Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1064: Hắc động




Lúc này Linh Lung khống chế Nghịch Tinh Bàn phát uy đầu tiên.

Chỉ thấy ở bên trong tinh quang chợt loé,vô số quang đoàn to bằng nắm tay tuôn ra, giống như hang vạn ngôi sao rơi xuống, trong nháy mắt cắt không gian ra thành từng đạo kim sắc tàn ngân, giống như thác nước chảy ngược, ngân hà đảo dòng, nhưng lại cấp cho người xem một cảm giác say mê sảng khoái.

Quái lang hai đầu đang đứng ở trung tâm lốc xoáy nhìn thấy công kích này cũng không thèm để ý tới, vẫn đang điên cuồng thúc dục lốc xoáy màu đen, làm cho nó hấp thụ quang điện màu trắng càng lúc càng nhiều, tự thân áp súc cũng nhanh hơn một ít.

Nhưng sau một khắc, hắc lang liền trở nên ngạc nhiên.

Bởi vì tinh quang màu vàng nhanh chóng tiếp cận đỉnh lốc xoáy, nhưng lại không có va chạm xảy ra.

"Sai lầm ư? Trò cười, có thần niệm điều khiển làm sao có thể xuất hiện loại chuyện vớ vẩn này được."Cự lang hai đầu kinh ngạc trong lòng, nhưng bỗng nhiên cảm thấy được cái gì đó, một đầu quay trở lại nhìn thì nhất thời cả kinh.

Liền đó một cái đầu khác bay nhanh tới phun chú ngữ ra liên tiếp, làm cho dải sáng năm màu từ trong lốc xoáy phun ra lập tức cuộn lại, đã đem tinh quang màu vàng đang bay tới mạnh mẽ cản trở lại trong khong trung

Thế nhưng từ trong miệng Linh Lung truyền ra một âm thanh lạnh lùng:

" Hiện tại mới phát giác ra, đã muộn rồi! Hắn đã bị ta thả ra."

Âm thanh vừa dứt thì ở hơn mười trượng phía sau lốc xoáy, các đoàn tinh quang cùng hội tụ, liền đó một bóng người ở bên trong chớp động vài cái, ngưng tụ thành hình, sau khi nhoáng lên vài cái, người này bay ra khỏi tinh quang, vẻ mặt kinh nghi xem xét bốn phía, nhưng lại làm ra bộ dạng lấm la lấm lét.

Hàn Lập mới vừa bay tới chỗ bên cạnh, vừa lúc quay dầu nhìn lại, thấy người này liền chấn động.

"Là hắn? Người này như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này!" Hàn Lập cảm giác mình có chút hồ đồ.

Thoạt nhìn người này có vẻ mặt khá tròn trịa, lại chính là người vừa mới tiến vào núi Côn Ngô, đã bị ma hồn và Linh Lung ngưng hợp thành linh hồn mới trục xuất tới Không gian huyền diệu,Hướng Chi Lễ. Khi đó sử dụng Dung Linh Đại Pháp tạo thành linh hồn mới, bởi vì có thân thể Ngân Lang chống đỡ, lại đồng thời tinh thông các loại bí thuật của cổ ma và Linh Giới, thần thông vượt xa ma hồn và Linh Lung, dường như là cao hơn mấy lần so với thời kỳ toàn thịnh của hai người, thậm chí đã tiếp cận tới tu vi đáng sợ Luyện Hư sơ kỳ.

Lúc này mới có thể thân vẫn ở bên trong phong ấn nhưng vẫn cách không đem linh lực truyền ra ngoài phong ấn, trực tiếp phong ấn tạm thời Hướng Chi Lễ.

Mà Không gian huyền diệu này là một loại bí thuật thời thượng cổ đã sớm thất truyền ở Nhân Giới, thật ra bản chất là đem một người tới nhốt ở một khe không gian tạm thời do một lượng lớn linh lực tạo ra mà thôi. Cái khe này không thể tồn tại lâu, hơn nữa chính người thi triển phép thuật này cũng không thể tự mình tiến vào trong đó, mà bởi vì tính chất của cái khe, nên cũng có nhiều cách gọi khác nhau, tỷ như "Khốn Tiên Lung"(lồng vây tiên), "Mộng Yểm Các" (ác mộng lầu)v.v.v

Tất nhiên hiệu quả khi đối địch, lại phụ thuộc vào tu vi của mình và địch thủ để phân định.

Như tu sĩ cấp thấp bị tu sĩ cấp cao dùng phép thuật này bao vây thì tám chín phần là tiêu rồi. Ngoại trừ chờ một ngày khe không gian tự động biến mất, hoặc là có pháp bảo cực kỳ sắc bén khác mạnh mẽ loại bỏ bức tường không gian ngăn cản, nếu không chỉ có thể thành thật ở bên trong, yên lặng ngồi chờ phép thuật này giải trừ.

Chẳng qua ngoại trừ một ít tình huống đặc thù, tính thực dụng của pháp thuật này cũng không lớn. Dù sao tu sĩ cấp cao nếu muốn đối phó với tu sĩ cấp thấp, có rất nhiều thần thông khác có thể thi triển dễ dàng, tội gì phải vận dụng bí thuật hao tổn nhiều pháp lực và thần niệm này. Nếu là tu sĩ cấp thấp thi triển đối phó với tu sĩ cấp cao, người ta lại có thể bằng thần thông của mình dễ dàng đánh vỡ bức tường không gian ngăn cản.

Kể từ đó, nhưng thật ra ru sĩ cùng cấp thi triển ra nhiều hơn một ít, nhưng nếu nắm bắt thời cơ và vị trí không chính xác, cũng rất khó đem đối phương hút vào trong khe hở chuẩn xác được. Hơn nữa nếu muốn thi triển pháp thuật này thì ít nhất cũng đạt tới cảnh giới Hoá Thần trung kỳ.

Nhiều hạn chế như vậy cũng là một trong những nguyên nhân khiến loại bí thuật này thất truyền ở Nhân Giới.

Nhưng thật ra giải trừ pháp thuật này cần thần niệm và pháp lực cũng không ít. Mượn thêm lực của Nghịch Tinh Bàn, Linh Lung cũng có thể miễn cưỡng giải trừ được.

Hướng Chi Lễ tuy rằng không biết phép thuật này, nhưng cũng là đã nghe nói qua một ít. Cho nên khi bị nhốt ở Không gian huyền diệu, vẫn thành thật tĩnh toạ bất động trong khe hở. Bởi vì chỉ cần động đậy, tám chin phần sẽ rơi vào trong ảo giác. Nhưng mới vừa rồi còn đang buồn bực, một khắc sau tự nhiên hiện ra ở nơi đây, ngoại trừ sự mừng rỡ trong lòng còn có chút khó hiểu.

Giờ phút này Hướng Chi Lễ chớp chớp đôi mắt nhỏ, mơ hồ xem xét xung quanh.

Nhưng lúc này, bốn mắt của cự lang hai đầu hiện lên vẻ hung ác, không chần chừ cùng mở hai miệng, lúc này hai đạo quang trụ(cột sáng) màu đen đánh lên Hắc Phong Kỳ ở trước người, nhất thời cây cờ này chấn động, bỗng nhiên phun ra vô số ti mang(mũi nhọn nhỏ) màu đen, từ trung tâm lốc xoáy bay ra bốn phía.

Vốn dĩ lốc xoáy màu đen đã thu nhỏ lại hơn một trượng, cả vật thể dừng một chút, tiếp đó điên cuồng hướng về phía trung tâm thu nhỏ lại, trong nháy mắt hoá thành một lỗ thủng tròn có đường kính gần một xích ( = 1/3met).

Trung tâm lỗ thủng này tối đen như than, không chút ánh sáng, trái lại quanh thân lúc lớn lúc nhỏ không ổn định, cũng không dừng cắn nuốt tất cả. Không gian xung quanh vốn dĩ đã vặn vẹo mạnh mẽ, liền lập tức xuất hiện dấu hiệu sắp bị xé rách ra.

Cảnh tượng quỷ dị như thế, thật sự đáng sợ! Chỉ sợ cũng chỉ có Hắc phong Kỳ, loại linh bảo chứa không gian thần thông mới có khả năng làm ra chuyện không thể tin được này.

Ánh mắt Hướng Chi lễ tự nhiên lập tức bị tình huống quỷ dị của hắc động hấp dẫn, lúc này sắc mặt đại biến kêu lên "Không tốt!"

Cuống cuồng hé miệng ra, một khối lệnh tiễn hình tam giác đỏ hồng phun ra bên ngoài cơ thể. Sau khi chợt lóe lên, toàn thân bảo vật này bốc lên kim sắc hỏa diễm, kim quang đại phóng, biến ảo thành một con kim sắc hỏa thú.

Cả người con thú này mặc giáp, đầu có hai sừng, bị tầng tầng ngọn lửa màu vàng bao phủ, hình dáng tựa như trâu mà không phải trâu, giống như hổ nhưng không phải hổ. Chỉ vừa hiện ra nhưng con thú này cũng không chút chần chờ nhảy tới, hoá thành một đạo đỏ vàng, nhằm lỗ thủng màu đen bắn tới.

Mà cùng lúc đó, trường bào không một chút bắt mắt của Hướng Chi Lễ linh quang đại phát, một vòng bảo hộ màu tím mờ ảo từ phía trên hiện ra, sau đó mới khẩn trương nhìn lỗ thủng màu đen kia.

Kết quả lọt vào tầm mắt chính là con hỏa lang (trên thì thú dưới thì lang-bó tay ông tác giả-DG) chưa kịp bổ vào mục tiêu thì bên trong hắc động truyền ra tiếng cười điên cuồng của nữ tử giáp đen. Lập tức lỗ trống chợt trầm xuống, lại quỷ dị thuấn di tới không trung bên trên tế đàn, sau đó nhất thời co rút lại, nổ tung ra.

Ở trong mắt Hàn Lập, cùng lúc lỗ đen trên tế đàn phát nổ, vô số đạo thô to đến mấy trượng, và rất nhiều khe nhỏ màu đen trong nháy mắt hiên ra ở xa xa, trực tiếp phát ra tiếng hét chói tai như vạn con chim cùng hét, hướngg bốn phía kéo dài ra như tia chớp.

Từ xa nhìn lại, ở phương xa dường như giống một tấm gương bị đánh nát, làm người ta cảm thấy ghê sợ.

Sắc mặt Hàn lập có chút trắng bệch, chẵng lẽ lại một lần nữa trải qua khe không gian sụp đổ hay sao!

Nhưng không gian sụp đổ ở tầng thứ tám chẳng qua là chạm vào cấm chế vốn dĩ do tu sĩ cổ đại dặt ra mà thôi, cho nên hữu kinh vô hiểm (có sợ hãi nhưng ko có nguy hiểm). Nhưng lúc này rõ ràng là không giống, vừa thấy cái khe xuất hiện liền không theo một quy tắc nào hết, chẵng những lớn nhỏ không đồng đều, hơn nữa hắc mang nhè nhẹ chớp động, hiện ra bộ dáng cực kỳ không ổn, cho dù may mắn bị cái khe to này hút vào trong thì tám chín phần là chỉ có một đường chết.

Trừ phi có thể giống như lần trước, may mắn là cái khe có cùng hướng với một cái tiểu không gian,nếu không tuyệt không thể quay về.

Mà ở hắn thấy, ở gần tế đàn nhất là Thất Diệu Chân Nhân đã bị bảy tám cái khe hở to bảy tám thước bay qua, thân thể và bảo vật hộ thân liền biến thành bảy tám khúc. Lập tức thay người và nguyên anh đang chạy trốn tức thì bị một đạo khe hỡ thô to bao phủ, ngay cả tiếng kêu cũng không phát ra, liền từ đó biến mất không thấy trong thế gian này nữa.

Nhưng làm cho Hàn Lập âm thầm kêu khổ chính là, đồng thời có nhiều cái khe hở lớn nhất không đồng đều, trong nháy mắt đi tới trước mặt, nhưng lại vừa mới từ các phương hướng đem tập trung lại ở trung tâm, căn bản muốn tránh cũng không tránh được. Mà lúc này dường như lại có tiếng kêu thảm phát ra, nghe âm thanh hình như là của Khuê Linh.

Nhưng Hàn lập lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có thời gian xem xét đến tận cùng. Lúc này cắn chặt răng, đồng thời độn quang như nghĩ ra cách đối phó lúc nguy cấp này, chủ động nhằm về phía một cái khe kích thước chỉ có mấy tấc bay đi, đồng thời huyền phù Hư Thiên Đỉnh trước người, lại trực tiếp nhằm cái khe bay đến.

Hàn Lập đã rơi vào đường cùng cũng chỉ hy vọng Thông Thiên Linh Bảo này có thể ngăn cản cái khe này căt tới.

Một màn làm cho Hàn Lập mừng rỡ xuất hiện, cái khe nhỏ chém vào Hư Thiên Đỉnh, một dải sáng màu xanh hiện ra, tiểu đỉnh phát ra một tiếng "ông", cái khe sĩ nhiên dừng lại.

Hắn không cần suy nghĩ, độn quang chợt loé, vòng qua cái khe này. Sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi mình đứng ban đầu, đồng thời bị mấy đạo khe hở chém qua, đã hóa thành một mảnh đen tuyền.

Điều này làm cho sau lưng của hắn toát mồ hôi lạnh!

Bất quá lập tức cái khe màu đen đột nhiên run rẩy, bên trong hắc mang đại phóng, điều này làm cho sắc mặt Hàn Lập bỗng khó nhìn, mới vừa nhẹ lòng lại khẩn trương lên.

Nhưng chuyện kế tiếp làm cho Hàn Lập ngơ ngẩn!

Sau khi hắc mang chớp động, nhưng lại giống như khi chúng nó vừa mới xuất hiện vậy, một ít biến nhỏ lại, phảng phất như thời gian vặn vẹo giống nhau, đều hướng về phía sau co rút lại.

Trong nháy mắt, xung quanh Hàn Lập không còn sót lại bất kì cái khe nào, dường như một màn vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Trong lòng Hàn Lập thả lỏng, lúc này mới nhớ tới tiếng kêu thảm vừa rồi, vội vàng nhìn hướng vị trí Khuê Linh đứng.

Chỉ thấy nơi này giông như lúc ban đầu. Duy chỉ có phụ nhân xấu xí là không thấy bong dáng.

Trong lòng Hàn Lập rung mình, thần niệm vừa động xem xét bổn mạng yêu bài, quả nhiên yêu bài này biến mất không thấy. Yêu này thật sự bị cái khe thôn phệ rồi.

Hàn Lập thầm thở dài một hơi, cũng không cảm khái nhiều nữa, ánh mắt quét qua toàn bộ không gian, nhìn xem tình hình hiện tại rốt cuộc ra sao.

Kết quả lại phát hiện Lâm Ngân Bình và Thi Hùng tuy rằng không giống như hắn chạy tới vùng biên để trốn, nhưng chưa bị thương chỗ nào.

Thi Hùng cả người đều được một đoàn huyết quang chói mắt bao quanh, thần sắc trấn định, mà Lâm Ngân Bình lại tái nhợt mặt mày. Bởi vì vừa rồi có nhiều cái khe bay sát qua người nàng, nằng có thể sống sót, thật là chuyện may mắn cực kỳ.

Cũng không biết, có phải hay không cái gọi là Thiên Lan thánh thú thật sự thần thông quảng đại cực kỳ, có thể âm thầm phù hộ vị thánh nữ này.