Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 235: Cô Thực Sự Nghĩ Kĩ Rồi






“Tôi thích kiểu người sảng khoái như cô!”
Lãnh đạo cười to vô cùng hài lòng.

Một lúc sau, ông ta mới khôi phục lại thần sắc: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không vòng vo nữa Cảm ơn vì sự xuất hiện của cô đã giúp đài chúng tôi được xếp hạng đạt đến mức cao nhất.

Tôi đánh giá cao khả năng của cô, vì vậy tôi muốn cô có thể tiếp tục làm việc trên đài”
Ở trên đài?
Lâm Ngọc Linh cầm tách trà lên nhấp một ngụm.


Chưa kịp nuốt xuống đã suýt phun hết ra ngoài “Lãnh đạo, ngài… Ngài đang đùa tôi sao?
Hôm nay hình như không phải là ngày cá tháng tư”
Nghe những câu nói ngớ ngẩn của cô, lãnh đạo lắc đầu ngao ngán: “Đúng là một cô bé ngớ ngẩn! Sao tôi có thể lấy chuyện quan trọng như vậy ra làm trò đùa? Khả năng phát thanh của cô rất phù hợp với yêu cầu phát thanh của chúng tôi.

Vậy nên chúng tôi nghĩ cô ở lại đài làm việc thì về mặt tiền lương, chúng ta có thể thương lượng”
“Xin lỗi! Tôi rất vui vì ngài đã cho tôi cơ hội này nhưng tôi vẫn còn là học sinh.

Tôi chỉ sợ việc làm ở đài sẽ gây bất tiện cho việc học.”
Lãnh đạo không ngờ rằng Lâm Ngọc Linh sẽ từ chối yêu cầu của ông ta nhanh như vậy.
Điều này làm ông ta có một cái nhìn khác về Lâm Ngọc Linh.
“Lâm Ngọc Linh, cô phải suy nghĩ thật kỹ càng.

Cho dù cô không quan tâm đến tiền bạc đi chăng nữa, nhưng cô có biết rằng đây là cơ hội lớn cho tương lai của mình không”
Trên lông mày của cô thoáng hiện lên một sự do dự.

Dường như sau giai đoạn đấu tranh rất khó khăn, cô mỉm cười đáp: “Lãnh đạo, điều này tôi biết rất rõ, nhưng mẹ tôi đã dạy tôi cách sống vô cùng đúng đắn từ nhỏ.

Đúng lúc tôi muốn sống theo lối ấy thì mẹ tôi lại bị bệnh, vì vậy bây giờ tôi muốn dành thời gian chăm sóc mẹ đã”
Vị lãnh đạo không giấu được sự tiếc nuối Ông ta lại hỏi: “Cô đã thực sự nghĩ kĩ chưa?”

“Vâng, tôi rất xin lỗi” Lâm Ngọc Linh đứng dậy, nghiêm trang cúi chào lãnh đạo.

Có cơ hội được làm việc trong lĩnh vực này cũng là một điều rất vinh dự đối với cô, nhưng cô còn có một điều muốn làm hơn thế nữa.
Tuy nhiên khi từ chối cơ hội lớn như vậy, trong lòng Lâm Ngọc Linh vẫn có chút buồn bực và khó thở không giải thích được.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy nói lời từ biệt: “Lãnh đạo, tôi có chuyện phải về trước.”
Nhưng chưa kịp ra cửa, cô đã bị lãnh đạo ngăn lại: “Cô dừng lại!”
“Còn gì nữa không …?” Cô hỏi ngược lại.
“Tôi còn chưa thả cô ra! Cô vội vàng như vậy làm gì? Tuy rằng, cô không thể chính thức ở lại làm việc trên đài nhưng vẫn có những cách khác!” Lãnh đạo bước đến gần Lâm Ngọc Linh rồi kéo cô lại.
Lâm Ngọc Linh nghe xong thì bối rối.

Cô không biết răng có những cách khác để ở lại, điều này lại cho cô hy vọng: ‘Ý ngài là gì? Tôi vẫn còn cơ hội ở lại đây sao?”
“Đương nhiên rồi!” Lãnh đạo đồng ý, vui vẻ nói: “Cô có thể làm thực tập ở bộ phận tin tức của đài chúng tôi.

Khi nào cô hoàn thành việc học xong thì có thể đến đây phát thanh với Tiểu Thúy.

Lương thực tập tuy không cao nhưng tôi có thể trích cho cô một khoản phần trăm hoa hồng”
Trước mắt là một cơ hội lớn như vậy, cho dù không có lương thì cũng là chuyện tốt!
“Không biết cô có muốn ở nơi này làm việc không?” Lãnh đạo không chắc chắn hỏi.

“Tất nhiên là có! Cảm ơn vì đã sẵn lòng cho tôi cơ hội này thưa lãnh đạo!” Lâm Ngọc Linh vô cùng biết ơn nói.
Cuối cùng lãnh đạo cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nên cảm ơn cô mới phải.

Sau này, nếu làm việc chăm chỉ, cô nhất định sẽ trở thành nhân tài hiếm có trong tương lai”
“Vâng, tôi sẽ cố gắng” Lâm Ngọc Linh đáp với giọng điệu tràn đầy tự tin.
Sau khi trò chuyện, cô rời khỏi văn phòng Trong lòng cô không giấu được sự phấn khích mà vui vẻ nhảy từng bước chân sáo trên hành lang.
Sau khi làm trò khùng điên xong, cô không muốn vui vẻ chuyện tốt đẹp như vậy một mình.

Vì vậy, cô lấy điện thoại di động trong túi ra, vô thức bấm số của Chu Hoàng Anh rồi gửi cho anh một tin nhắn.
Thưa ngài thủ trưởng, báo cho anh một tin vui nè.

Em đã được Ban Tin tức Đài phát thanh nhận vào với tư cách là một thực tập sinh, có thể kiếm ba nghìn nhân dân tệ một tháng!
Điều quan trọng nhất là lãnh đạo rất coi trọng em.

Hơn nữa, có những tiền bối trên đài rất giỏi, em học hỏi được nhiều lắm.