Phá Hiểu

Chương 10: Con không buông tay được




Editor: Ngân Tử

Cả đoàn người Dumbledore mang Harry trở lại trường học, các học sinh đều vô cùng phấn khởi hoan nghênh vị hiệu trưởng đáng kính của họ đã trở về, trừ Slytherin.

Ron vẫn cứ lầu bầu bực bội, lảm nhảm la hét là nếu cậu chàng biết thằng nào đánh lén mình thì cậu ta sẽ đập cho nó bẹp đầu, Hermione không tiếp lời, hai gò má tái nhợt, bên cạnh cô, nét mặt của Harry cũng cực kì gượng gạo, nhưng cả hai đều không ai mở miệng nói câu gì.

Trở về ký túc xá, Ginny sau khi trấn an anh trai xong, cô phát hiện vẻ mặt của Hermione cực kỳ khó coi: "Chị bị thương sao?" "Không có." Hermione gượng cười, nhưng tay cô là một mảnh lạnh lẽo như băng, trên áo choàng sẫm màu của cô vẫn còn vấy những giọt máu lốm đốm, là máu của Draco. Cậu ấy có ổn không? Hermione không biết, cô chỉ nhớ hướng mà Malfoy chạy đi là hướng về Sở Bảo Mật, Harry có thể chạm mặt cậu ta không nhỉ? Harry và chú Sirius đi ra từ Sở Bảo Mật mà.

"Harry......" Hermione nhìn về phía bạn mình.

"Hả?" Harry giống như bị đánh thức trong cơn mê man.

"Không, không có gì." Hermione cúi đầu, đột nhiên lại không hỏi thành lời, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch. Đến buổi tối, Hogwarts tổ chức một bữa tiệc tối cực kỳ long trọng, đây cũng là bữa tối cuối cùng của các học sinh bọn họ trước khi kì nghỉ hè bắt đầu.Dumbledore đúng trên bục, nâng ly cùng các học sinh, thời kì "cấm vận" báo chí đã được xóa bỏ, rải rác trên bàn ăn của các nhà là: "Kẻ mà ai cũng biết là ai đã trở lại".

Các học sinh thảo luận ầm ĩ, không khí mang theo sư sầu lo xen lẫn sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy vị hiệu trưởng đáng kính của họ đã trở lại, mọi người cũng cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Nói gì thì nói, Dumbledore là người duy nhất có thể khiến Chúa Tể Hắc Ám lo sợ. Hermione và Harry thì lại cười không nổi, ánh mắt hai người vẫn hướng về bàn dài của nhà Slytherin, họ không tìm thấy mái đầu bạch kim kiêu ngạo kia ở vị trí quen thuộc, nơi đó trống không.

Tinh thần Hermione càng thêm hoảng hốt, không biết phải làm sao. Lúc đi ra khỏi Bộ Phép Thuật, Dumbledore cũng có nói qua, có bốn Tử Thần Thực Tử đã bị bắt bao gồm cả Bellatrix, không có học sinh, cũng như không có ai thiệt mạng, vậy, Draco Malfoy đi đâu mất rồi?

Buổi tối, các học sinh đã sửa soạn xong hành lý, đến sáng hôm sau, tất cả tập hợp lại và cùng trở về nhà.

Hermione đã trải qua một đêm không ngủ, ánh mắt cô vẫn thường xuyên liếc nhìn về phía Slytherin, vẫn không thấy người muốn thấy. Mãi đến khi lên xe lửa, cô nàng Biết Tuốt vẫn còn ngồi bần thần ngây ngẩn mãi, và cậu bạn mắt xanh bên cạnh cũng không khá hơn là bao, chỉ có Ron là vô tư vô tâm là ngôi huyên thuyên mãi. Snape sau khi hộ tống các học sinh an toàn lên xe lửa liền trở về hầm của mình, đêm qua ông đã tiếp đón một vị khách, là Narcissa, người phụ nữ lúc nào cũng dịu dàng và không hề có biểu hiện đáng nghi, chỉ nói là Draco đã về nhà, và sẽ không quay lại trường học. Không quay lại trường học? Snape nghĩ, chỉ sợ là sẽ không bao giờ quay lại nữa ấy nhỉ.

Severus Snape cùng Lucius Malfoy là bạn bè, bạn bè chân chính, ông cực kỳ hiểu tính tình của Lucius, nếu như Draco đã đem chuyện tương lai kia nói ra, mà tên quý tộc giảo hoạt này còn tính ở lại chỗ này thì mới là chuyện kì lạ.

Mà Lucius cũng im hơi lặng tiếng, bởi vì hắn biết, dù bất luận tương lai xảy ra chuyện gì, ông cũng không rời khỏi đây.

Sau đó, Snape thông báo lấy lệ vài câu với Dumbledore vài câu, Surius cũng không nói chuyện kia cho người khác biết, cho nên Dumbledore không hề biết chuyện Draco có nhúng tay tham gia vào việc kia. Dù sao, chỉ vài ngày nữa,  gia đình Malfoy sẽ nhanh chóng rời đi, Snape nghĩ đến đây, lòng có hơi chút lạc lõng, gia đình này là những người bạn thân thuộc nhất của ông. Trường Hogwarts không có cho giáo sư ở lại trong kì nghỉ hè, nên Snape lục đục mang theo hành lý đơn giản trở về nhà cũ trong ngõ Bàn Xoay, sau khi từ chối quyền thừa kế thái ấp Prince, căn nhà tràn ngập những hồi ức âm u là nơi dừng chân của ông. Hằng năm, ông sẽ trở về đây vào hai tháng nghỉ hè, rồi lại quay trở về trường học, vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại đã hơn mười năm.

Chẳng qua, lần này bỗng nhiên xuất hiện một biến số nho nhỏ, vào ngày thứ ba Snape trở về ngõ Bàn Xoay, có một người từ lò sưởi trong tường nhà ông bước ra, một Snape ghét giao lưu kết bạn, lò sưởi trong nhà cũng chỉ có hai địa chỉ, một là trường học, hai là thái ấp Malfoy.

"Con tới đây làm gì?" Sau khi xác định mình không bị hoa mắt, Snape giật mình, là con nuôi của ông, Draco Malfoy.

Draco phủi phủi tro trên người, rồi rụt rè nhìn Snape, cố gắng cười một cách rất gượng gạo: "Cha nuôi, người cưu mang con với?" Là cha nuôi, không phải giáo sư, càng không phải chủ nhiệm. (đoạn này định dùng từ "bao nuôi" bà con ợ, xong buần cười quá nên thôi:v)

Cậu thiếu niên ngượng ngùng vân vê tà áo, ngồi cứng ngắc thu lu trên chiếc ghế, cậu mới mười bảy tuổi, không phải bảy mươi, thời điểm giao tiếp với người lớn, nhất là người thân mà nghiêm khắc như thế này thì vẫn còn "non" lắm.

"Con nói cái gì?" Đôi mắt đen như đá vũ trụ của Snape không nhìn ra được cảm xúc gì.

Draco xoa trán, nói nhỏ như muỗi vo ve: "Con va cha con vừa cãi nhau xong."

Bỏ nhà đi bụi hoặc là bị đuổi ra khỏi nhà, nói sao cũng được, đó chính là hoàn cảnh của Draco hiện giờ.

Vị giáo sư nghiêm túc cố gắng kiềm chế khóe miệng đang giần giật của mình: "Ta không nghĩ cha con sẽ ngu xuẩn đến mức dù đã biết trước cảnh kia mà vẫn kiên trì đi tiếp."

"Ông ấy không sai." Draco thở dài:"Người sai là con."

Cho nên Draco kiên quyết rời khỏi nhà.

Cha không có sai, nếu cha mẹ có thể đi Đức, như thế cậu cũng yên tâm không ít, nhưng cậu tuyệt đối không thể đi. Sau khi suy tư một hồi, Snape trợn tròn mắt:"Con muốn ở lại?" Draco nghi hoặc ngẩng đầu, cậu có nói là cha quyết định rời khỏi nước Anh sao?"Lucius còn có đề nghị khác sao?" Snape lộ ra nụ cườitrào phúng, vẻ mặt cực kì thấu hiểu người kia,

Draco chớp mắt, bạn bè như thế này mới đáng sợ, càng là tri kỷ càng là đáng sợ, tựa như đi guốc trong bụng đối phương.

"Trả lời câu hỏi của ta." Snape thu lại nụ cười, ánh mắt nghiêm túc.

"Đúng vậy, con muốn ở lại." Draco nghiêm túc trả lời."Ta nghĩ là cn vẫn còn đủ trí thông minh để hiểu ý nghĩa của việc mình đang làm?" Snape mở miệng nói một câu khá dài.

"...... Người vì điều gì mà muốn ở lại?" Draco nhìn chằm chằm vào cha nuôi của mình.

Sắc mặt của Snape đổi màu, tựa như vừa bị người ta đánh vào một cái tát.

"Xin lỗi." Draco lập tức ý thức được  mình đã nói sai, cậu ngoảnh đầu về một bên, nhìn về những ngọn lửa chơi vơi trong lò sưởi:"...... Con không buông tay được."

Draco thấy vạt áo choàng đen của cha nuôi lướt qua mặt mình, bốc một nắm bột Floo rồi biến mất ngay lò sưởi trong tường.

"Thái ấp Malfoy!" 

Draco ngơ ngác nhìn theo, hông lẽ mình phải đổi chỗ nữa sao ta?

Lựa chọn đến chỗ của cha nuôi, một phần vì an toàn, cái thứ hai là sẽ không có người để ý tới cậu.

Quán bar Hẻm Xéo, nhà nghỉ ở làng Hogsmeade, đều khá nhuy hiểm, chỗ nào cũng trắng đen lẫn lộn, Draco không muốn tự đặt bản thân vào hoàn cảnh không an toàn kia.

Hay là đi thuê nhà trọ ở thế giới Muggle nhỉ? (thanh niên lại chuẩn bị kiếp lưu lạc ổ chuật nữa ròi:v)

........Snape bước vào thái ấp, đập vào mặt đầu tiên là bản mặt lạnh băng của người bạn Lucius, mà ánh mắt của Narcissa thì không dấu được lo âu. "Severus, Draco...." Narcissa âu sầu mở miệng.

"Đừng có nhắc tới nó." Ngài quý tộc lạnh lùng ngắt lời vợ: "Ngày mai, em lập tức đi Đức cho anh."

Narcissa đem chưa nói xong lời nói nuốt trở về.

"Nó ở chỗ tôi." Snape nhìn Lucius.

Narcissa buông lỏng thân thể, thở một hơi nhẹ nhõm.

Lucius nhếch chân bắt chéo, hờ hững nói:"Nó ở nơi nào, đang làm cái gì, đều đều không liên quan đến gia tộc Malfoy."

Hai tayNarcissa nắm thành quyềnđặt ở trên đầu gối, nắm thật chặt.

"Tôi còn tưởng nó tự mình rời nhà trốn đi." Snape trình bày sự thật,ông quan sát nét mặt của bạn mình, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

"Rời nhà trốn đi?" Quý ngài quý tộc lại thốt ra ngữ điệu mỉa mai quen thuộc, kéo dài giọng: "NÓ ngu xuẩn, lý do đủ để tôi đuổi nó ra khỏi nhà rồi, tôi không có loại con như nó." ".....Đã hiểu." Snape xoay người. Khi ánh lửa xanh trong lò sưởi lóe lên rồi vụt tắt, Narcissa gục đầu: "Lucius, em...." "Cứ theo lời anh mà làm." Giọng nói của Lucius vẫn lạnh như băng. Không đến năm phút đồng hồ, Snape lại một lần nữa có mặt tại ngõ Bàn Xoay "Cha nuôi?" Draco ướm hỏi.

"Con và nhà họ đã không còn quan hệ gì nữa, đó là ý của cha con." Snape nhìn đứa con nuôi đang bần thần, đột nhiên đổi giọng: "Con đã làm cái gì?"

"Dạ?" "Ngoan cố muốn ở lại không đủ làm cho Lucius tức giận đến như vậy."  Snape nhấn mạnh. Này là khiêu chiến với tín ngưỡng thuần huyết nha........ Draco bỗng nhiên muốn cười, cha còn tức giận thì vẫn còn may mắn.

Thêm một hồi im lặng, Snape không nhận được câu trả lời cũng không tiếp tục truy vấn: "Căn phòng bên tay phải là của con, tự mình dọn dẹp đi, chỗ ta không có mấy con Gia tinh tâm thần thích tự ngược đãi gì đó đâu, tự chăm sóc bản thân, đừng hy vọng là ta sẽ làm bảo mẫu cho con."

Chời đất, Draco cười, sao lúc trước cậu không biết là cha nuôi sẽ có mặt hài hước như này nhỉ. Snape hừ một tiếng rồi quay người đi vào phòng thí nghiệm.

Ông đại khái có thể đoán được Draco không thể buông bỏ được cái gì rồi, ật ngoài thân thì có gì là không bỏ được, ông nhớ đến khốn cảnh của con nuôi mình trước kia, chắc có lẽ nó vì một người nào đó, quyết định lựa chọn ở lại nơi nguy hiểm này. Về phần cụ thể là ai, ông không biết rõ, nhưng nhìn phản ứng gay gắt của Lucius, có lẽ đó là một lựa chọn không hề hợp ý lão. Con nuôi của ông, thích lựa chọn đường gập ghềnh khó đi. 

~ Hết chương 10 ~