Ông Xã Phúc Hắc: Sủng Tận Trời

Chương 31: Ừm… Đó là toàn bộ thanh xuân của cô




Cứ nhớ lại cái cảnh bàn tay anh vuốt ve trên người mình là cô lại không thể thở nổi..

Mộ Sơ Tình vội vàng đi vào phòng tắm.

Cô tắm đi tắm lại mấy lần, liều mạng chà xát thân thể của mình, đem mùi vị của Hoắc Bắc Cảng tẩy rửa sạch sẽ.

Một lần lại một lần, da đỏ cả lên, đến cuối cùng cảm giác da cũng tróc ra một tầng, Mộ Sơ Tình này mới thấy sạch sẽ một chút, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.

Lòng của cô đã bị Hoắc Bắc Cảng làm cho tan nát, không thể nào nảy sinh ra một chút hi vọng, tình cảm gì với anh nữa.

Đó là độc dược, một chén là đủ khiến cô chết đi sống lại, hơi dính vào là sẽ chết, sẽ chết thật đấy.

...

Tắm rửa sạch sẽ, tâm tình khá hơn, Mộ Sơ Tình đầu tóc bởi vì dính nước nên có chút ướt át. Cô đi ra ngoài phòng tắm, vừa đi lau đầu tóc. 

Sau đó ngồi xuống bàn đọc sách.

Mộ Sơ Tình nhìn đến quyển sổ đặt trên bàn, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Cái này đoán chừng có lẽ là thứ quý giá nhất mà cô có.

Đây là cuốn sổ ghi chép về đoạn thời gian mà cô yêu thầm Hoắc Bắc Cảng.

Cuốn sổ này đáng giá thế nào ư?

Ừm… Đó là cả thanh xuân của cô!

Mộ Sơ Tình cười khổ một tiếng, đặt cái khăn lông sang một bên, cô mở sổ ra xem.

Quả nhiên, lúc tuổi còn trẻ thích một người thường hay đơn giản như vậy.

...

Mộ Sơ Tình được Hoắc Quốc Chương thu dưỡng lúc 8 tuổi, đã là tuổi lên lớp 2 rồi, cô nhỏ hơn Hoắc Bắc Cảng 3 tháng, vì cùng tuổi nên tất nhiên hai người học cùng một lớp.

Trường lớp mà Hoắc Quốc Chương sắp xếp cho Mộ Sơ Tình chính là lớp của Hoắc Bắc Cảng, còn ngồi ngay bên cạnh anh.

Lý do tốt đẹp là muốn Hoắc Bắc Cảng có thể chăm sóc Mộ Sơ Tình.

Mộ Sơ Tình vui rạo rực khi được ngồi cùng cùng một bàn với anh, cả ngày líu ríu nói chuyện không biết mệt, cô cảm thấy thời gian vui sướng nhất mỗi ngày chính là lúc cùng Hoắc Bắc Cảng nói chuyện.

Chẳng qua là, sau một lần bị Hoắc Bắc Cảng ghét bỏ, từ đó, Mộ Sơ Tình ở trước mặt anh liền bị nuôi thành này loại tính cách nhút nhát này.

Đó là lần đầu tiên Mộ Sơ Tình sợ Hoắc Bắc Cảng, Hoắc Bắc Cảng xé nát bài thi đã làm tốt của cô, sau đó lúc cô giáo đi kiểm tra, cả lớp chỉ có mình cô không có bài thi, Mộ Sơ Tình bị cô phạt đi ra bên ngoài đứng cả ngày, chân cũng tê rần...

Hoắc Bắc Cảng cảnh cáo cô, nếu là lần sau còn dám cùng anh nói một câu, anh sẽ lại tiếp tục xé đồ của cô, để cô bị thầy cô phạt.

Mộ Sơ Tình từ nhỏ đã nhát gan sợ phiền phức từ đó liền không dám nói chuyện với Hoắc Bắc Cảng nữa, việc của cô mỗi ngày đều là an phận ngồi ở một góc làm bài, nghe giảng, sau đó len lén quan sát Hoắc Bắc Cảng.

Chẳng qua là lén lén lút lút.

Nhưng không biết có phải sợ cô lén lén lút lút thích mình như thế làsẽ làm phiền anh hay không mà Hoắc Bắc Cảng nghĩ hết mọi biện pháp muốn thoát khỏi Mộ Sơ Tình.

Hoắc Bắc Cảng không thích cô, từ cái nhìn đầu tiên đã không thích nàng, ở trong kỳ thi cuối năm học, Hoắc Bắc Cảng vì muốn thoát khỏi Mục Sơ Tình, thi vượt quá thành tích bình thường, lại tham gia cuộc thi cuối kỳ của năm thứ tư, kết quả hai bài thi đều đạt điểm tuyệt đối.

Hoắc Bắc Cảng yêu cầu được nhảy lớp lên năm thứ tư.

Cô giáo thấy thành tích của anh ưu tú như thế nên không có bất kỳ phản đối gì, cứ như vậy Hoắc Bắc Cảng nhảy lớp lên năm thứ tư, rời khỏi Mộ Sơ Tình, Mộ Sơ Tình từ đó về sau chỉ còn đi học một mình.

Nghĩ đến trước kia, Mộ Sơ Tình cảm thấy mình thật là khờ vô cùng.

Trên thế giới này chuyện bi ai nhất chính là yêu một người vĩnh viễn không bao giờ thích mình.

Thật sự, so sánh với lên trời còn khó hơn.