Ông Xã Là Lưu Manh Giả Danh Tri Thức

Chương 51: Cô gái nhỏ đang trốn tránh bị tóm đuôi




Nhiễm Cách sau một đêm ngủ dậy liền quăng sạch chuyện ông nội gì đó sau đầu, cái quan trọng bây giờ là hỏi Hoa Nguyệt Dã xem rốt cuộc hôm qua đã cảy ra chuyện gì. Nhưng mà, anh hôm qua mới "động thủ" với cô, cô cũng không biết né tránh thế nào.

Thế là hôm nay Nhiễm Cách quyết định tới công ty.

Thật không may vừa bước vào đại sảnh liền gặp một ánh mắt rực lửa như nhìn kẻ thù.

Từ Yến Chi? Cô ta lại mắc cái bệnh gì nữa sao? Sáng ra đã nhìn chằm chằm cô, hay là chuyển từ kẻ thù thành yêu đơn phương cô?

Nhiễm Cách rùng mình, xoay gót tới thang máy.

"Nhiễm Cách, mày đứng lại cho tao."

Từ Yến Chi thấy Nhiễm Cách không để ý tới mình liền xông tới, cô ta cười trào phúng:

"Con đ* điếm như mày cũng có chút mặt mũi đấy. Ngay cả Mạch tổng cũng phải tiếp cận để được nổi tiếng sao?"

Nhiễm Cách nhíu mày, "Cô có ý gì?"

"Ha ha, ý trên mặt chữ. Nếu mày không hiểu thì tự đi tìm hiểu. Đúng là loại đàn bà chỉ biết dựa vào nhan sắc lên giường để lấy lợi ích."

"Ừm, thế chị không có cái đó nên không cần ghen tị đâu." Nhiễm Cách nhún vai, không quan tâm tới sắc mặt trắng bệch tức giận cùng tiếng xì xào của các nhân viên.

Chuyện bữa tiệc hôm qua không ít người đồn thổi lên quan hệ giữa Nhiễm Cách, Sở Dã và Mạch Âu Diệm, nhưng lại không có bài báo nào nói về Nhiễm Cách là cháu gái ruột của Clark Clainmont, hẳn là đã bị phía bên kia đè xuống.

Thật ra Từ Yến Chi nghe tới thì liền cảm thấy ganh ghét nhiều hơn là hoảng sợ. Ai biết con nhỏ đó có ý đồ nhằm vào Sở Dã hay Mạch Âu Diệm chứ? Nhưng Mạch Âu Diệm là người cô ta thầm thương trộm mến từ lúc vào công ty đến giờ, tình cảm chỉ có hơn chứ không kém. Thế mà giờ đây con ả hồ ly tinh đó dám lợi dụng ngoại hình có chút nhan sắc đi quyến rũ Mạch tổng đáng quý của cô ta.

Mắt Từ Yến Chi loé loé, cô ta xoay người, lập tức đám người đang bàn tán liền im lặng, nhìn theo bóng dáng cô ta ngúng nguẩy ra khỏi công ty.

Lúc này, Nhiễm Cách vừa bước ra khỏi thang máy lầu 5. Cô trở lại căn phòng trước nghỉ ngơi trước đây của mình.

Mở cửa, lại không có ai. Michelle... Cô ấy chắc là đã nghỉ việc rồi, công ty lại không phân ai tới làm quản lý cho cô sao? Nhiễm Cách ngồi xuống vò vò mái tóc dài.

Hiện giờ việc cô đau đầu nhất vẫn là ngài Clark Clainmont, chắc hẳn ông ấy đã tra được nơi cô làm việc và sinh sống. Nhưng mà, có ai biết được ông ta có gây bất lợi gì cho cô hay gia đình cô hay không? Dù gì đây cũng mới là người ông mới quen biết hôm qua, không thể tin tưởng quá được.

Nhiễm Cách ngồi được một lúc, quyết định tự mình lên phòng tổng giám đốc bàn chuyện công việc. Dù Mạch Âu Diệm có hơi yêu nghiệt, nhưng không phủ nhận rằng anh ta cho cô cảm giác thân thiết như bạn bè đã lâu không gặp, nên như vậy cô cũng gỡ bớt đề phòng xuống.

Cô đi thang máy lên lầu 8. Đến trước phòng hắn gõ gõ ba cái, bên trong vang lên giọng nói mệt mỏi:

"Vào đi."

Nhiễm Cách đẩy cửa vào, sau đó sửng sốt nhìn người trước mặt.

Chỗ bàn tổng giám đốc thì Mạch Âu Diệm đang nhăn mặt nhíu mày, thậm chí gương mặt yêu nghiệt của hắn ta cũng đang vặn vẹo như đang mất kiên nhẫn.

Mà làm cô ngạc nhiên hơn, đó là Hoa Nguyệt Dã, anh ngồi ở ghế salon, vắt chéo chân. Tựa hồ như biết trước thế nào cô cũng đến nên nhà nhã cầm một tách trà trên tay, tay kia gác lên thành ghế nhịp nhịp.

Nhiễm Cách há hốc:

"Anh..."

"Tiểu Cách," Hoa Nguyệt Dã nhướn mày, "Lại đây."

Cô ngẩn ra một lúc rồi mới bước tới, sau đó kéo cô ngồi vào kế bên mình.

Thật ra anh đã dự đoán trước cô nhóc này thế nào cũng trốn tránh anh mà chạy đến công ty. Chỉ là, không ngờ cô ấy trốn thật, trong lòng có chút mất mác mà bây giờ gặp được cô liền tan biến. Cảm giác tóm đuôi được con thỏ nhà thật tốt.

"Ăn sáng chưa?"

Cô gật đầu, "Em có uống một li sữa."

Hoa Nguyệt Dã nhíu mày, "Lần sau phải ăn nhiều hơn, bữa sáng rất quan trọng."

"Em biết rồi."

Mà Mạch Âu Diệm lúc này u ám nhìn qua. Từ sáng sớm tên Hoa Nguyệt Dã này không biết dở chứng gì liền đến văn phòng hắn ngồi, vừa uống trà, vừa nhàn hạ đọc sách như thể đây là nhà của anh khiến hắn đau đầu không thôi, thì ra là muốn đợi Nhiễm Cách.

"Louisa, chuyện ông nội cô."

Nhiễm Cách nhìn hắn, ánh mắt hơi loé, "Mạch tổng muốn nói gì?"

"Ông ấy muốn hẹn cô cùng ăn trưa vào cuối tuần này."

"Không rảnh."

Mạch Âu Diệm chau mày, tiếp tục liền nghe Nhiễm Cách nói:

"Nhưng nếu Nguyệt Dã có thể cùng đi, tôi sẽ đi."

Đệch, hắn ta... bị Nhiễm Cách ném thức ăn cho cẩu độc thân vào mặt.

Mà Hoa Nguyệt Dã nghe như vậy liền hài lòng không thôi, anh vuốt tóc cô, "Chuyện này phải làm phiền Mạch tổng rồi."

Haha, còn biết là phiền đến tôi sao? Mạch Âu Diệm lạnh lùng liếc hai con người âu yếm trên salon, thoải mái tựa như ở nhà. Ánh mắt hắn hơi trầm xuống.

Chỉ cần, Nhiễm Cách đồng ý trở về Clainmont, thì chuyện đó chắc chắn sẽ phải xảy ra, hắn sẽ giành lại được thứ vốn thuộc về hắn.

————————————

Trong khi bộ truyện này vẫn được tiếp tục viết thì mình sẽ ra tiếp thêm một bộ truyện mới. Có thể sẽ hơi biến thái đối với nhiều người. Nhưng mà chịu thôi, đó là cảm hứng nhất thời của mình. Cảm ơn <3