Ôsin Xinh Gái Và Công Tử Đẹp Trai

Chương 5




My : cậu đi đâu ?? định bỏ tôi ở đây sao ???

Đăng : đi đâu là chuyện của tôi liên wan gì cô. 2 tiếng sau tôi sẽ quay lại đón cô.

My :vậy tôi sẽ cùng đi với cậu. tôi hok vào đó đâu.

Đăng : trời ơi. kiếp trước tôi mắc’ nợ cô sao ??

My : kiếp trước cậu hok nợ tôi , nhưng kiếp này thì có. cậu đã cho người bỏ đồ của tôi đó.

Đăng : bik rồi. đi theo tôi.

My đi theo Đăng vào shop. My như muốn ngộp thở trong shop quần áo này. những bộ quần áo đẹp ở đây My chưa từng thấy bao giờ. mọi thứ ở đây với My là quá xa xĩ.my chẳng bị phải chọn bộ nào nữa. My đứng lay hoay nhìn ngắm mà hok chạm tay vào bất cứ món đồ nào.

Nhân viên : hôm nay , cậu dẫn bạn gái đi mua sắm àk ??

Đăng : lo làm chuyện của mình đi. đừng có hỏi nhiều. mèo 2 chân

My : hãh??

Đăng : chọn đồ lẹ đi. cô định ở đây cho tới sáng sao?

My : thì cậu đền cho tôi bộ nào cũng đựơc mà. Nhưng đồ ở đây hok giống những bộ đồ của tôi. chắc là đồ ở đây đắt lắm hãh?? Hay là chúng ta ra chợ đêm mua đi.

Đăng : 1 là cô lựa đồ ở đây nhanh đi. 2 là tôi chở cô về rồi tôi đi chơi. Và đến đây tôi hết măc nợ cô.

My : nhưng

Đăng : im đi mèo. đừng có lúc nào cũng mêôm bên tai tôi nữa.sao hok chọn đồ mà đứng yên đó vậy.

My : thì cậu chọn bộ nào thì tôi mặc bộ ấy.

Đăng : àk, tôi quên cô là con mèo từ trong " chuồng " mới chui ra thành phố thì làm gì mà ….đi theo tôi.

cả hai người trong shop đến gần 10h thì ra về. chi tính tiền Đăng kêu My ra xe trước. bởi Đăng hok mún My bik số tiền mà Đăng bỏ ra mua cho My hơn cả chục bộ.

buổi tối ở thành phố nhộn nhịp này rất tuyệt.trên đường về Đăng chở My ghé vào một nơi mà My cũng hok bik gọi là gì. người ta đo đo người My như thợ may lấy số đo may đồ. My hok bik chuyện gì đang diễn ra và cũng hok dám hỏi.

về đến nàh gần oh thì Đăng kêu My vào nhà trước Đăng có việc phải đi. cũng phải thôi lúc đưa My đi shopping điện thoại của Đăng cũng đõ chuông liên tục.

my : 12h đêm rồi. cậu còn đi chơi àk ?

đăng : tôi sống về đêm mà. Vào nhà đi.

my : nhưng giờ này tôi vào nhà 1 mình thì bà chủ sẽ mắng tôi chik mất.tôi mới làm việc chưa được 1 ngày mà đã đi về khuya. Tôi hok mún bị đuổi việc đâu.

Đăng : trời ơi.sao cô rắc rối thế.dạ thưa cô. Tôi theo cô vào nhà là được chứ gì ??

Đưa My vào nhà Đăng cũng mất hứng để đi chơi. Đăng bỏ lên phong nằm chưa được 5p thì nghe tiếng gõ cửa.

Đăng : vào đi, cửa hok khoá.

My : sáng mai đồ đâu tôi đi học.?? đừng có nói là chuyện này cậu hok wan tâm, hok cần bik vì hok cần thiết nha ?!

Đăng định nói như thế nhưng lại bị My cướp lời nên nó ngườm đôi mắt vào My.

Đăng :thì đồ lúc sáng đó, cô giặt phơi khô rồi sáng mặc.

My: nhưng áo dài chỉ mặc vào thứ 2 và những ngày lễ. ngày mai hok là thứ 2 cũng chẳng phải ngày lễ mà.

Đăng : bik rồi. nói nhiều quá đi ngủ đi.

My : nhưng….

Đăng : tôi bực cô rồi nha. Vì cô mà tối nay tôi hok đi chơi là tôi cáu rồi đó. Cô có biến xuống nhà ngay lập tức hok ???

Đăng đẩy My ra cửa rồi đóng sầm cửa lại.chưa đầy 5p sau My lại lên gõ cửa.đăng chẳng mún bước xuống cái giường ra mở cửa 1 chút nào. Mà hok mở cửa thì My gõ cửa hoài ngủ cũng hok yên.bây giờ , Đăng "sợ " My. Đăng phải miễn cưỡng ra mở cửa.

Đăng : mèo ơi. Tôi sợ cô rồi đó. Cô bik bây giờ mấy giờ chưa?? Đã nửa đêm rồi cô hok ngủ thì cũng để tôi ngủ chứ.tôi buồn ngủ rồi ( giọng nhỏ nhẹ như năn nĩ)

My : anh sống về đêm mà.

Đăng : cô muốn gì nữa , nói nhanh đi (lại giọng cau có nạt nộ )

My: tôi định hỏi cậu …..

Đăng : sáng mai đồ đâu cô đi học nữa chứ gì ??

My : hok phải. tôi định hỏi sáng mai bữa sáng phải chuẩn bị như thế nào ??

Đăng : chuyện dó đi hỏi bác qgia đó.

My : giờ nàu bác ấy ngủ rồi, năn nĩ cậu đó. nấu cậu hok nói thì tôi sẽ phiền cậu đến sáng luôn.(thật sai lầm khi doạ Đăng như thế. )

Đăng hok nói gì quay vào phòng lấy giấy viết ghi ghi chép chép rồi ra đưa My( xin đảm bảo đó đúng là bữa ăn sáng hằng ngày của Đăng và cả nhà chứ hok phải ghi bậy)

Đăng : cứ làm những món như trong đây.

My: cảm ơn, chúc cậu ngủ ngon hiihi …hihi…

Đăng : hihi..tôi cười hok nổi. tôi sẽ ngủ ngon nếu con mèo 2 chân cô hok lên đây gây phiền .tôi cũng thật lòng chúc cô ngủ ngon.

Đúng 6h sáng, bàn ăn đã được dọn đúng theo yêu cầu. bà chủ uống café hok ít đường và có 1 lớp kem tười trên mặt.Đăng uống café đặc hok đường.

Bà chủ : My àk, cháu lên phòng kêu Đăng dậy đi. hok kêu thì nó hok dậy đâu.

My : dạ

_ _ _ _

" cốc… cốc…. cốc…." gõ cửa và trong phòng hok tiếng trả lời

My : cậu ơi, dậy đi học. cậu ơi bà chủ ..bà chủ…bà chủ…..(giọng gấp gáp)

Đăng nhanh chóng chạy xuống nhà vì nghĩ mẹ có chuyện.nhưng chạy xuống thì thấy mẹ đang ngồi ở bàn ăn.

Đăng : cô làm gì mà……

My : tôi định nói cậu là bà chủ kêu cậu dậy ăn sáng.

Đăng : cô….

My: tại anh lo chạy nhanh wa’ nên tôi chưa kịp nói thôi nha.

Bà chủ : thôi, cả hai đứa ngồi vào bàn ăn sáng rồi còn đi học.

My : đừng nói là cậu ngồi xuống ăn nha ?? cậu vừa mới dậy đó. Có quên cái gì hok ??

Đăng : bik rồi. mẹ ăn trước đi. con đi rửa mặt rồi ra ăn sau.

Bà chủ : nhanh đi con. trễ rồi đó.

Ngoài cửa có tiếng chuông, qgia bước ra mở cửa và đem vào một túi đồ

Qgia : thưa cậu, có người chuyển cái này cho cậu

Đăng : của cô đó mèo 2 chân. từ nay tôi và cô hok nợ gì nhau nữa nhé.

Đăng thảy túi đồ cho My và tiếp tục bữa ăn.My dọn dẹp sau bữa ăn, Đăng chờ My ngoài xe để chở My đi học.

Đăng : mèo 2 chân , cô chik trong nhà luôn rồi àk??

My : cậu cứ đi trước đi, tôi tự đi sau.

Đăng : cô ra đây tôi biểu.

My lon ton từ nàh chạy ra

My : lại jì nữa??

Đăng : cô bik mấy giờ rồi hok ?

My : ák. 6h30 rồi. trễ học mất thôi.

Đăng : lên xe đi. giờ này cô định chạy bộ hay đón xe buýt đều đến trễ cả. tôi ẹưc rồi nha, lên xe. Có lên hay hok nói 1 tiếng để tôi còn đi.

Làm sao mà hok đi ké được khi gần đến giờ học.lên xe Đăng lao đi như tên . ngồi trên xe My hok thể nào mở mắt nổi vì gió lùa vào rát mắt. vừa đến trường Đăng thảy cặp cho My xách và đi lên phòng học. lớp học ở tận lầu 3, Đăng đi hok nên đi vèo vèo, My xách 2 cái cặp chạy theo sau Đăng.

My : cậu có thể đi chậm 1 chút hok

Đăng: thay vì nói thì để sức hơi mà đi nhanh theo tôi. đừng có nói nhiều nữa, đi lẹ đi

rồi Đăng cứ đi và My lon ton như con mèo ngoan đi theo chủ ở phía sau.

_ _ _ _

My : hihi..hihi.. cuối cùng cũng đã đến lớp học rồi

Đăng : chik rồi , tôi bõ quên tập ở dưới xe rồi. mèo 2 chân cầm chìa khoá đi xuống bãi xe mở yên xe lên lấy tập tôi.

My : xuống dưới nữa hãh??

Đăng : nếu hok có tập chút nữa cô đuỗi tôi ra thì ….

My : đưa chìa khoá đây.

My hok ngờ phải giúp việc nhà Đăng rồi lên trường cũng phải hầu hạ cậu chủ nắng hok ưa, mưa hok chiu. Ghét gió, kị sương này. Nói tóm lại là rất khó ưa.

Cái hok khí se se lạnh của trời sài gòn vào đông làm My nhớ ba mẹ kinh khủng. ngày nào cũng vào màu này ba mẹ và My tranh thủ may gấp hàng gia công cho người ta. My nhớ như in món rau muốn luột bị khét của ba làm đãi mẹ con My khi phải thức khuya để làm kịp ngày giao hàng. những kí ức phút chóc lại tràn về trong tâm trí My. nếu Đăng hok lại làm nó giật mình thì cắhc nó tràn nước mắt vì nhớ ba mẹ rồi.

Đăng : làm gì mà cô đơ như cây cơ vậy. xuống căn tin mua nước cho tôi coi.

My : vâng.

Đăng : mà nè

My: lại jì nữa ??

Đăng : cô nhớ là đi nhanh chút.nhanh đi

My : bik rồi

My đi mua nứoc và nhóm bạn Đăng cũng bước ra hành lang đứng chơi với Đăng

Anh: làm jì mà My nghe lời mày thía ??

Đăng : osin của tao

tuấn : mày chảng bik thương hao tiếc ngọc gì cả

đăng : đó là chuyện của tao. Mà dạo này tụi bây có nghe tin tức jì của tụi thằng Bun hok?

Trung : dạo này tụi nó hới im hơi lặng tiếng.

Tính : tao nghi tụi này sắp dỡ trò.

Đăng : uhm. gần noel rồi tụi bây chở bạn gái đi chơi nên để ý cẩn thận chút

Tuấn : tụi nó nhắm vào mày đó.

Đăng : tao 1 thân 1 mình thì lo jì.

Anh : có phải hok đó. vậy còn My thì sao ? bây giờ phải nói là 2 mình mới đúng (cười)

Đăng : mày chik đi cho rãnh.mà con mèo đó ngủ hay sao mà náy giờ chưa lên???

Trung : vừa thôi mày. Thì cũng từ từ chứ, dù sao con người ta cũng là con gái

Đăng : con người ta chứ đâu phaỉ con mày, sao mày nói nhiều vậy?

Trung: potay.chang cơm với mày luôn.là con tao thì tao lột xác của mày rồi chứ ở đó mà để mày sai biểu như thía sao?

- _ _ ___

- __ _ _ _

_ _ _ _ _

Đăng và My vừa về nhà thì trong nhà có khách. một cô gái chân dài đang ngồi ở phòng khách cùng bác quản gia. My vội về phòng thay đồ rồi chuẩn bị cơm cho Đăng, nếu hok lại bị càu nhàu. Đăng cũng bước thẳng lên phònghok để ý gì đén vị khách. Bác qgai phải gọi lại thì Đăng mới lại ghế ngồi.

Qgia : thưa cậu, tiểu thư đây sẽ sống với nhà mình

Đăng : ở đây ???

Qgia : dạ

Đăng : chuyện này là sao???

Qgia : dạ, xin cậu bớt nóng. Lúc nãy bà chủ đưa tiểu thư đây về nhà và nói thế. Bà chủ nói tối nay sẽ nói chuyện với cậu sau. tiểu thư đây tên là Nọc Ly

Ly : chào anh. Em tên là Ngọc Ly

Đăng : ồh thế àk. Cô tên gì mắc mớ gì tôi mà …tôi có hỏi đâu mà trình bày lí lịch. Khai tên (đã bảo , Đăng tính tình khóa chịu mà)

Ly như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt. ắm ức nhưng làm gì được nhau ???!! Đăng bước lên phòng và hok quên nói vọng xuống phòng bếp " nhanh lên đi mèo 2 chân, tôi đói lắm rồi"

Ngọc Ly bằng tuổi Đăng và đương nhiên cũng = tuổi My. Là tiểu thư ở Vĩnh Long. nổi tiếng là tiểu thư hột xoàn ở đó. Ly đến ở nhà Đăng là theo ý của ông ngoại Đăng. Ong ngoại 2 nhà đã có ý định cho tụi trẻ đến với nhau. thế nên ông đã cho Ly lên đâu trước là làm quen cuộc sống thnàh phố và sau này học đại học, sau là để hai đứa trẻ gần gũi tìm hiểu nhau.

Đang ấm ức vì Đăng nên Ly bước xuống phòng bếp uống nước cho hạ hoả.my đang bận tụi bụi lo bữa ăn của cậu chủ khó tính nên hok để ý sự có mậtcủ ly trong bếp.

Ly : nè cô kia

My : hãh? Cô kêu tôi sao???

Ly : cô tên gì ?

My : My,

Ly : tên đầy đủ là jì ?

My : Trần Ngọc Nhã My.

Ly : cái tên cũng hay ha. lấy tôi ly nước coi.mà giúp việc ở nhà này lâu chưa???

My bắt đầu bực mình với thái độ của người từ trời rơi xuống này.

My : tôi có nghĩa vụ báo coá cho cô sao?? Tôi đang bận chuẩn bị cơm cho cậu chủ. Cô muốn uống nước thì đợi tôi chút xíu, hok thì tự lấy mà uống. nước ở phía sau cô ók.

Ly : mày láo thế kia àk ?? con ở mà dám to tiếng với tao sao. Mày liệu đó có ngày tao đuổi cỗ mày ra khỏi caí nhà này.ba ****** hok dạy mày sao. Ba ****** hok dạy dỗ mày cách làm người àk? (đụng chạm nhau rồi đây)

My : cô đừng có đem ba mẹ tôi ra nói thế

Ly : tao thik. Tao cứ nói thế đấy làm jì nhau nào

My ức quá ném cả rổ rau vào người Ly, bởi My đang buồn vì nhớ ba mẹ lại bị Ly đem ba mẹ nó ra mà ****.tức nước thì vơ bừ mà. Đăng cũng từ nhà bước xuống chẳng bik chuyện gì chỉ thấy rổ rau bay. Ly dường như thấy Đăng nên nhõng nhẽo.

Ly : anh ơi, người giúp việc nhà anh dám hất cả rổ rau vào người em đó.hic hic, tay em bị đau rồi này

My hơi sợ vì thấy Đăng bước xuống đột ngột, nhưng nó nhất định sẽ hok xin lỗi đâu.

My : đúng tôi hất đó.

Ly : đó anh xem, cô ta cóa xem em ra jì đâu.

Đăng : cô còn nói nỗi là chưa chik phải hok?? Chưa chik thì im đi, đừng có lãi nhãi như ếnh kêu bên tai tui nữa. còn con mèo 2 chân nữa, sao lại lãng phí rau như thế. lần sau có khoan ai hay chọi ai nên lấy cái gì hok sài nữa mà chọi mà khoan. Như thế này thì hao phí thật.thía là trưa nay hok có món rau rồi. dọn cơm ăn đi. đói rồi. đói đói đói ..đói rồi.

Ly : anh ..anh ..anh….

Đăng : ăn cơm thì ngồi xuống , hok thì bấm đi. đừng có lãi nhãi nữa nhoá. bực rùi nhoá.hé..hé,,hé. Mèo 2 chân đói rồi. dọn cơm nhanh đi

My : cậu thì lúc nào cũng nhanh đi. lẹ đi. muốn vậy sao hok tự mà làm lấy ??

Đăng : tự làm lấy thì mẹ tôi mướn cô về đây làm gì?? Làm tiểu thư sao ?? dọn cơm nhanh đi mèo ngoan.

Như thế thì nuốt nổi cơm mới lạ. ly bước nhanh lên phòng. Đăng, My và bác qgia ngồi vào bàn ăn cơm.

Đăng : mèo 2 chân. Sau này có mẹ tôi ở nhà đừng để xảy ra chuyện như lúc nãy.

My : nhưng cô ta…

Đăng : là tiểu thư một nhà người ta. Sau này sẽ sống ở nhà này. nếu hok có jì thì cho qua đi. đừng để xảy ra những chuyện phiền phức như lúc nãy. Mà cô nghĩ thức ăn hok tốn tiền của cô nên cô cứ ném vứt lung tung tuỳ tiện thế àk??

My : có cho ăn cơm hok thì nói 1 tiếng. trời đánh còn tránh bữa ăn. cậu làm gì mà cứ hành hạ lỗ tai tôi hoài vậy??

Đăng : nè, cô nghĩ cô là ai mà lớn tiếng với tôi??

My bực mình đặt mạnh chén cơm xuống bàn và đứng lên thét vào mặt Đăng " tôi là con ở nhà này, là ôsin. Như thế thì được rồi chứ gì???!! " nói rồi My đi lau dọn nhà cửa.lần đầu tiên có người dám thét vào Đăng như thế . bác qgia còn phải ngạc nhiên huống chi là Đăng.