Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 710: Tôi Biết!






“Là sư phụ của cô, tôi có bốn phận phải làm tốt những chuyện nà Tiêu Thành Đạt trả lời rất trôi chảy, thậm chí có chút giống như phía chính phủ dùng từ.
Lâm Ngọc Linh cười xoay người lại, hai tay đặt lên trên vai anh ta, “Hảo! Người anh em, anh nhìn tôi, không quá khổ sở, anh cũng đừng khó khăn quá, chúng ta còn phải một đường đi thẳng về phía trước”
Người đàn ông khẽ run.

Đứa nhỏ ngốc này.
Anh thở dài, đứng dậy đấy cô trở lại giường ngồi xuống, “Cô có thể hiểu được thì tốt rồi”
Gô thực sự luôn biết.

Nhưng lại bị mắc kẹt trong một vòng tròn kỳ lạ và không thể thoát ra Ở lúc người thân yêu rời đi, sẽ vô cùng khổ sở.

Nhưng điều đáng buồn hơn nữa chính là mỗi ngày đêm sau này, trong những lúc lơ đãng ta thường vô tình nhäc đến.

Những thứ này, so với trong nháy mắt đó càng khiến người ta có cảm giác đau khổ hơn.
Mất mát, thống khổ, hối hận cùng áy náy thậm chí còn khiến người ta ngập tràn trong tội lỗi.
Cô hiểu sự thật.

Những người đã trải qua điều đó đều trở lên mạnh mẽ hơn.
Nhưng đôi khi chỉ cần hiểu cũng vô ích, nếu.
người ta thực sự biết sự thật và không phạm sai lầm thì trên đời này sẽ không có nhiều người chọn cách kết liễu bản thân hoặc người khác theo cách đau bưồn nhất.
“Sư phụ, sao anh lại không làm phầu thuật”
Lâm Ngọc Linh suy nghĩ, tâm tình có chút nặng nề, đem đề tài chuyển tới.
Máy sấy tóc, vù vù vù, vừa vặn vào giờ khắc này hơi ngừng.
Tóc cô trở nên khô và phủ lên vai như rong biển, nó khẽ đung đưa khi gió thổi qua khung cửa sổ hé mở.
“Không thích!”
“Nhị sư phụ vừa rồi nói anh không thích phẫu thuật, thật giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vậy kỳ thực, sau khi phẫu thuật anh có thể khỏe lại, đúng không?” Cô nghiêng đầu nghiêm túc nhìn anh, Tiêu Thành Đạt không nói bất cứ điều gì “Nếu như là do anh không có đủ can đảm, tôi cũng đã từng nhiều lần làm giải phẫu, bây giờ rảnh rỗi sẽ nói cho anh biết…
Lâm Ngọc Linh đem những chuyện phát sinh gần đây, từng chuyện từng chuyện một nói cho.
anh biết”
Trong quá trình, tâm tình của người đàn ông lúc tốt lúc xấu.


Anh ta sẽ mỉm cười một chút khi nghe những câu chuyện hài hước do cô kể, nhưng vẻ mặt anh ta sẽ lạnh đi một giây khi nghe cô bị súng bản thương.

Áp suất không khí bên trong đã trở nên thấp hơn.
Sau khi câu chuyện kết thúc, cô nhìn anh ta nói.
“Anh xem, gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng đều vượt qua, cho nên cũng không quá khó khăn có đúng không? Tôi sẽ sống sót vượt qua những ngày không có mẹ, anh cũng có thế vượt qua được chuyện làm giải phẫu ha”
“Tôi biết!” Tiêu Thành Đạt nói, sau đó có mấy.
phần bất đắc dĩ sờ đầu cô một cái, “ Làm thế nào.
mà lại đổi thành cô tới khuyên nhủ tôi?”
“Bởi vì chúng ta một lòng chính là thầy trò”
Cô cười.
Thầy trò đồng tâm?
Anh ta duỗi tay ý bảo cô lại gần, “Sẽ có một ngày, có dị tâm”
“Nếu như là quá khứ, tôi sẽ không chút do dự.
nào nói tôi sẽ không.

Nhưng mà bây giờ… tôi rất khó chắc tương lai sẽ phát sinh cái gì, chẳng qua là, sự phụ, giờ khắc này tôi không có dị tâm”
Đúng vào lúc cô nói những lời này, Tiêu Thành Đạt khóe môi nhẹ nâng lên Lâm Ngọc Linh nhìn anh ta cười có chút sửng sốt.

Sư phụ cười lên.


Thật là có thể khiến tất cả băng tuyết tan chảy.

Nhưng mà…anh ta bình thường so với những thứ kia lạnh hơn nhiều.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi” Anh ta nói “Anh phải đi lên rồi sao?” Cô vừa nghĩ tới việc ở trong bóng tối một mình chìm vào giấc ngủ, có chút bất an.
“Cô ngủ rồi tôi sẽ đi lên”
Lâm Ngọc Linh nghe xong gật đầu, lập tức cuộn tròn mình vào chăn nhắm mắt lại Tiêu Thành Đạt mở tivi, điều chỉnh thanh âm đến mức nhỏ nhất để không ảnh hưởng đến cô.
Anh ta đóng cửa sổ lại, đem máy điều hòa không khí bật lên, để lại hai ngọn đèn phòng trừ lúc cô dậy có thể thuận tiện đi lại.

Làm xong hết thảy mọi thứ, anh ta quay ngược trở lại, phát hiện cô cả người đang run lên.
“Lâm Ngọc Linh”
Anh ta đưa tay ra để vén chăn bông lên.
Đầu của cô gái bé nhỏ nhô ra, không biết muốn làm cái gì, cô khoanh tay, cả người phát run.
“Có chuyện gì xảy ra?” Tiêu Thành Đạt đỡ cô dậy.
“Không, không biết, lạnh quá…” Cô tiếp tục run rấy khi nói Người đàn ông đưa tay chạm vào cánh tay cô, quả nhiên cơ thể cô lạnh như băng.