Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1011: Nhất phiến kinh địch




"Nếu không phải dưới loại tình hình này, Hàn mỗ cũng không ngại cùng Từ huynh khoa tay múa chân một chút?"

Hàn Lập nhìn đến bọn người Cát Thiên Hào, nhẹ cười lắc đầu.

"A! Nghe khẩu khí của Hàn huynh, tựa hồ như có vẻ rất tự tin. Nghe nói đạo hữu đánh chết Âm La tông một trưởng lão Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong. Chẳng biết việc này có thật hay không?"

Bạch bào thanh niên không chút nào không mảy may tức giận, ngược lại lạnh lùng hỏi.

Nhóm ba người Cát Thiên Hào của Âm La tông nghe vậy, biến sắc.

"Đã đến nước này, tại hạ phủ nhận cũng không làm nên chuyện gì đích. Đích thật là có một gã Âm La tông trưởng lão, lúc tại Thiên Nam bị tại hạ diệt sát. Chẳng lẽ Từ đạo hữu, muốn vì Âm La tông xuất đầu?"

Hàn Lập môi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng nói.

"Lấy Nguyên Anh trung kỳ tu vi, đánh chết đỉnh phong tu sĩ cùng giai, có thể thấy thần thông của Hàn huynh thật bất phàm. Nếu không phải cùng Thiên Lan chúng ta kết thù quá sâu, tại hạ cũng thật muốn cùng Hàn huynh kết giao một phen. Không bằng như vậy, tại hạ nghe nói Hàn huynh từng dùng một cái tiểu đỉnh cổ quái, thu lấy truyền thừa thánh đỉnh và thánh thú phân thân của thánh điện chúng ta.

Chỉ cần đạo hữu khẳng khái lấy những vật ấy từ trong đỉnh giao lại cho ta, tại hạ có thể làm chủ khiến cho thánh điện và đạo hữu biến thù thành bạn. Đương nhiên, Hàn huynh nếu khẳng khái đem cây Quỷ La phiên giao ra, Từ mỗ đồng dạng hết sức thay đạo hữu hóa giải ân oán với Âm La tông. Chẳng biết ý Hàn huynh như thế nào?"


Thanh niên họ Từ nhìn chằm chằm Hàn Lập trong chốc lát, lại nói ra những lời này.

"Cái gì, Từ huynh chuyện này sao được, hắn có thể..."

"Thánh nữ không cần nói thêm gì, việc này ta đều có chủ trương!"

Lâm Ngân Bình sắc mặt biến đổi, vội vàng mở miệng định nói thêm gì, nhưng bị bạch bào thanh niên khoát tay chặn lại, khiến lời vừa đến cửa miệng lại phải nuốt trở vào.

Ba người Cát Thiên Hào bên cạnh tuy rằng đồng dạng chịu thiệt, sau khi liếc mắt hội ý lẫn nhau, lại không có nói lời phản đối.

"Thứ trong bảo đỉnh của tại hạ, chuyện này thật khó lòng tuân mệnh! Các vị đạo hữu hãy động thủ thôi."

Vừa nghe đối phương nhắc tới Hư Thiên Đỉnh, Hàn Lập liền thẳng thắng từ chối.

"Hàn đạo hữu đã cự tuyệt hảo ý của Từ mỗ, vậy thì chớ trách tại hạ không lưu tình."

Thanh niên họ Từ thấy Hàn Lập cường ngạnh như thế, vẻ mặt lộ ra một tia đáng tiếc. Nhưng lập tức gương mặt trầm xuống, tay áo bào khẽ run lên. Trong tay bỗng nhiên xuất ra một khối ngọc như ý xanh biếc.

Ngọc như ý này khẽ run lên, những đoàn lục quang chớp động không thôi. Sau đó thanh niên nhìn về phía Hàn Lập.

Hàn Lập thấy vậy cũng không nói lời nào. Hai tay bấm thủ ấn niệm thần chú. Âm thanh lôi minh vang lên, đôi cánh ngân bạch lại xuất hiện trên lưng. Sau đó một tay vừa lật, một thanh vũ phiến cổ xưa liền xuất hiện trong tay. Linh mang kim ngân hồng tam sắc chớp động.

Đúng là Tam Diễm bảo phiến đã sớm bí mật cầm trong tay.

Đối diện với nhiều đối thủ như vậy, Hàn Lập không có khả năng dùng thủ đoạn bình thường để ứng phó, tất nhiên vừa mới bắt đầu đã dùng đến bảo vật lợi hại nhất.

Ánh mắt thanh niên họ Từ bị quang mang kỳ dị của Tam Diễm phiến hấp dẫn, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên liếc mắt là nhìn ra Tam Diễm phiến là vật bất phàm. Huống chi tam sắc linh quang ẩn chứa linh áp đáng sợ cho dù lấy tu vi Nguyên Anh hậu kỳ của hắn, chân mày cũng không khỏi nhướn lên, sắc mặt rốt cuộc trở nên âm trầm.

"Từ đạo hữu, kẻ này cùng với Âm La tông chúng ta cũng có đại cừu, bọn ta cũng phải cùng người này luận bàn, đồng loạt tiến lên bắt giữ người này là được."

Cát Thiên Hào đồng dạng nhìn ra Tam Diễm phiến rất bất phàm, ánh mắt hơi đổi sau, đột nhiên nói như vậy.

Sau đó hắn cũng không cùng nhóm thanh niên họ Từ nói thêm gì, hướng mặt hai gã hắc sam lão giả khác vẫy tay một cái, ba người đều sải từng bước đồng thời phun ra các pháp bảo, hai thanh phi kiếm kiểu dáng kỳ lạ và một bả cốt đao lân hỏa chợt lóe, xoay quanh trước người không thôi.

Lâm Ngân Bình thần sắc vừa động lặng lẻ không một tiếng từ tay áo vung ra, một cái cẩm mạc (khăn gấm) dệt bằng tơ bạc, quang mạc xuất hiện trong tay.

Thanh niên họ Từ mày nhiu nhíu, nhưng không nói gì thêm, ngược lại một tay hướng trên ngọc như ý tùy ý phất một cái, lục mang càng chói lọi phát ra, ánh mắt nhìn chăm chú hướng Tam Diễm phiến của Hàn Lập, trong khoảnh khắc băng hàn vô cùng.

Tư thế vây công của năm người trong chớp mắt sẽ hình thành.

Nhưng đã sớm chuẩn bị Hàn Lập sao lại thực sự khiến mình lâm vào trong thế bị động như thế, một tiếng lôi minh lập tức vang lên, người trong ngân quang lập tức ở ngay tại chỗ biến mất không còn thấy, ngay sau đó lại xuất hiện tại trên thềm đá phía sau xa vài chục trượng.

Thấy tình hình vậy, mấy người đối diện làm sao để Hàn Lập thoải mái rời đi như thế, nhất thời hai đạo lam mang và một khẩu lục hồng đồng thời nhanh bắn đến, theo sát đó là những sợi ngân ti tuyến (chỉ tơ màu bạc) đầy trời.

Nhưng thật ra thanh niên họ Từ không chút hoang mang bước tới một bước, quần áo phiêu phiêu nhìn như rất thong dong, người lại quỷ dị xuất hiện tại địa phương ở ngoài mười trượng, dáng vẻ không mảy may chậm hơn so với lôi độn của Hàn Lập, mà lục mang của ngọc như ý trong trong một trận mơ hồ, không ngờ đã hóa thành một đầu quái thú không biết tên, tựa như giao nhưng không phải giao, giống như ngựa lại không phải ngựa, hung tợn nhìn Hàn Lập chằm chằm.

Hàn Lập hít vào một hơi, sắc mặt đồng thời chợt lạnh, vũ phiến trong tay nhắm ngay mấy người đối diện hung hăng phách tới.

Tiếng phượng hót tận chín tầng mây, sau đó một tam sắc hỏa phượng từ trên vũ phiến hiện lên, hai cánh dang rộng hướng thẳng phía đối diện đánh tới, nghênh đón pháp bảo của bọn người Cát Thiên Hào.

Một tiếng nổ "oành" truyền đến, tại tầng trời thấp trên quảng trường, một đoàn quầng sáng thần bí không ngừng xuất hiện tam sắc phù văn, quang mang sáng rỡ chói mắt đến nỗi không biết bao mà kể, loại linh áp khổng lồ này khiến người phải nín thở, khiến trái tim của mọi người đều không tự chủ được muốn nhảy khỏi lòng ngực.

Vừa lúc thanh niên họ Từ bên cạnh trong miệng kêu lên một câu "Không hay rồi", ngọc như ý trong tay đột nhiên vung lên trước người, một con quái vật xà thân thú thủ (thân rắn đầuthú) không biết tên lập tức từ trong ngọc như ý bắn ra, sau khi xoay một vòng liền hóa thành một đoàn lục tráo bao bọc lấy hắn.

Còn lại hai thanh phi kiếm kia và một bả cốt đao, trong khoảnh khắc xuất hiện trong quang vựng, bởi tránh né không kịp nên đã bị bao phủ tại trong đó, phía sau Lâm Ngân Bình sử dụng cẩm mạc ngân tàm phun ra một đám ngân ti dày đặc, vừa tiếp xúc với quầng sáng liền lập tức biến thành hư ảo. Quầng sáng còn chưa chịu bỏ qua, co rút lại một chút rồi hướng bốn phía điên cuồng khuếch trương mà đi, quang mang chói lọi, gần nửa bạch ngọc quảng trường cũng chịu ảnh hưởng mà vỡ vụn từng tấc, mặt ngoài lập tức bị dung hóa.

Uy lực ngần này, khí thế ngần này, thật sự khiến thiên địa có chút biến sắc.

Hàn Lập đối với mọi việc này lại xem như không thấy, căn bản không dừng lại chút nào, ngân sí lại nhẹ run liền hóa thành một đạo ngân hồ hình cung lập tức liên tục bay thẳng đến hướng đỉnh núi, đồng thời đang trong lúc bay lại nhanh chóng lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ vào trong miệng một giọt vạn niên linh thủy.

Tuy rằng Tam Diễm phiến uy lực vô lớn cùng, nhưng Hàn Lập cho rằng bằng vào một kích của bảo vật này không thể diệt sát này mấy người. Phỏng chừng nhiều lắm trong lúc xuất kỳ bất ý, khiến những người này nếm chút khổ sở thôi. Bị nhiều người vây công như thế, tự nhiên tạm lánh nguy hiểm là tốt nhất.

Nói đến cũng khá là xảo hợp, thềm đá gần Hàn Lập nhất lại vừa vặn là con đường hướng tới Côn Ngô điện. Hàn Lập tuy rằng trong lòng có chút e dè, nhưng là căn bản không có lựa chọn nào khác. Cho dù phía trước còn có Kiền lão ma và các những khác tu sĩ, hắn tự hỏi chỉ cần mượn cấm chế trên núi và địa hình, đủ để đối phó với mấy kẻ địch này.

Vì thế hắn dùng lôi độn, trong nháy mắt biến mất ở cuối thềm đá.

Tại quảng trường, đại ba ánh sáng màu choáng váng chỉ xuất hiện mấy, chỉ chợt lóe lên là hoàn toàn tiêu thất. Mà bên cạnh quảng trường, lại xuất hiện Cát Thiên Hào và những người đi cùng, bộ dáng mỗi người cực kỳ chật vật.

Trong đó không ổn nhất chính là Cát Thiên Hào.

Khẩu cốt đao kia của hắn, tuy rằng không phải bản mạng pháp bảo, cũng là bảo vật được tỉ mỉ luyện hóa cùng tâm thần có chút liên hệ. Cho nên cốt đao chịu đòn của quầng sáng trong khoảnh khắc bị hòa tan tiêu mất, hắn lập tức tâm thần bị thương, thiếu chút nữa bị ảnh hưởng quầng sáng mà không bỏ chạy nổi ra khỏi phạm vi của quầng sáng.

Cho dù là như thế, hắn vẫn bị quầng sáng quét qua một chút. Kết quả hộ thể linh quang lập tức sụp đổ, một cái cánh tay bị đánh nát bét, bộ dáng ẩn ẩn bị thương không nhẹ.

Mà kia phi kiếm của hai gã hắc sam cũng không có may mắn thoát khỏi, nhưng này hai người ứng phó rất nhanh, phát hiện thấy không ổn, trong khoảnh khắc lập tức chặt đứt liên hệ với phi kiếm, cho nên ngoại trừ chút quần áo lông tóc bị tiêu biến thì coi như là bình an vô sự.

Lâm Ngân Bình đứng ở chỗ xa nhất so với mọi người, hơn nữa này chỉ bạc bị hủy chỉ khiến pháp bảo hao tổn chút linh khí, vẫn chưa chịu ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa trước người cũng có thêm một cái cự thuẫn đen thui không rõ tên, che lấy thân hình nàng.

Còn thanh niên họ Từ tu vi cao nhất, tuy rằng đứng đúng nơi chịu uy lực tối cường của Tam Diễm phiến uy lực, vẫn dựa vào sự bảo hộ của ngọc như ý trong khoảnh khắc độn ra ngoài, thoạt nhìn như không hề tổn hại gì.

Nhưng vị này Thiên Lan đại tiên sư, giờ phút này lại sắc mặt khó coi cực kỳ, cúi đầu nhìn bảo vật đang nắm chặt trên tay.

Chỉ thấy chuôi ngọc như ý này, đang nổi lên một loạt những vết nứt nhỏ, sau một tiếng giòn vang, liền hóa thành một đống mảnh vụn trong suốt, từ trong lòng bàn tay rơi xuống.

Vì chống cự kia uy lực của quầng sáng tam sắc kia, cổ bảo này chưa kịp phát ra uy lực chân chính đã bị hủy hoại.

" Cây quạt đó rốt cuộc là bảo vật gì? Chẳng lẽ chính là thông thiên linh bảo trong lời đồn?" Cát Thiên Hào chịu đựng thống khổ trên cánh tay, vừa vội vàng từ túi trữ vật lấy ra linh dược bôi đầy lên vết thương, vừa biểu hiện thần tình kinh sợ nói.

Hai gã hắc sam lão giả sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng, có vẻ còn rất sợ hãi.

"Hừ, nếu thật sự là thông thiên linh bảo, Cát đạo hữu chỉ sợ cũng không thể còn sống ở đây mà nói chuyện. Đây có thể là một kiện pháp bảo phỏng chế thông thiên linh bảo. Không ngờ được, người này lại còn có loại bảo vật này. Trách không được gặp chúng ta nhiều người như vậy, vẫn không chút hoang mang."

thanh niên họ Từ ngẩng đầu nhìn thềm đá xa xa, sắc mặt lo lắng nói.

"Phỏng chế phẩm mà có uy lực như vậy?"

Cát Thiên Hào hoảng sợ.

"Này có cái gì kỳ quái đâu. Cây quạt này hẳn là chỉ có uy lực thế này thôi, không có biến hóa gì khác nữa.

uy lực Thế nên có uy lực như vậy cũng không phải là lạ."
Thanh niên lắc đầu nói

"Làm sao bây giờ. Người này giống như có rất nhiều trọng bảo. So với dự đoán ban đầu của chúng ta còn khó giải quyết hơn nhiều. Có nên đuổi theo hắn nữa không?"

Một lão giả mặc hắc sam ánh mắt chớp động nói, hiển nhiên uy lực của quạt kia khiến hắn có ý định rút lui.

" Đạo hữu yên tâm. Cây quạt kia tuy rằng rất lợi hại, nhưng pháp lực tiêu hao tuyệt đối không phải là nhỏ. Nếu không hắn sẽ không quay đầu đào tẩu. Chỉ cần lúc này nhân lúc hắn pháp lực chưa hồi phục mà đuổi theo, cây quạt kia sẽ không dễ dàng vận dụng đâu. Hiện tại mới đúng là thời cơ tốt nhất để diệt sát người này."

Cát Thiên Hào nhàn nhạt nói, lập tức vỗ vào eo lưngmột cái, một đoàn ngũ sắc hà quang bắn ra, sau khi tắt đi, trong một tiếng thanh minh hiện ra Linh Tê Khổng Tước.

"Lên núi, lần này quyết không thể để người này đào thoát được, nếu không về sau hậu hoạn vô cùng!"

Hít một hơi thật sâu, bạch bào thanh niên lạnh giọng nói.

Sau đó hắn dẫn đầu hướng thềm đá bay đi, ngũ sắc khổng tước liền mở hai cánh bay sát theo.