Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 20: Sự việc hoang đường




Quả thực không chịu nổi nữa, cô gọi một cuộc điện thoại cho chị Lý.

Nghe chị Lý nói rằng thời gian này Tinh Tinh rất ngoan ngoãn và nghe lời, không quậy phá gì nữa, cô mới yên tâm hơn: “Chị Lý, thời gian này làm phiền chị nhiều rồi.”

Phải tách ra khỏi Tinh Tinh gần một năm, Cố Uyên cũng không hề muốn, nhưng cô không còn cách nào khác được.

Ở đầu dây bên kia, chị Lý cười nói: “Làm sao mà phiền được, tôi thích Tinh Tinh nhất, Tinh Tinh nghe lời lắm, giáo viên cũng khen Tinh Tinh vẽ tranh rất đẹp. Cô Cố này, bao giờ cô quay về, tôi thì không chê phiền hà gì đâu, chỉ có điều Tinh Tinh còn nhỏ quá... không rời xa cô được.”

Chị Lý thực sự không hiểu, có chuyện gì quan trọng đến mức Cố Uyên phải xin nghỉ cả công việc ở thành phố này, hơn nữa còn rời đi trong thời gian dài như thế, chị ấy thì luôn sẵn lòng chăm sóc cho Tinh Tinh, nhưng Tinh Tinh không thể xa mẹ nó lâu như vậy được.

Cố Uyên siết chặt điện thoại trong tay, khẽ cắn môi, cô không biết phải nói thế nào với chị Lý.

Về chuyện hoang đường như thế này.

Cô thay người em gái trên danh nghĩa cho mình, gả cho một người đàn ông.

Thời hạn của thỏa thuận hôn nhân này kéo dài một năm.

Cố Uyên nhắm mắt lại, mi mắt run run trên gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt, bàn tay đang cầm điện thoại của cô không ngừng siết chặt lại, cổ họng đột nhiên thấy nghẹn ngào, cô nói rất nhỏ nhẹ rằng: “Chị Lý, em ở bên này còn chút việc, cảm ơn chị đã chăm sóc cho Tinh Tinh, nếu như Tinh Tinh nhớ em thì gọi video call cho em.”

Chỉ cần có thời gian, cô sẽ lập tức về thành phố Lệ Châu thăm Tinh Tinh.

Sáu giờ chiều.

Một chiếc Bentley màu đen dừng trước cổng biệt thự.

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục gọn ghẽ bước xuống xe, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó gõ cửa, qua một lát, Cố Uyên mở cửa ra, nhìn thấy một chàng trai lạ mặt đang đứng trước cửa.

Chàng trai này mỉm cười và giới thiệu: “Mợ chủ, tôi là Hoàng Hưng, trợ lý của anh Tô, anh Tô dặn tôi tới đón cô.”

Cố Uyên gật gật đầu, đóng cửa lại, xách theo túi của mình đi về phía chiếc xe.

Hoàng Hưng mở cửa xe cho cô.

Cố Uyên ngồi vào rồi đáp một tiếng: “Cảm ơn.”

Hoàng Hưng có phần kinh ngạc, cậu không ngờ rằng người phụ nữ này sẽ nói cảm ơn với mình, nhưng kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.

Cố Uyên vốn tưởng rằng Tô Ngọc Kỳ cũng ngồi trong chiếc xe này.

Nhưng khi cô ngồi vào rồi mới phát hiện ra bên trong chỉ có một mình cô.

Cố Uyên chẳng hỏi một câu nào, đưa mắt nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài chiếc xe, cô hạ kính xuống, để làn gió nhẹ mơn man trên gương mặt.

Qua một lần đèn tín hiệu, Hoàng Hưng dừng xe, anh hơi ngước mắt nhìn về cô gái ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, cô ấy mặc một chiếc áo trắng đơn giản và quần bò, phong cách thoải mái và nhẹ nhàng, trên gương mặt không có dấu hiệu trang điểm, tự nhiên mà tinh xảo, như thế này hình như không giống những gì cậu chủ đã nói.

Là một cô gái hám tiền ham hư vinh.

Hoàng Hưng đưa Cố Uyên tới phiên đấu giá ngầm.

Khi Cố Uyên đến, ở nơi mà ánh mắt cô có thể thấy được, các hàng ghế đã chật kín, Hoàng Hưng dẫn cô lên tầng hai, tới thẳng trước cửa một căn phòng.

Đẩy cửa ra, Cố Uyên bước vào.

Cô liếc một cái đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, tay nâng ly rượu, Cố Uyên bước tới, ngồi ở đầu kia của sô pha, cách anh một khoảng rộng, có thể nói là ở nơi xa nhất chiếc ghế.

Hoàng Hưng báo cáo: “Thưa cậu, mợ chủ đã đến rồi.”