hại cô hoảng hốt trong lòng, dư âm nhộn nhạo. Sau khi cô trở về phòng, nằm trên giường muốn đi ngủ, dứt khoát không để ý tới. Nhưng lại nhìn thấy bùa đuổi mộng ở đầu giường, tâm tình của cô lại không khỏi không rối loạn, lăn qua trở lại, suốt đêm không ngủ.

Thật đáng giận! Cô sốt ruột vì anh, lại lo lắng cho anh, hình như anh say lắm thì phải? Anh đã ngủ chưa? Hay là ở trong phòng đụng tới đụng lui?

Lăng Lỵ vốn nhạy cảm, càng nghĩ càng khó ngủ, nên cô ngồi dậy, qua phòng của Doãn Quang Huy để coi tình trạng của anh như thế nào?

Lăng Lỵ lén lút đẩy cánh cửa ra. Tốt lắm, cửa không có khóa. Bên trong không có tiếng động gì, cô rón rén đi vào.

Rất tốt, Doãn Quang Huy đang nằm ở trên giường, nằm ngủ ngon lành như một đứa trẻ.

Tốt lắm, không biết anh nằm mơ cái gì mà lật người lại. Cả người cuộn trong chăn như gấu Koala, khóe miệng còn mỉm cười một cách dịu dàng.

Rất tốt, vô cùng.... không tốt chút nào!

Tại sao lúc này cô nhìn mặt của Doãn Quang Huy thì tim đập rất nhanh vậy cà?

Vì sao lúc nào ánh mắt của Doãn Quang Huy cũng nhìn cô trìu mến như vậy? Nụ cười lại rạng ngời như ánh mặt trời ấm áp?

Tại sao cô chỉ bị vây quanh bởi vòng tay của anh trong giây lát mà cô nhớ mãi hơi thở của anh không thôi?

Thật là quá đáng! Anh làm cô lo sợ bất an, trằn trọc trở mình, mà anh lại ngủ được một cách an lành như thế?

Lăng Lỵ vừa yên tâm lại vừa buồn bực vì Doãn Quang Huy có thể ngủ ngon như vậy. Cô đứng bên cạnh giường nhìn anh một lúc lâu, càng nhìn càng buồn bực, cuối cùng chợt nghĩ ra một ý niệm. Nghĩ là làm, cô lấy hộp trang điểm ra, bắt chước anh ‘đùa một chút’ như học sinh tiểu học, vẽ tùm lum trên mặt của anh.

Doãn Quang Huy ngủ rất say. Cô chưa từng thấy người nào ngủ say như vậy. Bất luận cô làm bậy làm bạ gì trên mặt của anh, anh cũng không tỉnh dậy, mặc cho cô thao túng, thỉnh thoảng trên mặt còn lộ ra nụ cười thật đáng yêu, còn phát ra những tiếng rên nhẹ khiến người khác động lòng....

Thật đáng giận! Cái loại rên rỉ tựa như thở dài này khiến người khác mềm cả chân, quả thật là phạm pháp hoàn toàn mà... Đáng ghét, ghét ghét!

“Lăng Lỵ....”

Thảm rồi, rốt cuộc là cô đang nghĩ cái gì vậy? Nghĩ cái gì mà hai má ngày càng hồng, sắc mặt càng ngày càng ảm đạm? Không thể để cô tiếp tục suy nghĩ nữa rồi, Doãn Quang Huy mở miệng gọi cô.

“Hả?” Lăng Lỵ nhếch mắt nhìn Doãn Quang Huy, ánh mắt có sát khí, động tác cầm nĩa chọc chọc thịt xông khói cũng có sát khí.

“Làm sao lấy ra những thứ này?.... Aaaaa! Đau đau đau ____”

Doãn Quang Huy kéo kéo lông mi giả trên mí mắt.... Mẹ kiếp! Đau quá! Rốt cuộc người ta dùng keo gì để dính lông mi giả vậy trời? Tại sao lại dính cứng ngắc vậy nè?

“.....................”

Bộ dáng anh kéo mí mắt ra thật là buồn cười. Lăng Lỵ cúi đầu cắm thịt xông khói, không nhìn anh. Không thể cười! Trong bụng cô chứa đầy khí giận, không có cách nào phát tiết làm sao có thể cười được?

Không phải vậy! Thịt xông khói trong cái dĩa của Lăng Lỵ bị cô chọc chọc sắp nát bét rồi cô vẫn không muốn giúp anh, cô thật không có ý định lấy những đồ trên mặt anh xuống sao?

“Lăng Lỵ, làm ơn giúp tôi lấy xuống đi mà! Tôi biết tối hôm qua là tôi không đúng. Tôi đảm bảo với em sẽ không trêu đùa em nữa, tôi ______”

“Đợi đã....! Anh vẫn còn nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua?” Lăng Lỵ cao giọng, bỗng nhiên bối rối.

Cô cho rằng tối hôm qua Doãn Quang Huy uống say đến nỗi thần trí mơ hồ, cho nên mới mất khống chế liên tiếp nói bậy nói bạ, cũng như có thể ngủ say như vậy.... Giống như cha của cô, say tới nỗi hồ đồ, đánh mắng cô đêm hôm trước, ngày hôm sau không còn nhớ cái gì hết.

Kết quả là anh vẫn còn nhớ rõ à? Trời ạ! Anh nhớ được bao nhiêu chuyện? Anh có nhớ cô sụp đổ khóc lớn không? Có nhớ anh đã nói cái gì với cô không? Có nhớ anh đã hôn cô không? Trời ạ..... Nhất thời Lăng Lỵ không biết đối diện với Doãn Quang Huy như thế nào. Cô cứ tưởng anh đã quên hết tất cả rồi.

“Dĩ nhiên nhớ mà, làm sao có thể quên được? Tôi không nhớ chỉ nhớ tôi chỉ hù em, còn làm cho em khóc. Sau đó tôi.... Uhm?!”

Trong nháy mắt, Lăng Lỵ nhét thịt xông khói đã bị xiên nát vào miệng của Doãn Quang Huy, thiếu điều làm anh mắc nghẹn.

“Tôi mặc kệ anh nhớ được bao nhiêu chuyện tối hôm qua, tóm lại, anh phải quên hết cho tôi. Tôi coi như là anh chưa hề nói cái gì. Tôi cũng không kể cho Lý Chấn nghe. Tất cả đều trở lại bình thường giống như trước, rõ chưa?”

“...........umh umh umh.” Rõ cái đầu em! Anh tỏ tình một cách chân thật giống như vậy mà Lăng Lỵ lại muốn làm bộ như chưa từng nghe qua? Doãn Quang Huy muốn phản đối, chỉ là mặc kệ muốn phản đối cái gì cũng phải ăn hết thịt xông khói trong miệng rồi tính sau.

Anh cố nhai.

“Doãn Quang Huy, tôi nói với anh nha, anh đó, có thể tìm được một người bạn đời thấu hiểu lẫn nhau thật không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên, mặc kệ anh và Lý Chấn có khó khăn hay trở ngại thì cũng nên cùng nhau bàn bạc giải quyết! Không thể tùy tiện buông tay, cũng như không thể tìm một đối tượng khác để giải quyết đoạn tình cảm này.” Cương trực công chính, Lăng Lỵ bắt đầu giảng dạy đại nghĩa cho anh nghe.

“...............” Doãn Quang Huy tốn mười giây đồng hồ suy nghĩ, úc này có nên nói cho Lăng Lỵ biết thật ra Lý Chấn đã có bạn gái nhiều năm rồi không.

Thôi, dù sao chuyện này liên quan tới rất nhiều chuyện khác, không thể nào giải thích rõ ràng trong một thời gian ngắn, hay là chờ cho đến khi lấy hết tất cả đồ hóa trang trên mặt anh xuống đi. Doãn Quang Huy nhai nhai thịt xông khói trong miệng rồi nuốt xuống.

Thoạt nhìn bộ dạng của anh thật ngoan, rất vâng lời, rất phục tùng, hoàn toàn không có bất cứ phản bác kháng nghị gì. Lăng Lỵ yên lặng quan sát anh một hồi, bỗng nhiên cảm thấy yên tâm.

Được rồi được rồi, tha cho anh! Chỉ cần anh nghiêm túc kiểm thảo, không tiếp tục làm những chuyện kỳ quái hay nói tầm bậy tầm bạ với cô nữa là tốt rồi.

“Anh hiểu ý tôi không? Hiểu là tốt rồi. Hôm nay tôi phải ra ngoài làm việc. Tôi giúp anh tẩy rửa hóa trang rồi sẽ đi.... Đúng rồi.... anh ăn sáng đi.”

Lăng Lỵ lấy nước tẩy trang tùy thân và bông gòn tẩy trang từ trong túi ra, cầm dĩa đồ ăn của mình để vào bồn rửa chén, sau đó bưng ra một cái dĩa đồ ăn sáng khác đi ra.

Thì ra Lăng Lỵ giận anh, nhưng vẫn làm đồ ăn sáng cho anh. Tuy Doãn Quang Huy không hiểu cô giận cái gì nhưng anh vẫn cảm thấy Lăng Lỵ thật đáng yêu.

Cô có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng thái độ tình cảm lại chính trực rõ ràng. Mặc dù tạm thời, anh không biết làm sao để giải thích mối quan hệ của anh và Lý Chấn, nhưng mà anh có rất nhiều thời gian từ từ giải thích với cô, có phải không?

Lăng Lỵ để Doãn Quang Huy ngồi trên ghế, mình thì đứng trước mặt của anh, xắn tay áo lên, chuẩn bị giúp anh tháo gỡ hóa trang.

Doãn Quang Huy ngửa đầu nhìn cô. Hôm nay cô trang điểm rất nhạt, để lộ làn da trắng trẻo, cần cổ thon dài. Tối hôm qua, thiếu chút nữa là anh có thể đụng vào môi của cô. Mùi vị của cô nhất định rất ngọt ngào, bởi vì cô lúc nào cũng thơm tho....