Ông Xã Hợp Đồng

Chương 373




Sau khi Vạn Tố Y mang thai, mỗi lần tới đây ăn cơm, lúc Dương Thục Nghi tiễn Vạn Tố Y vẫn nói không ngừng. Nhưng mỗi lần Vạn Tố Y nghe thấy cũng không thấy phiền, chỉ coi đó là sự yêu mến. Mỗi lần bà nói, cô đều cố gắng ghi nhớ.

Sau khi Vạn Tố Y ngồi lên xe, trong đầu cô còn hiện lên từng lời căn dặn của bà, khóe miệng vô thức cong lên, tươi cười.

"Đi tặng đồ, kết quả còn cầm về nhiều đồ hơn." Vạn Tố Y không nhịn được quay đầu nhìn cốp sau và nói.

"Nói chung đều là đồ tốt cho em. Chò dù hôm nay không cầm đồ qua, mẹ cũng sẽ cho người đưa mấy thứ này tới nhà thôi." Sợ rằng Dương Thục Nghi vốn không định ăn, còn để dành cho Vạn Tố Y.

Vạn Tố Y đồng ý với lời Mạnh Kiều Dịch nói. Cô vừa mở miệng muốn nói gì thì trên điện thoại di động lóe sáng. Cô mở ra điện thoại ra. Đó là tin nhắn do Thẩm Nghi San gửi tới. Cô ta không có chuyện gì khác, chẳng qua nhắc nhở cô, thứ hai là lễ cưới của cô ta, bảo cô đừng quên qua đó.

Vạn Tố Y không nhắn lại, nhưng hôm cưới, cô chắc chắn phải qua. Nếu như cô thật sự không đi, vậy coi như hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bên kia.

"Thứ hai, anh có rảnh không?" Vạn Tố Y vẫn hỏi ý của Mạnh Kiều Dịch trước.

"Em cần thì tất nhiên phải có rồi." Nếu như Vạn Tố Y không có việc gì, hẳn sẽ không hỏi anh như vậy.

Vạn Tố Y khẽ gật đầu, không giấu giếm anh: "Thứ hai là ngày cưới của Thẩm Nghi San."

"Nên qua." Mạnh Kiều Dịch chỉ trả lời với Vạn Tố Y bằng hai từ.

Vạn Tố Y nhìn về phía anh. Cô vốn hơi do dự trước câu trả lời này của anh.

Cô khẽ gật đầu, nhìn anh mỉm cười Mạnh Kiều Dịch lộ ra hàm răng đều đặn.

Có lời xác nhận của Mạnh Kiều Dịch, Vạn Tố Y giống như không chuyện gì mà không ứng phó được. Chỉ cần có anh ở bên cạnh cô, cô làm gì cũng tốt làm, chỉ cần anh đứng ở bên cạnh cô thì không có người nào dám cố ý gây sự cả.

Đêm nay, trăng rất sáng. Chiếc xe di chuyển trong đêm. Vạn Tố Y nhìn gương mặt Mạnh Kiều Dịch mà cảm thấy có chút mông lung. Cô nhìn tới ngây người. Ánh trăng sáng bao phủ lấy chiếc xe, có vài tia sáng chiếu vào trong xe, khiến gương mặt anh càng thêm sâu xa.

Mạnh Kiều Dịch hình như cảm thấy cổ không thoải mái, lúc lái xe còn đưa tay lên xoa cổ mình.

"Anh khó chịu ở đây à?" Vạn Tố Y nhìn một lúc thì thò tay tới bóp.

Mạnh Kiều Dịch khẽ gật đầu, hưởng thụ cảm giác khi Vạn Tố Y massage, bên môi anh lộ rõ ý cười: "Đúng vậy."

Cả ngày hôm nay anh đều phải cúi đầu ký tên, khi không cần ký tên thì phải lái xe nên cổ hơi mỏi.

Vạn Tố Y massage cổ cho anh không dừng tay. Sắp về đến nhà, anh kéo tay của cô thì cô mới chịu dừng lại.

Sau khi về đến nhà, Vạn Tố Y cố ý liếc nhìn đồng hồ, thấy bây giờ đã muộn rồi: "Hôm nay ở nhà cũ có hơi lâu. Bây giờ đã mười giờ rồi. Thảo nào em thấy mệt thế."

Trên đường trở về, Vạn Tố Y đã cảm giác rất mệt mỏi.

Mạnh Kiều Dịch nghe Vạn Tố Y nói vày thì không nói tiếp. Trông anh không giống như quá mệt mỏi.

"Cậu chủ, ngày mai hầm súp sao?"

Người giúp việc lấy đồ từ trên xe xuống và hỏi Mạnh Kiều Dịch. Anh gật đầu, không quên dặn người giúp việc: "Ngày mai chuẩn bị súp cho một mình cô ấy là được rồi."

"Anh không uống sao?" Qua thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên trong nhà chuẩn bị có một phần thức ăn. Vạn Tố Y cảm thấy lạ khi Mạnh Kiều Dịch cố ý căn dặn như vậy.

Một tay Mạnh Kiều Dịch còn đang xoa cổ mình, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Anh đi về phía Vạn Tố Y: "Anh không uống nữa, mấy ngày qua bổ tới mức anh sắp không chịu đựng được nữa rồi."

Trên mặt Vạn Tố Y hoàn toàn ngây thơ, hình như không hiểu được lời anh nói: "Bổ đến không chịu đựng được à?"

"Đúng." Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, một tay nắm lấy cằm của Vạn Tố Y và nói: "Chỉ bổ mà không phát tiết thì sao tốt được?"

Cuối cùng cô đã hiểu rõ ý của anh. Anh đặt trán để ở trên đầu Vạn Tố Y: "Lại chờ bà Mạnh tới tháo gỡ thôi."

Vạn Tố Y sửng sốt, gương mặt lập tức đỏ lên cười: "Thật ra..."

"Em có thể." Vạn Tố Y rất xấu hổ, trả lời Mạnh Kiều Dịch.

Cô không cố ý hỏi thăm bác sĩ, nhưng trong lúc khám bệnh, bác sĩ có nói với Vạn Tố Y, qua ba tháng đầu tình hình ổn định là không có vấn đề. Tình hình của cô vẫn rất ổn định, cũng qua ba tháng đầu rồi.

Mạnh Kiều Dịch hôn trán của Vạn Tố Y nói: "Anh còn có thể chịu đựng được."

Trong thời gian này, Vạn Tố Y rất mệt mỏi, Mạnh Kiều Dịch cũng không muốn cô phải mệt nhọc thêm vì anh nữa.

Vạn Tố Y dựa vào trong lòng Mạnh Kiều Dịch nhưng không nói gì, trong lòng lại cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.

Chuyện mà Mạnh Kiều Dịch đồng ý với cô, từ trước đến nay anh đều làm rất tốt, lần này cũng vậy.

Sáng sớm hôm sau, người giúp việc chỉ chuẩn bị canh cho Vạn Tố Y. Nhưng cô cũng không có uống nhiều. Cô chê sáng sớm uống canh này nhiều quá ngấy.

Uống canh xong, Vạn Tố Y lại nhận được tin nhắn của Nguyễn Ca.

"Hôm nay, em qua chỗ của Nguyễn Ca. Em đã hẹn mặt cô ấy và Nhất Nhạc tồi." Vạn Tố Y nhắn tin trả lời xong còn không quên nói cho Mạnh Kiều Dịch biết.

"Được, đợi lát nữa anh đưa em đi, vừa lúc hôm nay anh cũng tương đối bận rộn." Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng Mạnh Kiều Dịch luôn có chuyện làm không hết. Nếu như Vạn Tố Y không ở nhà, Mạnh Kiều Dịch cũng không cần lo lắng cho cô nữa.

Vạn Tố Y đồng ý. Cơm nước xong, cô liền đi theo Mạnh Kiều Dịch.

Lần này Nguyễn Ca hẹn ở nơi rất kỳ lạ. Bình thường, cô thích nhất là tới ăn ở nhà hàng, nhưng hôm nay lại hẹn ở nhà mình.

Khi Vạn Tố Y và Nhạc Nhất Nhạc đến đủ, Nguyễn Ca đã chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn. Nguyễn Ca không có tay nghề như Nhạc Nhất Nhạc, thứ duy nhất cô làm không tệ chỉ có lẩu, trong nhà đã gọi sẵn nguyên liệu lẩu tới.

"Đừng coi thường trong nhà, đồ mang tới cũng rất tốt đấy." Đây là cửa hàng lẩu mà Nguyễn Ca thích nhất, cô đã thêm tiền và thương lượng rất lâu thì chủ quán mới đồng ý đưa qua.

Vạn Tố Y kéo ghế ngồi xuống, nhìn Nguyễn Ca với vẻ rất kỳ lạ: "Vì sao không đi tới nhà hàng ăn?"

"Nếu như tôi có thể ra ngoài thì không cần hai người nói, tôi cũng sẽ lập tức đi ra ngoài." Nguyễn Ca thở dài và ngồi xuống vị trí đối diện của Vạn Tố Y: "Cô hỏi vậy là tôi biết gần đây cô không xem tin tức giải trí, đúng không?"

"Gần đây tôi quá bận, nên có rất ít thời gian quan tâm tới giải trí." Vạn Tố Y áy náy nói. Bởi vì gần đây cô đều tập trung chú ý vào chuyện của công ty.

"Tôi thấy rồi. Chắc gần đây Nguyễn Ca lại trêu chọc tới tên Dư Thiệu Lâm kia." Nhạc Nhất Nhạc bỏ nguyên liệu lẩu vào nồi và nói.

Nguyễn Ca nhìn chằm chằm vào Nhạc Nhất Nhạc với vẻ không vui: "Tôi trêu chọc gì chứ? Rõ ràng là hắn trêu chọc tôi mà."

Nguyễn Ca trốn Dư Thiệu Lâm còn không kịp, làm gì còn dám trêu chọc hắn.