Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 15: Hoắc Bắc Cảng có thể uốn cong cả đàn ông




Mộ Sơ Tình cứng đờ người, không nghĩ Mạc Diệc Phong lại thừa nhận thoải mái như thế, bầu không khí trong nháy mắt trở nên đặc biệt lúng túng.

Cùng lúc này…

"Ting ting”, điện thoại của Mộ Sơ Tình reo lên, thôngbáo có tin nhắnđến.

“Xin lỗi, tôi có tin nhắn đến.” Mộ Sơ Tình bối rối, xấu hổ hướng Mạc Diệc Phong xin lỗi một tiếng, sau đó, cầm điện thoại mở xem tin nhắn của mình.

Tin nhắn do thư ký của cô gửi tới.

Thư kí của Mộ Sơ Tình thật sự là say mất rồi! Thật đúng là pháo tiền mã hậu*, sau một thời gian bảo cô ấy nỗ lực điều tra về tin tức về Mạc Diệc Phong để cô có thể biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đợi nửa ngày rồi, giờ thư ký mới gửi tin tới.

[Giám đốc Mộ! Đã tra được thông tin về Tổng giám đốc của Mạc thị! Ah ah ah! Người này thực sự rất đẹp trai nha! Anh ta chỉ mới 30 tuổi, đẹp trai, tính cách hòa nhã, rất tốt bụng!Mấy năm qua đều là một mình anh ta xây dựng cơ nghiệp! Sau khi mẹ anh ta đem theo con trai kết hôn với chồng mới, mặc dù cha dượng yêu cầu anh ta kế thừa công ty, nhưng anh ta đã từ bỏ quyền thừa kế, đơn thương độc mã sáng lập nên tập đoàn Mạc thị, quan trọng hơn là người này hoàn toàn không dính dáng tới scandal nào! Không dính bất kì vụ bê bối nào liên quan tới phụ nữ, cũng không thích bất kỳ cô gái nào! Bởi vì anh ta là Gay! Ha ha ha, cô không ngờ đúng không! Tôi nghe nói người anh ta thích là Tổng giám đốc của chúng ta đấy!]

*pháo tiền mã hậu: Một thế cờ trong bàn cờ tướng. Bản chất của thế cờ pháo tiền mã hậu là sử dụng 2 quân Mã và Pháo để xây dựng nước cờ chiếu tướng đối phương và khiến đối phương rơi vào thế bí.

Mộ Sơ Tình đọc đến câu cuối cùng đùng lúc đang uống nước, vì thế không nhịn được phì cười làm phun hết cả nước trong miệng ra.Người mà Mạc Diệc Phong thích là Hoắc Bắc Cảng ư?

Ha ha ha ha! Mộ Sơ Tình không thể nhịn được mà cười một hồi.

Mạc Diệc Phong nhìn Mộ Sơ Tình liên tục cười đến 2 lần, anh bối rối rút khăn giấy đưa cho cô, giọng nói nhẹ nhàng, quan tâm hỏi: “Sơ Tình, cô… có có chuyện gì buồn cười lắm sao?”

Mộ Sơ Tình nhận lấy khăn giấy mà Mạc Diệc Phong đưa cho, vội vàng lau khô miệng mình, cũng nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước trên mặt bàn trước mặt, liên tục xin lỗi Mạc Diệc Phong: “Xin lỗi, xin lỗi.”

Thảo nào cô lại thấy Mạc Diệc Phong trông rất dịu dàng, có tí thụ thụ, còn Hoắc Bắc Cảng lại rất giống mấy anh công mạnh mẽ. 

Quả thực là một đôi trời sinh,1 công 1 thụ.

Chân mày Mạc Diệc Phong nhíu lại khi thấy Mộ Sơ Tình cứ nhìn mình cười cười, miệng anh giật giật mấy cái, hỏi: "Mộ Sơ Tình, nhìn tôi rất buồn cười sao?"

Mộ Sơ Tình không cần suy nghĩ liền gật đầu, "Đúng vậy."

Mạc Diệc Phong: "......"

......

Một bữa cơm bị sự YY của Mộ Sơ Tình làm cho hỏng bét, cũng không tính là hỏng bét vì rốt cuộc cô cũng là người cởi mở, lập tức bỏ qua vấn đề này, chuyển sang đề tài nghiêm túc. Có điều, ánh mắt của Mạc Diệc Phong cứ dính chặt trên người cô, Mộ Sơ Tình cảm thấy hơi khó chịu.

Cô luôn cảm thấy ánh mắt của Mạc Diệc Phong nhìn mình rất ái muội, nhưng cô không ngu ngốc đến mức nghĩ rằng Mạc Diệc Phong thích mình.

Người mà người ta thích là Hoắc Bắc Cảng cơ đấy.

Cái gã Hoắc Bắc Cảng

này ở đâu cũng rải hoa đào được, không làm phụ nữ mê mệt, ngay cả đàn ông cũng có thể bẻ cong.

Thật là không phục không được.

......

Lúc này, ở nhà Hoắc Bắc Cảng.

Hoắc Tiểu Bao đói tới mức bụng dán chặt trên bàn ăn, khoảng cách xa nhất trên thế giới này là thức ăn ngon ở ngay trước mặt bạn nhưng bạn không thể ăn nó......

Hoắc Tiểu Bao đang được trải nghiệm sâu sắc đạo lý này, dạ dày lại sôi lên ùng ục.Rốt cuộc Hoắc Tiểu Bao cũng không thể nào chịu nổi loại đau khổ tra tấn người này nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặc âm trầm của Hoắc Bắc Cảng ở phía đối diện.