Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 4: Tôi sẽ không chịu trách nhiệm




Cô chấn động.

Là người đàn ông đó.

Cô đã có vô số lần đứng ở cửa hộp đêm đợi anh, đợi anh lâu như thế...

“Anh ơi... ưm... tôi...” Cô tránh né nụ hôn của người đàn ông này, nhưng lời nói bị nuốt chửng giữa đôi môi của hai người. Tô Ngọc Kỳ dường như không thể nào khống chế được ngọn lửa đang thiêu đốt trong cơ thể, mà cô gái bên dưới mình dường như luôn mang đến cho anh sự quyến rũ trí mạng.

Giọng nói của anh cực kỳ khàn: “Động đậy cái gì, sẽ cho cô tiền.”

Câu nói này khiến Cố Uyên dừng mọi động tác vùng vẫy.

Cô từ từ nhắm mắt lại, bất lực vô cùng, cảm giác bị lăng nhục trào lên trong lòng.

Ý thức của Tô Ngọc Kỳ đã bị cắn nuốt gọn ghẽ, anh xé quần áo của cô, đưa tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh kia lại sau đưa lên đỉnh đầu. Bất chấp đây là lần đầu tiên của cô, anh vẫn điên cuồng chiếm giữ người con gái ấy, động tác mạnh mẽ như muốn phát tiết tất cả.

Cố Uyên cắn chặt môi mình.

Cảm giác đau đớn dưới thân dồn dập ập tới...

Đau đớn khiến hai mắt cô tối sầm.

Cô không hề lên tiếng cầu xin, chỉ nghiến răng chịu đựng.

Khi ý thức của người đàn ông kia đã mơ hồ, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh đó mà hầu kết chuyển động. Đó là một đôi mắt quá sạch sẽ và sáng trong! Anh ta chợt cất tiếng bằng chất giọng khản đục: “Nói cho tôi biết cô tên là gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô.”

Đôi mắt Cố Uyên run lên.

Sáng ngày hôm sau.

Cố Uyên mở to hai mắt, cảm giác đầu tiên khi thức dậy chính là toàn thân đau nhức. Cô nghiêng người, nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình chỉ lộ ra một nửa gương mặt đẹp trai, cô lí nhí gọi: “Thưa anh...”

Bây giờ nghĩ kĩ lại mọi chuyện, tối hôm qua hình như anh uống say, có vẻ mất khống chế...

Anh không nhớ ra cô, cũng phải, cô chỉ là một nhân vật tầm thường, làm sao anh có thể nhớ ra cô được.

Cố Uyên ngồi dậy, cơn đau từ bên dưới khiến cô suýt nữa không đứng nổi. Cô nghiến răng, nhanh chóng mặc quần áo, trong không khí vẫn phảng phất mùi hương sau cơn hoan ái. Cố Uyên chẳng thể quan tâm được nhiều như thế, sau khi mặc quần áo, cô dùng mấy đầu ngón tay cào cào mái tóc của mình.

Cô nhìn anh, đưa tay lấy tấm thẻ ra khỏi túi áo, bên trong có một tỷ đồng, đặt tấm thẻ này vào trong ngăn kéo ở tủ đầu giường, nghĩ tới việc tối qua người đàn ông này hỏi cô tên gì, cô biết đó chỉ là lời của anh khi say, nhưng vẫn dùng giấy nhắn viết lên đó một chữ “Uyên”.

Cô từng nói sẽ trả tiền cho anh.

Cô mở cửa, rời khỏi đó.

Tống Ánh San nghe ngóng được việc hôm qua anh ngủ lại ở Đông Cung từ chỗ trợ lý, nên sáng sớm hôm nay đã lái xe tới Đông Cung từ rất sớm. Ở thành phố Hải Châu này, bất kể ai trong giới thượng lưu cũng biết người phụ nữ duy nhất bên cạnh Tô Ngọc Kỳ chỉ có một mình Tống Ánh San, cũng rất tự nhiên mà ngầm mặc định cô là bạn gái của Tô Ngọc Kỳ, cho nên nhân viên phục vụ đã đưa thẻ phòng của anh cho cô.

Tống Ánh San mở cửa vào phòng, ngửi thấy mùi vị ái muội trong không khí, cô liếc nhìn chiếc giường hỗn loạn, trên ga giường màu xám bạc có một vết đỏ.

Rồi nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say kia.

Hai tay siết chặt lại, trong cơn đố kỵ, cô ta vẫn lanh trí cởi sạch quần áo, nằm xuống bên cạnh người đàn ông kia, Tô Ngọc Kỳ trông có vẻ dịu dàng hòa nhã, thỉnh thoảng vẫn nham hiểm và tàn ác, nhưng là một người rất có trách nhiệm, nhất là gia thế hiển hách của anh không cho phép anh phạm sai lầm.

Cho nên... đây là thời cơ duy nhất của cô ta!

Đây là cơ hội duy nhất để cô ta trở thành người nhà họ Tô!

Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra, nhìn gương mặt xinh đẹp và tinh xảo của cô gái đang nằm trong vòng tay mình, anh không khỏi nhíu mày. Dường như bất ngờ với kết quả này, anh vội vàng rút tay ra và ngồi dậy.

Bởi vì động tác của anh, cô gái vốn nằm trong lòng bỗng chốc tỉnh lại. Cô ả mở to đôi mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ mà khóe mi đỏ lựng. Cô ta cắn môi, chẳng nói chẳng rằng, bắt đầu lẳng lặng mặc quần áo.

Bả vai khẽ run lên.

Tô Ngọc Kỳ giơ tay ấn ấn lên mi tâm: “Ánh San... sao lại là em?”

Sao có thể là Tống Ánh San.

Lẽ nào mình nhìn nhầm rồi sao?

Tối qua anh uống chút rượu, nhưng không đến mức say, anh biết mình bị bỏ thuốc kích dục nên không nhớ rõ ràng. Anh chỉ nhớ cô gái kia có một đôi mắt sáng long lanh, đôi mắt đó khiến thâm tâm cảm thấy vô cùng áy náy, sao có thể là Tống Ánh San được.

Hai mắt Tống Ánh San loang loáng ánh nước, đôi môi bị cắn đến mức thấy rõ cả dấu răng: “Em đi trước đây. Chúng ta tối hôm qua... chưa xảy ra chuyện gì cả...”

Đứng dậy, bước chân cô ta lảo đảo.

Tô Ngọc Kỳ nhìn xuống ga giường trông thấy một vệt đỏ nhức mắt, mi tâm của anh khẽ giật giật. Tống Ánh San bước đến cửa, cô ta quá hiểu Tô Ngọc Kỳ, nếu như cô ả khóc lóc làm ầm ĩ, người đàn ông Tô Ngọc Kỳ này không chịu mắc bẫy.

Nhưng nếu bản thân cô ả chủ động nói rằng cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, trong lòng anh ấy sẽ sinh ra cảm giác thương tiếc, cộng với việc cô ta đã ở bên cạnh anh hai năm, người trong giới thượng lưu đều biết, nhưng anh chưa từng công khai thừa nhận bao giờ!

Thật nực cười làm sao, trong hai năm này, anh chưa từng chạm vào người cô ta.

Khi Tống Ánh San đi tới cửa, Tô Ngọc Kỳ lạnh nhạt lên tiếng: “Ánh San, xin lỗi... anh sẽ... chịu trách nhiệm với em...”