Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy

Chương 47: Không thể kiềm chế




Trong lúc Cố Thừa Duật kiên nhẫn thay quần áo cho Vân Vy, hai mắt cô không ngừng mơ hồ. Đầu óc cô lúc này chỉ có duy nhất một hình ảnh đang ngự trị.

Là anh ấy!

Nhưng anh ấy là ai, vì sao cô lại không nhớ rõ. Cô chỉ biết là anh ấy là một người rất quan trọng đối với mình, nhưng đến cả mặt mũi của anh ấy thế nào, tên của anh ấy là gì cô cũng không nhớ nổi nữa rồi.

Hai mắt Vân Vy ngập nước mắt, cô nhìn Cố Thừa Duật chằm chằm.

Cố Thừa Duật thay xong đồ ngủ cho Vân Vy, hắn định đi thì bị Vân Vy kéo tay thêm lần nữa.

- Anh đừng đi mà, đừng rời xa em.

Vân Vy ôm tay Cố Thừa Duật, khóc lóc. Cố Thừa Duật hốt hoảng, không nghĩ rằng cô khi uống say lại khóc lóc như vậy. Hắn không biết làm gì để dỗ cô, đành ôm lấy cô.

- Được rồi, tôi không đi.

Hắn vừa nói vừa vỗ lưng dỗ dành cô. Kì thực hắn không nỡ rời đi, nhưng sợ nếu còn ở lại thì bản thân mình sẽ mất kiểm soát. Cô như một liều thuốc phiện, khiến cho người ta mê mẩn không thôi. Khi đã chạm vào rồi thì lưu luyến không muốn rời.

Cơ thể Vân Vy mềm mại, nằm ngoan ngoãn trong lòng Cố Thừa Duật như đóa hoa nở rộ. Khi nãy thay đồ cho cô, hắn hơi chần chừ không biết có nên cởi cả đồ lót của cô ra hay không. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cởi hết ra để cho cô thoải mái đi ngủ.

Cơ thể mềm mại nằm trong lòng, chỉ cách một lớp ảo ngủ mỏng manh, toàn bộ cảnh xuân không chút che đậy sẽ hiện lên. Như này sao Cố Thừa Duật có thể không động lòng?

Vân Vy ngước mắt lên nhìn hắn, cô áp hai tay nhỏ nhắn xinh xắn lên khuôn mặt anh tuấn trước mặt mình, cô nhắm mắt vào rồi rướn người lên, môi cô chạm nhẹ lên môi hắn.

Vân Vy cưỡng hôn Cố Thừa Duật?

Cố Thừa Duật không khỏi bất ngờ, hắn dùng sức đẩy Vân Vy ra, cảnh cáo cô:

- Nếu em còn tiếp tục làm loạn thì em sẽ hối hận.

Thật lòng Cố Thừa Duật đang cố hết sức kiềm chế bản thân không động vào cô. Hắn không thể cứ thế mà lún sâu hơn được.

Vân Vy mỉm cười đầy dụ hoặc:

- Hối hận thì sao? Em là vợ anh cơ mà. Đã là vợ chồng...em sẽ không hối hận...

Cố Thừa Duật chăm chú nhìn Vân Vy, cánh tay hắn siết chặt eo nhỏ của cô:

- Em say rồi, em có biết mình đang nói gì không?

- Em biết, em biết chứ.

Vân Vy cũng nhìn thẳng vào đôi mắt âm u của Cố Thừa Duật. Đôi mắt xinh đẹp phủ tầng sương mỏng, mơ hồ mông lung. Cô biết rõ bản thân mình đang làm gì, nhưng cô chỉ muốn níu kéo hắn lại thôi mà.

Cố Thừa Duật giữ chặt gáy cô, lại áp môi mình xuống nồng nhiệt hôn. Dù biết Vân Vy bây giờ chỉ là kẻ say, nhưng hắn điên thật rồi, không còn cách nào có thể kiềm chế được bản thân nữa.

Vì sao ông trời lại bắt hắn phải hận một người mà mình không tài nào hận nổi thế này?

Mi mắt Vân Vy run run, yếu ớt đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt, sự nóng bỏng dường như đang đốt cháy từng tết bào trong cô. Hai tay cô cũng vòng lên cổ hắn, cô gấp gáp thở dốc.

Cố Thừa Duật gầm nhẹ, hoàn toàn mất hết lí trí. Hắn ngồi dậy và cởi áo sơ mi của mình ra, sau đó lại cúi xuống hôn cổ cô, dần dần tiến tới hàng xương quai xanh quyến rũ.

Vân Vy cắn môi, nhưng cũng không thể nào ngăn được bản thân bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ. Cố Thừa Duật không chút nương tình, men theo từng đường cong ngọt ngào quyến rũ của cô, lần mò xuống dưới. Đi tới đâu, áo ngủ được cởi ra tới đó, cảnh xuân hiện lên trước mắt Cố Thừa Duật.

Thân thể ngọc ngà không tì vết, tựa như thánh nữ được đưa lên tế đàn. Dưới ánh trăng, làn da Vân Vy thoáng đỏ ửng, cô theo bản năng mà cắn môi.

Cố Thừa Duật mê mẩn ngắm nhìn thân thể của cô khiến cô xấu hổ vô cùng.

- Thừa Duật...

Vân Vy miên man gọi tên Cố Thừa Duật. Cô cảm thấy từng sợi dây thần kinh của mình căng như chão, cảm giác như đây là đêm tân hôn của cả hai.

Cố Thừa Duật sững người khi lần đầu tiên Vân Vy gọi mình như vậy, đáy mắt hắn loé lên một tia hạnh phúc. Hắn thở dốc, vùi đầu vào khe rãnh quyến rũ trước mặt.

Đột ngột bị động chạm thân mật khiến cho Vân Vy không quen, cô ưỡn người lên:

- Ưm...

Cố Thừa Duật ngước lên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng rung động mãnh liệt. Hắn gầm nhẹ, bên dưới đột ngột tiến vào sâu trong cơ thể cô.

Toàn thân Vân Vy co rút mãnh liệt, hai chân cô theo phản xạ mà quấn lấy hắn. Cô không ngừng thở dốc, nhăn mặt đau đớn.

- Đau...

Cố Thừa Duật xót xa, liền nhẹ động tác lại. Động tác của hắn nhịp nhàng hơn, sợ rằng sẽ khiến cô chịu tổn thương.

Vân Vy cắn môi, ngước mắt nhìn Cố Thừa Duật. Hắn nhíu mày, lập tức cúi xuống đoạt lấy cánh môi cô, nồng nàn hôn.

- Thật là một bé yêu ngọt ngào.

Cố Thừa Duật vỗ mông cô khiến cho cô đỏ cả mặt, hắn nâng chân cô lên, tiến vào trong cô thêm lần nữa.

- Ưm...

Ánh trăng bao phủ lấy hai thân hình đang quấn quýt lấy nhau, khăng khít vô cùng. Cảnh tượng đẹp đẽ khiến cho mặt trăng phải đỏ mặt.

Màn đêm trôi qua, bình minh lại bao phủ cả một bầu trời.

Sau một đêm cuồng loạn, Vân Vy mới lờ đờ mở mắt ra. Cô nhìn lên trần nhà, đầu đau nhức không thể nào nhớ ra nổi đêm qua đã xảy ra những chuyện gì.

- Còn sớm, ngủ tiếp vậy.

Vân Vy vẫn chưa phát giác ra điều gì khác lạ, nhắm mắt vào ngủ tiếp. Nhưng khi cô vừa xoay người, toàn thân lại đau nhức vô cùng, nhất là vùng hạ thân bên dưới.

Vân Vy giật mình mở mắt ra, đầu óc cô không ngừng vận động hết công sức.

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

Vân Vy nhìn xuống cơ thể trần trụi không một mảnh vải che thân của mình, cô khiếp sợ tới nỗi sắp hét lên thủng cả nóc nhà. Cô không ngừng suy nghĩ, từng cảnh tượng của đêm hôm qua ùa về trong trí óc cô.

Cô nôn vào Cố Thừa Duật khi ở trong xe? Sau đó… cô cố tình níu giữ Cố Thừa Duật lại, bắt hắn thay áo cho cô. Rồi… rồi sau đó...

Aaaa!

Trí óc Vân Vy không ngừng gào thét, không thể nào, không thể nào. Đêm qua là cô đã câu dẫn Cố Thừa Duật, rồi cô cùng hắn trải qua một đêm điên cuồng tới mức bây giờ toàn thân cô còn đau nhức.

Vân Vy ôm cái mặt đỏ hơn quả cà chua của mình, lúc này đây cô chỉ muốn chạy trốn. Đúng vậy, cô không còn mặt mũi gì để nhìn Cố Thừa Duật nữa rồi. Thật sự rất xấu hổ.

Vân Vy không nghĩ tửu lượng của mình lại tệ tới vậy. Biết thế cô đã không uống rồi, tất cả là do tên Hắc Sát kia hại cô.

Huhu, giờ cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội lỗi.

Đang đúng lúc Vân Vy đang điên cuồng tổng sỉ vả bản thân trên giường, lúc đó cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Vân Vy hoảng hốt vô cùng, cô lập tức kéo chăn lại trùm lên đầu.

Chuồn là thợ sách!

Cố Thừa Duật tay cầm bát cháo dinh dưỡng đứng ở ngoài, thấy cô đang trốn trong chăn, khoé môi hắn khẽ cong lên.

Hắn bước tới chỗ cô, đặt cháo xuống bàn.

Vân Vy vẫn thầm cầu nguyện rằng Cố Thừa Duật sẽ sớm rời đi. Nào ngờ hắn thẳng tay mở chăn của cô ra, cả cơ thể xụi lơ lại cứ thế được phơi bày.

Vân Vy hoảng loạn, chưa kịp định hồn lại thì Cố Thừa Duật đã kéo cô lại gần mình:

- Dậy rồi thì ăn thôi.

Vân Vy xấu hổ, hai tay đưa lên cố che hết đi thân thể của mình. Nhưng cũng chỉ vô ích mà thôi.

- Tôi...tôi muốn đi mặc quần áo.

- Ăn xong hẵng mặc!

Cố Thừa Duật ra lệnh, hắn múc một thìa cháo rồi đưa tới gần miệng cô. Thế nhưng cô vẫn xấu hổ:

- Nhưng...nhưng...

- Cơ thể em chỗ nào tôi chưa từng thấy, còn che làm gì. Nghe lời, ăn để bồi bổ trước đã.

Vân Vy xấu hổ, mặt đỏ hơn quả cà chua. Cố Thừa Duật bắt cô há miệng ra ăn cháo dinh dưỡng để bồi bổ. Vân Vy vừa ăn, vừa nghĩ xem tiếp đó nên chui vào cái lỗ nào cho bớt xấu hổ đây?

Cố Thừa Duật đương nhiên biết cô đang nghĩ gì. Sau khi ăn xong, hắn tự biết ra ngoài để cô thay quần áo.

Vân Vy nhìn theo bóng dáng Cố Thừa Duật khuất dần, trái tim cô lại đập mạnh.

Cố Thừa Duật...hắn tự tay nấu bữa sáng cho cô, rồi còn bưng lên tận phòng cho cô ăn. Nghĩ tới đây, Vân Vy vừa cảm thấy ngại ngùng, nhưng cũng... có chút hạnh phúc.