Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1538: Liệt Dương Thần Đan




Hàn Lập lẳng lặng ngồi yên, mặc cho vụ khí vây xung quanh, hai mắt nhắm lại.

Hắc sắc vụ khí này không biết là thứ gì, sau khi quanh tròn xung quanh Hàn Lập một hồi lâu mới biến mất.

"Không tệ, thủ pháp luyện khí này kỳ lạ, không cần ta vận dụng thần niệm đã tự quán chú vào trong thần thức." Sau khi vụ khí biến mất, Hàn Lập lần nữa mở mắt, lời nói rõ ràng là ngôn ngữ của xà nhân.

"Tiền bối chê cười, đây bất quá chỉ là chút tài mọn mà thôi, đây là hải đồ Hỏa Hô quần đảo, mời tiền bối xem qua!" Phụ nhân khiêm tốn cười, đưa ra một thạc phiến màu trắng.

Lúc này đây, bạch phiến không bạo liệt, sau khi bị Hàn Lập há miệng phun linh quang hút về, liền áp vào trên trán không nhúch nhích.

Hai mắt Hàn Lập khép hờ, ánh mắt từ thờ ơ dần trở nên kinh ngạc, nhưng không lâu sau liền khôi phục như thường.

Phụ nhân nhìn thấy vẻ biến hóa trên mặt Hàn Lập, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất không thấy.

Một lát sau, thạch phiến trên trán Hàn Lập chợt lóe bạch quang rồi bắn ra, nhẹ nhàng bay trở về phía phụ nhân.

Phụ nhân giơ tay ra, thạch phiến lần nữa rơi vào tay.

Hàn Lập thì trầm ngâm không nói gì, tựa hồ đang tự định giá.

Phụ nhân thấy vậy thì không nói gì, chỉ ngồi tại chỗ mỉm cười.

Một lát sau, Hàn Lập nhấc tay, thản nhiên hỏi.

"Nói như vậy, nơi này cũng gần Lôi Minh đại lục, chỉ cần mất nửa năm là có thể đến đó."

"Thời gian nửa năm! Đó là lấy tốc độ của tiền bối, nếu là đám người vãn bối, nếu không có thời gian mười năm thì căn bản không thể đến được Lôi Minh đại lục, càng đừng nói những kỳ hiểm gặp phải trên đường." Khóe mắt phụ nhân giật một cái, lập tức cười khổ một tiếng.

Hàn Lập gật đầu, thừa nhận những điều phụ nhân nói, nhưng lại hỏi:

"Theo như hải đồ thì Hỏa Dương Tộc các ngươi chiếm cứ đảo nhỏ cũng không nhiều, những đảo nhỏ khác cũng có người sao?"

"Kỳ thật không phải nhiều, căn bản có rất ít nơi để dừng chân. Trong đó chỗ có thể bố trí tộc nhân của ta cũng chỉ có Hỏa Vân đảo này mà thôi. Những đảo nhỏ còn lại thì bất quá chỉ là nơi tìm kiếm tài liệu mà thôi, căn bản không thể đủ rộng để cư trú trên đó. Những đảo lớn hơn thì đều bị các tộc cường đại khác chiếm cứ. Còn một số đảo khác thì bị một số tiền bối thượng tộc như tiền bối chiếm giữ, Hỏa Dương Tộc chúng ta tại hải vực phụ cận đích xác không tính là tộc lớn." Phụ nhân thở dài một hơi, trực tiếp thừa nhận nói.

"Thì ra là thế!" Hàn Lập gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Nhưng phụ nhân sau khi chần chờ một lúc thì mở miệng hỏi Hàn Lập.

"Vãn bối thấy bộ dáng tiền bối dường như từ nơi rất xa đến đây, không biết tiền bối đến nơi này là có chuyện gì quan trọng không? Vãn bối mặc dù tu vi không cao, nhưng trong tộc cũng coi như có chút nhân thủ, có thể giúp một vài việc…"

Phụ nhân có vẻ vô cùng nhiệt tình.

"Hàn mỗ đích xác không phải người gần đây, chỉ là trong lúc đang ở nơi khác, có đụng vào một cái cấm chế, ngoài ý muốn bị truyền tống tới đây, mà trong quá trình truyền tống lại xui xẻo cho nên mới trở nên chật vật như thế này, đã làm đạo hữu chê cười." Hàn Lập lạnh nhạt nói.

"Tiền bối nói đùa, ngay cả khi tiền bối không tiện động thân thì vãn bối cũng có thể cảm ứng tiền bối sâu không lường được. Như vậy đi, tiền bối khẳng định là muốn tìm một chỗ linh khí cực dày để tĩnh dưỡng. Hỏa Vân Đảo chúng ta mặc dù không lớn, nhưng cũng có vài linh mạch cấp cao, tiền bối nếu không chê thì vãn bối có thể bố trí một chỗ để tiền bối khôi phục nguyên khí." Phụ nhân sau khi cười làm lành thì cung kính nói.

"Dưỡng thương trên đảo của ngươi?" Hàn Lập khẽ cười một tiếng, bộ dáng từ chối cho ý kiến.

Phụ nhân thấy tình thế có chút miễn cưỡng, lập tức kiên trì nói thêm:

"Tiền bối yên tâm, linh mạch trên đảo của vãn bối không hề kém hơn những đảo khác, hơn nữa trên đảo cũng có vài loại linh dược hiếm thấy cùng một ít linh thạch, cũng có thể để cho tiền bối dùng."

Hàn Lập nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt thu lại.

"Hàn mỗ sẽ không nhận ân huệ xuông, đạo hữu rốt cuộc muốn Hàn mỗ giúp gì thì đừng ngại, cứ nói thẳng. Tại hạ không phải người có thói quen vòng vo." Thanh âm Hàn Lập lạnh lẽo.

Lúc này phụ nahna mới phát hiện lời nói của mình lúc trước có chút thất thố, sắc mặt biến đổi vài lần, cuối cùng thở dài một hơi.

"Nếu tiền bối phát hiện vãn bối có vài phần dụng ý thì vãn bối cũng không dấu diếm nữa. Mấy người các ngươi tạm thời lui ra đi!" Câu nói cuối cùng của phụ nhân lại là phân phó với mấy xà nhân đứng cạnh đó.

Nhất thời tất cả bạch bào xà nhân sau khi cúi người thi lễ thì đều rời khỏi đại điện.

Hàn Lập bất động thanh sắc nhìn tất cả, không nói lời nào.

Mà phụ nhân sau khi thấy tất cả xà nhân đã đi ra đại điện thì mới ngưng trọng hỏi Hàn Lập:

"Tiền bối cảm thấy tu vi vãn bối thế nào?"

"Cũng không tệ!" Hàn Lập quét mắt nhìn phụ nhân một cái, bình tĩnh nói.

"Nhưng một tháng trước, vãn bối cũng giống như dị tộc nhân, chưa luyện hóa hai chân thành thượng tộc." Thần sắc phụ nhân có chút khác thường.

"Theo như lời ngươi nói thì…" Hàn Lập mí mắt giật giật, mở miệng nói.

"Tự nhiên chỉ khi đem hình thể luyện hóa thành người của thượng tộc thì mới có thể chính thức thoát ly khỏi phàm tộc, trở thành người của thượng tộc." Phụ nhân mỉm cười.

"Oh. Nghe khẩu khí của ngươi thì tựa hồ cũng không phải tu luyện đến cảnh giới nào đó, chẳng lẽ là dùng linh dược hoặc bí thuật gì để tăng tu vi mạnh đến trình độ này." Hàn Lập nghe vậy thì rùng mình, nhưng mặt không chút thay đổi.

Mà phụ nhân quả nhiên không chú ý tới Hàn Lập đang kinh nghi, thành thật trả lời:

"Tiền bối minh giám, vãn bối đích xác trong tộc cất kỹ vài loại đan dược trân quý, lại dùng một loại bí thuật bá đạo mới có thể đem tu vi tăng đến cảnh giới này. Bất quá cũng bởi vì vậy mà tu vi vãn bối mãi mãi chẳng thể tiến thêm, mà tuổi thọ cũng ít hơn thượng tộc cùng cấp một nửa. Nhưng thiếp thân phải làm như thế là bởi vì hiện tại Hỏa Dương Tộc gặp phải họa diệt vong, vãn bối không thể không liều mạng." Vẻ mặt phụ nhân trở nên vô cùng trầm trọng.

"Họa diệt vong? Tạm thời nói cho ta nghe một chút xem?" Hàn Lập nhíu mày, tựa hồ có vài phần hứng thú.

"Nửa năm trước, một phân chi gần chúng ta đã bị diệt tộc hoàn toàn, tất cả nữ nhân trong tộc đều bị người ta ăn sống, chỉ còn lại một đống xương trắng. Mà nam nhân thì biến mất không thấy đâu, không lâu sau đó, vài tộc gần đó cũng bị chung số phận. Bộ tộc tại hải vực như chúng ta chỉ có ba tộc mà thôi, mặc dù ba tộc không tính là lớn, nhưng vì giúp đỡ lẫn nhau nên cũng có thể miễn cưỡng sống được. Hiện tại bị diệt hai tộc, sợ rằng kế tiếp sẽ đến lượt Hỏa Dương Tộc chúng ta.

Về phần nguyên nhân diệt tộc thì vãn bối không cách nào điều tra được, chỉ biết kẻ động thủ không phải chỉ là một người, hẳn là một tộc khác rất mạnh. Mà đại tế ti hai tộc khác, thần thông cũng không dưới thiếp thân, vãn bối bất đắc dĩ mới không tiếc tất cả, tạm thời đem pháp lực của mình tăng đến cảnh giới thượng tộc hóa hình."
Phụ nhân giải thích.

"Oh, vậy giữ ta lại đây là muốn ta thay các ngươi gánh kiếp nạn này, ngươi tin tưởng ta như vậy, không sợ ngay cả bản thân ta cũng khó bảo toàn sao?" Hàn Lập nghe xong thì cười.

"Vãn bối mặc dù không biết tu vi thật sự của tiền bối như thế nào, nhưng khẳng định cảnh giới vượt xa vãn bối, về phần thương thế trên người tiền bối thì Hỏa Dương Tộc chúng ta có lưu lại một viên Liệt Dương Thần Đan, hiệu dụng to lớn đủ có thể tạo da thịt, cải tử hồi sinh. Nếu tiền bối đồng ý ở lại giúp vãn bối một tay thì vãn bối nguyện ý dâng đan dược này, để tiền bối có thể sớm hồi phục trong thời gian ngắn!" Phụ nhân cắn răng một cái, rốt cục đưa ra chiêu bài cuối cùng.

"Liệt Dương Thần Đan! Là đan dược hỏa thuộc tính! Thương thế ta rất nặng, đạo hữu không thể tưởng tượng ra được đâu, sợ rằng khối thần đan này đối với ta không có tác dụng lớn." Hàn Lập nhướng mày, chậm rãi nói.

"Tiền bối yên tâm, thần đan này chẳng những dùng nội đan của Song Đầu Viêm Giao luyện chế, hơn nữa từ sau khi luyện thành vẫn đặt trong địa hỏa của tộc ta, đến nay đã được mấy ngàn năm, trên phương diện phục hồi thì vãn bối có chút tin tưởng." Phụ nhân nghe khẩu khí trong giọng nói Hàn Lập thì mừng rỡ giải thích thêm.

Sau khi Hàn Lập nghe xong, trên mặt vẫn hiện ra một tia chần chờ, phảng phất còn chưa thể quyết định.

"Như vậy đi, bây giờ tiền bối đợi một lát, chờ sau khi dùng thần đan, xem hiệu dụng như thế nào rồi nói tiếp. Nếu như đan này thật sự vô dụng đối với thương thế của tiền bối thì vãn bối cũng không dám nhờ vả gì, nhưng nếu có ích thì…."

"Nếu đan dược này thật sự có thể chữa khỏi thương thế cho ta thì ta sẽ giúp Hỏa Dương Tộc các ngươi vượt qua một kiếp. Nhưng phải nói trước tình huống xâu nhất, đó là khi địch nhân của các ngươi quá lợi hại, Hàn mỗ không thể giúp được thì ước định này cũng phải bỏ!" Trong lòng Hàn Lập dường như đã có chủ ý, không đợi phụ nhân nói xong đã lạnh nhạt cắt lời.

"Điều này hiển nhiên, thiếp thân mặc dù ngu ngốc thì cũng không dám cưỡng cầu tiền bối hi sinh tính mạng vì tiểu tộc." Phụ nhân không thèm để ý tới câu tiếp theo của Hàn Lập¸mừng rỡ nói.

Hàn Lập gật đầu, xem như đã chính thức đáp ứng.

Vì vậy chuyện tình kế tiếp cũng dễ nói hơn nhiều. Hàn Lập hỏi tiếp một số chuyện liên quan tới dị tộc gần hải vực, phụ nhân đều nhất nhất giải đáp, sau đó thì dẫn Hàn Lập đi tìm nơi tĩnh tu.

Phụ nhân móc từ trong ngực áo ra một pháp khí màu trắng giống như cái khăn, nhẹ vẫy một cái, nhất thời biến thành một đóa bạch vân rộng mấy trượng.

Bạch vân chớp động một cái, liền nâng ghế Hàn Lập lên, lơ lửng trên cao.

Thân hình phụ nhân thoáng một cái liền quỷ dị đứng gần đó, tiếp theo bạch vân xoay tròn một cái rồi bay ra ngoài cửa điện.

Thấy bạch vân bay ra, đám xà nhân đang ở ngoài cửa liền cung kính tiễn phụ nhân rời đi.

Mặc dù tốc độ bạch vân không tính là nhanh, nhưng hòn đảo này cũng chỉ có mấy trăm dặm mà thôi.

Cho nên trải qua thời gian một bữa cơm, bạch vân dưới sự khống chế của phụ nhân đã đưa Hàn Lập đến dưới một chân núi.