Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1610: Ra tay




Lão giả họ Ngạn vẫn không nói cái gì mà quay đầu hướng bên kia nhìn lại. Tại nơi đó còn có một gã dị tộc nhân cấp Luyện Hư Kỳ đỉnh giai khác mặt không chút biểu tình nhìn về phía bên này, vừa đúng lúc cùng ánh mắt của lão giả va chạm với nhau. Đồng tử của lão giả chợt co lại!

Gã dị tộc nhân này ngoại trừ da tay thô tháo, phía ngoài có một đạo lục văn ra thì khuôn mặt cũng không khác gì người bình thường. Trên người này mặc một kiện chiến giáp màu bạc lớn, phía trên đầy gai nhọn đỏ như máu, mơ hồ có một cỗ khí tức huyết tinh phát tán ra. Mà ánh mắt của dị tộc nhân này rất đờ đẫn, nhìn về phía bọn họ mà giống như nhìn một đống thi thể, căn bản là không có chút cảm giác nào. Cho dù lão giả vừa tiếp xúc với loại ánh mắt này thì cũng giật mình một cái. Lão giả họ Ngạn trong lòng trầm xuống.

Lấy kiến thức của hắn tự nhiên là biết đối phương phần nhiều là tu luyện một công pháp tối lợi hại nào đó. Nếu không thân là tồn tại cùng giai với hắn, hắn cũng không có loại cảm ứng này. Lão giả bất động thanh sắc, đem ánh mắt nhanh chóng đảo qua các dị tộc khác ở phụ cận một cái.

Mặc dù không phải tất cả người từ bên ngoài đều đến liên hợp cùng nhau nhưng trong số hơn hai mươi người thì có tới mười mấy người ngồi quanh gã dị tộc này. Lão giả liếc mắt qua một cái thì thấy phía mình bao gồm cả đám người Hàn Lập và Việt Tông thì chỉ có bảy tám người, sắc mặt có chút âm trầm.

Theo hắn tính toán, cho dù tính thêm đám Việt Tông cùng Hàn Lập thì bất quá là có thể so cùng đối phương về mặt nhân số mà thôi, mà đối phương ngoại trừ hai gã thượng tộc cửu giai thì số lượng ctồn tại cao giai cũng chiếm ưu thế hơn.

Ngoài ra đối phương còn có mấy gã thượng tộc thất, bát giai. Mà bên này, ngoại trừ chính mình ra thì tu vi ngoài thất giai chỉ có một gã thuỷ chung không nói gì, là một đại hán to béo.

Lão giả ngầm thở dài một hơi, biết đối phương chính là có ý định lấy mạnh đè yếu nên mới nhân cơ hội này, ngay cả trên đất của đối phương mà cũng không kiêng nể gì.

"Việt hiền chất cùng ta có một chút uyên nguyên sâu xa, lão phu không thể nhìn các ngươi mang hắn đi được. Hơn nữa ta cũng nhắc nhở đạo hữu một việc, nơi này là Lôi Vân Oa, không phải một cá nhân nào có thể tuỳ ý vọng động. Đạo hữu cho dù muốn nháo sự thì cũng phải tuân theo quy củ mới được."

Lão giả rốt cục lạnh lùng mở miệng nói.

"Quy củ! Quy củ gì?"

Sau khi nghe lão già họ Ngạn nói, dị tộc nhân kia hung quang chớp loé hỏi.

"Tại bản trấn, nếu hai người phát sinh tranh chấp thì chỉ có thể ra kỹ trận gần đây ganh đua cao thấp, ai thắng thì người đó có đạo lý."

Lão giả lành lạnh nói.

"Ha ha, ngươi chẳng lẽ muốn cho tiểu tử này cùng ta đấu pháp sao?"

Dị tộc nhân tóc xanh sau khi nghe xong thì ngẩn ra nhưng lại lập tức điên cuồng cười rộ lên.

"Việt hiền chất cùng các hạ đương nhiên không thể rồi. Đã quên nhắc nhở đạo hữu, ấn theo quy củ, loại đấu pháp này chỉ có thể tiến hành giữa hai người có tu vi không sai biệt nhiều. Ngươi nếu như cố ý muốn Việt hiền chất đi với ngươi, nếu không tìm được một gã tu luyện giả khác cùng giai với Việt hiền chất thì tự nhiên sẽ có lão phu thay mặt hắn xuất chiến."

Lão giả họ Ngạn đạm đạm nói.

"Tu vi không sai biệt lắm? Đây là quy củ của ai, nếu ta không đáp ứng thì sao?"

Dị tộc nhân tóc xanh lặng đi một chút nhưng lập tức lộ ra vẻ dữ tợn nói.

"Không đáp ứng như vậy coi như là quấy rối tại Lôi Vân Quỹ, tự nhiên sẽ bị châp sự trưởng lão hội huỷ bỏ tư cách tiến vào Ma Kim Sơn Mạch, hơn nữa còn trực tiếp bị đuổi ra khỏi đây. Đạo hữu có thể trực tiếp cùng trưởng lão hội đối chất."

Lão giả họ Ngạn trong mắt tinh quang chợt loé, bất động thanh sắc nói.

"Trưởng lão hội?"

Dị tộc nhân tóc xanh do dự một chút thì không khỏi xoay người lại nhìn một gã tộc nhân mặc chiến giáp hỏi một câu:

"Hắn có nói đúng không. Lôi Vân Trấn này thật sự có loại quy củ này ư!"

"Khởi bẩm Khuê tiền bối, nơi đây đích xác là có quy củ như vậy. Bất quá quy củ này được đặt ra khi mới tu tạo nên trấn này. Bây giờ nhiều năm đã trôi qua, cũng không còn ai nhắc tới việc này nữa."

Người nói chuyện là một gã mặc hắc bào che kín toàn thân, người này tựa hồ đối với Lôi Vân quỹ cũng có chút quen thuộc, cung kính trả lời. Đám người cung trang nữ tử nhìn người này, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Người này ngay từ đầu đã ăn mặc cổ quái tiến vào nơi đây. Bọn họ lúc trước tưởng rằng đối phương cũng là người từ bên ngoài tới, bây giờ vừa nhìn tựa hồ có chút không thích hợp rồi.

"Không nên nói cái khác. Ta chỉ muốn biết, nếu ở chỗ này ra tay mà nói thì chấp sự trưởng lão hội có thật sự ra mặt quản việc này sao?"

Dị tộc họ Khuê lạnh lùng hỏi.

"Cái này khó mà nói. Cũng có thể quản, cũng có thể không. Bất quá nghe nói chấp sự mới tới là một người rất cứng nhắc nên sợ rằng xác suất rất lớn là sẽ ra mặt."

Hắc bào nhân thấp giọng nói.

"Nói như vậy, nào ngờ đúng là không thể động thủ ở đây được. Hảo, cứ ấn theo quy củ của các ngươi mà làm. Chờ sau khi chúng ta nhận xong Ích Lôi Tán thì sẽ tự mình cùng đạo hữu luân bàn một chút. Nếu ta thắng thì Việt đạo hữu phải đi theo chúng ta. Nếu là thua mà nói thì chúng ta liền buông tha hắn."

Dị tộc họ Khuê nói.

Lão giả nghe nói như thế thì thần sắc ngưng trọng gật đầu, sau đó xoay đầu nhìn Việt Tông nói:

"Việt hiền chất, lão phu sẽ thay ngươi cùng đối phương tỷ thí một hồi, ý của ngươi như thế nào."

"Ngạn tiền bối, đối phương tìm ta. Sao có thể khiến ngài dính dáng vào. Cứ để ta tự mình thượng trận, cứ yêu cầu đối phương đổi người là được."

Việt Tông cuống quít lắc đầu nói.

"Thay đổi người? Ngươi cho rằng chúng ta ngu ngốc sao? Một là ta cùng hắn thay ngươi so đấu một hồi, hai là ta và ngươi luận bàn một hồi. Chỉ có hai sự lựa chọn này, không có lựa chọn thứ ba."

Dị tộc nhân tóc xanh châm chọc một câu theo sau cực kỳ xúc phạm nói. Việt Tông nghe vậy không nói gì nhưng sắc mặt phức tạp dị thường.

"Hàn tiền bối, không thể để bọn họ đem Việt đạo hữu đi được. Nếu không có Việt đạo hữu dẫn đường thì trong giai đoạn ma khí phun trào này khó có thể kịp thời chạy tới nơi thánh giai ma thú nọ ẩn thân."

Hàn Lập đang đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt thì bên tai đột nhiên có thanh âm của Tiêm Tiêm cấp bách truyền đến.

Hàn Lập bất động thanh sắc hướng nữ tử này thoáng nhìn một cái. Chỉ thấy nữ tử này đang nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ lo âu.

"Đạo hữu cũng đánh giá ta quá cao rồi. Ta chỉ là thượng tộc thất giai mà thôi, sao có thể ngăn cản được việc này."

Hàn Lập quay đầu lại, mấp máy môi truyền âm nói.

"Hàn Tiền bối cần dì dấu diếm ta, vãn bối mặc dù tu vi thấp nhưng tin tức tự hỏi coi như là linh thông. Tiền bối lúc trước cứu Vạn Cổ Tộc Giáp tiền bối đã từng lấy sức một người trong nháy mắt chém giết mấy tên tồn tại cùng giai. Thần thông to lớn sợ rằng hơn xa thượng tộc cửu giai bình thường."

Tinh Tộc nữ tử cắn răng một cái, đột nhiên nói ra lời làm cho Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn. Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng, im lặng trong chốc lát rồi lạnh nhạt truyền âm nói:

"Nghĩ không ra, ngươi lại điều tra về ta rõ ràng nhưu thế. Ngay cả những chuyện này cũng biết được. Được rồi, coi như vì Thiên ngoại ma gia giáp mà ta sẽ giúp ngươi một lần."

"Đa tạ tiền bối!"

Tiêm Tiêm nghe vậy thì mừng rỡ.

Sau một khắc, Hàn Lập đột nhiên sắc mặt bình tĩnh mở miệng nói:

"Thật sự chỉ có hai loại này thôi ư? Hàn mỗ cảm giác được còn một lựa chọn thứ ba thì tốt hơn một chút. Việt đạo hữu cùng chúng ta đã có ước hẹn trước nên sẽ không đi theo các ngươi."

Vừa nói xong, Hàn Lập liền bước về phía trước, đi tới trước người Việt Tông. Vừa nghe Hàn Lập nói, đám người cung trang nữ tử cùng bạch diện thanh niên không khỏi hai mắt nhìn nhau mà Việt Tông thì lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Chỉ có lão giả họ Ngạn nọ đầu tiên là sửng sốt nhưng lại lập tức nhìn Hàn Lập trên dưới đánh giá một lần nữa, thần sắc có vài phần chần cờ.

"Ngươi là người phương nào? Muốn chêt hay sao mà có ý định thay hắn cùng ta bàn luận."

Dị tộc nhân tóc xanh nghe nói vậy thì đầu tiên là ngẩn ra nhưng rồi lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Hàn Lập liếc mắt một cái, nanh nọc nói.

Tiếp theo hắn không đợi Hàn Lập nói thêm cái gì nẵ, đột nhiên tiến lên vung cánh tay tóm lấy Hàn Lập. Cũng không biết hắn tu luyện công pháp gì mà bàn tay vừa vươn ra đã biến ảo to như cái quạt, năm ngón tay chìa ra đem cả thân thể Hàn Lập chộp lấy. Giữa năm ngón tay có hoàng quang chớp động rồi một cỗ cự lực từ hư không hướng về phía Hàn Lập đè xuống.

"Hàn đạo hữu cẩn thận!"

Lão giả họ Ngạn cả kinh, không suy nghĩ thêm gì vội vàng lên tiếng nhắc nhở nhưng không kịp, năm ngón tay của gã dị tộc kia đã chụp xuống.

Nếu là Luyện Hư sơ kỳ bình thường thì đã bị dị tộc nhân tóc xanh này xuất kỳ bất ý đánh ra một trảo, dưới cự lực đó mà thân hình lập tức bị không chế không có cách nào nhúc nhích được. Nhưng thân thể Hàn Lập mạnh mẽ sớm đã đến một cảnh giới khó tin được nên sao lại có thể bị công pháp này tóm lấy. Cho dù là có thể đè trên người hắn với lực lượng bạo tăng gấp mấy lần thì đối với hắn mà nói căn bản coi như không có. Cho nên đối với bàn tay đang phát ra tiềng ầm ầm bí mật mang theo một cố quái phong đang đè xuống kia, khoé miệng Hàn Lập chỉ nhếch lên hiện ra một tia cười lạnh.

Một bàn tay từ trong tay áo thò ra, trong nháy mắt đen như mực rồi đẩy về phía trước. Một đạo hôi sắc quang hà chợt loé lên sau đó tụ lại!

Một cái đại quang thủ màu xám hiện lên trên đầu Hàn Lập đón đỡ hoàng sắc cự chưởng đang hạ xuống.

"Tiểu tử, không biết tự lượng sức mình, quỳ xuống cho ta."

Dị tộc nhân tóc xanh thấy cử động của Hàn Lập thì trên mặt hiện lên một tia bạo ngược, trong mồm hét lớn một tiếng.

Nguyên bổn hắn chỉ vận dụng bảy thành pháp lực thúc dục thần thông, lúc này thúc dục pháp lực trong cơ thể lưu chuyển cực nhanh, không giữ lại bất cứ gì nữa, một chút hướng về phía bàn tay ngưng tụ mười thành linh lực. Ý định một kích này lập uy, đem Hàn Lập ép ngã xuống đất.

Bàn tay màu vàng quang mang chợt loé rồi lại to thêm hai phần đánh lên bàn tay màu xám phía dưới mà lúc này đại quang thủ màu xám hợp năm ngón tay lại!

Một màn doạ người xuất hiện.

Lúc hai người va chạm, không có phát ra thanh âm kinh thiên động địa gì mà ngược lại chỉ nghe một tiếng "bịch", bàn tay màu vàng vừa chạm tới quang thủ màu xám thì liền tiêu tán.

Tiếp theo đại quang thủ chớp lên một cái rồi quỷ dị xuất hiện phía trên đầu dị tộc nhân tóc xanh, nó vô thanh vô tức hạ xuống. Quang thủ chưa hạ xuống mà hôi sắc quang hà do Nguyên Từ Thần Quang biến thành đã ép xuống.

"Không thể nào!"

Dị tộc nhân tóc xanh kêu lên thất thanh, không tin được đối phương chẳng những phá được thần thông đắc ý của hắn mà còn lấy một thân chi đạo hướng về mình phản đòn.

Kinh sợ, hắn không kịp suy nghĩ nghiều, hay tay đột nhiên nắm chặt hướng về không trung đánh lên, "vù vù" hai quyền toàn lực đánh ra. Hai cái quyền ảnh màu vàng ầm ầm rời tay hắn bắn ra nhằm thẳng đến hôi sắc quang hà điên cuồng công kích.

"Phốc phốc" hai tiếng, hai quyền ảnh màu vàng vừa tiếp xúc với hôi sắc quang hà thì phảng phất như một đi không trở lại, sau khi chợt loé lên thì biến mất không còn tăm hơi.

Trên mặt dị tộc nhân tóc xanh lộ ra vẻ hoảng sợ thầm kêu một tiếng "Bất hảo" rồi lập tức nghĩ đến việc thi triển độn thuật tránh ra nhưng quang hà kia nguyên bổn chậm chậm lúc này lại chợt loé lên, với tốc độ khó tin tới ngay trước mắt. Quang hà cuồn cuồn một vòng đem thân hình hắn quấn vào trong đó.

Trong hôi sắc, lục sắc dị tộc cảm thấy hộ thể linh quang ngưng trọng, thân hình nhất thời không có cách nào di động được. Lúc này, bàn tay to nhất thời áp xuống. Hắn chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, không khí phụ cận căng thẳng khiến hắn ngay cả hô hấp cũng không thể. Tuỳ theo một cỗ trọng lực không cách nào ngăn cản nổi bỗng nhiên đè lên hai vai.

"Phù phù" một tiếng, dị tộc nhân tóc xanh không có cách nào kháng cự nổi thế thái sơn áp đỉnh này mà gân cốt mềm nhũn, đầu gối tê rần, một chút đã nửa quỳ ở trên mặt đất.

Bàn tay to màu xám còn cách đỉnh đầu hắn có nửa thước, gắt gao đặt trên hộ thể linh quang cúa hắn làm cho hắn không có cách nào nhúc nhích được. Dị tộc nhân tóc xanh sắc mặt tái nhợt rồi lập tức trở nên đỏ tươi. Cũng không biết là do hắn vận công quá độ hay là thẹn quá mà nên. Cả toà đại sảnh tầng thứ ba đột nhiên lạnh ngắt như tờ. Vô luân chính là người tu luyện bản địa hay là từ bên ngoài đến, đại bộ phận hai mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Trong đó lão già họ Ngạn lại càng giật mình nhưng lại lộ ra một tia hỉ sắc. Còn gã dị tộc nhân họ Khuê ở phía xa thì khoé mắt giật giật nhìn về phía Hàn Lập, ánh mắt trở nên băng hàn như tuyết. Tiêm Tiêm thì sắc mặt cũng thay đổi mấy lần, nàng mặc dù biết thần thông của Hàn Lập cực cao nhưng chỉ vừa ra tay đã lập tức áp đảo đối thủ cao hơn mình hai bậc thì lại vượt quá dự đoán của nàng, trong lòng có chút phức tạp.

Việt Tông đồng dạng cả kinh không phải nhỏ, có chút run sợ nhìn Hàn Lập không nói gì. Về phần đám người cung trang nữ tử cùng những người khác thì đều trợn mắt há mồm nhìn lại. Hàn Lập đối với hết thảy việc này coi như là không nhìn thấy, chỉ nhìn dị tộc nhân đối diện trên mặt đất, bộ xương đang phát ra thanh âm "ba ba". Hắn hai mắt nhất mị!

Người này sau khi bị đại quang thủ đè nửa quỳ trên mặt đất thì ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Lập, trong ánh mắt ngoài vẻ giận dữ dị thường thì còn lộ ra vẻ cực kỳ oán độc. Đồng thời hộ thể linh quang của hắn chớp lên không thôi, coi bộ còn muốn mạnh mẽ đứng lên.

Hàn Lập khoé miệng co quắp một chút, một tiếng hừ lạnh.

"Lật."

Nguyên bổn cánh tay màu xám đang giơ lên, đột nhiên chuyển động. Nhất thời, Cự đại quang thủ đang đặt trên người của dị tộc nhân tóc xanh thì đột nhiên năm ngón tay nhất thời co lại, sau đó bành trướng lên, một khắc sau liền biến ảo thành một ngọn núi nhỏ liền áp xuống phía dưới.

"Ầm."

Một âm thanh trầm thấp vang lên! Hắc hồ sơn này xuất hiện trong chớp mắt nhưng là ngay lúc vừa hạ xuống chẳng những đem linh quang hộ thể của dị tộc nhân tóc xanh tán đi mà còn đem hắn đang nửa quỳ làm cho hoàn toàn ngã xuống trên mặt đất.

Tiếp theo, ngọn núi nhỏ thoáng một cái thể tích đã bành trướng cao tới ba bốn trượng rồi nổ ầm ầm một tiếng đem dị tộc nhân tóc xanh đè dưới chân nói, chỉ lộ ra nửa cái đầu. Mà lầu các nguyên bản nhìn như bình thường cũng bị chấn động này làm cho run rẩy một trận kịch liệt. Tiếp theo đó, sau bốn vách tường đều nổi lên một tầng linh quang màu trắng, đồng thời có vô số cổ văn cổ quái từ bốn phương tám hướng tuôn ra nhưng lại lập tức biến mất ngay.

Lâu bản trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ như trước.

Nơi đây hẳn là có bố trí một cái cấm chế huyền diệu dị thường, nếu không thì mới vừa rồi đấu pháp chỉ cần dư chấn của cự lực cũng đủ đã đem cả toà lầu các này huỷ đi vô số lần.

"Bây giờ tại hạ có lựa chọn thứ ba hay chưa?"

Hàn Lập đem cánh tay thu hồi lại, nhìn dị tộc nhân nằm dưới ngọn núi nhỏ lãnh đạm hỏi một câu.

Nguyên bổn đối phương là một gã Luyện Hư Kỳ đỉnh giai, nếu lúc bình thường giao thủ thì nếu là Hàn Lập không dùng mấy đòn sát thủ mà muốn đánh bại đối phương cũng phải tốn ít công phu nhưng hết lần này đến lần khác tên dị tộc nhân trước mắt lại tự phụ thân thể cường đại, tại địa phương chật hẹp như thế lại không né tránh mà ngạnh kháng lại nên bị Hàn Lập dùng cự lực công thêm sự bá đạo của Phạm Thánh Chân Ma Công nên tự nhiên là không chịu nổi một kích.

Đến lúc hắn phát giác ra không ổn, đang muốn bỏ chạy hoặc là muốn khu sử bảo vật khác thì tự nhiên đã trễ. Dưới cự lực của Hàn Lập cộng thêm Nguyên Từ Thần Quang tế ra thì chỉ có miễn cưỡng tự bảo vệ mình, đâu có thừa sức mà làm chuyện khác nữa.

Mắt thấy đồng bạn bị Hàn Lập hời hợt chế trụ, nam tử họ Khuê ngồi phía xa xa trên mặt huyết quang chợt loé lên, hai hàng lông mày dựng đứng lên, khí tức huyết tinh xoay quanh thân thể bốn phía một chút liền trở nên dày đặc dị thường. Hắn từ từ đứng dậy, tựa hồ muốn đi tới chỗ Hàn Lập. Đám người cung trang nữ tử thấy vậy thì vẻ kinh hỉ nhất thời ngưng trọng lại.

Sau khi thấy Hàn Lập triển lộ thần thông mà vẫn còn có thể không chút động lòng như thế thì chứng tỏ đối phương tuyệt đối có điều ỷ vào. Lão giả họ Ngạn nhìn nam tử họ Khuê, hai mắt híp lại nhưng lúc này Hàn Lập xoay đầu lại, trên mặt một chút dị sắc cũng không có.

Mắt thấy nam tử họ Khuê đi tới một bước, không khí bỗng trở nên khẩn trương dị thường. Mười mấy người không thuộc phe nào cũng mở to hai mắt mà nhìn xung đột chuẩn bị xảy ra.

"Đạo hữu đem bảo vật thu lại đi. Nơi này là Lôi Vân Các, chính là nơi cấm động thủ đấu pháp. Nếu nhị vị muốn luận bàn thì chi bằng đến nơi chuyên bố trí ở bên cạnh đi. Nếu không các ngươi đều bị huỷ bỏ tư cách tiến vào Ma Kim Sơn Mạch."

Một thanh âm nam tử xa lạ bỗng nhiên từ cầu thang truyền lại đây, thanh âm nghiêm khắc dị thường. Hàn Lập nghe nói thế thì thần sắc vừa động, mà nam tử họ Khuê phía đối diện cũng dừng bước.

"Đây chính là Mẫn chấp sự trưởng lão mới tới. Hàn đạo hữu cũng dừng đi."

Lão giả họ Ngạn ánh mắt chợt loé lên rồi vội vàng mở miệng khuyên.

Hàn Lập khẽ nhíu mày liếc nhìn dị tộc nhân tóc xanh đang bị đè dưới núi, cười nhẹ một tiếng rồi vươn tay nhằm tiểu sơn chộp một cái. "Phốc xuy" một tiếng, hắc sắc tiểu sơn trong ánh sáng mờ ảo chớp động phảng phất như bọt biển tan biến đi.

Dị tộc nhân thoát khỏi thì nhảy dựng lên, mặt đỏ như máu gầm nhẹ một tiếng, miệng hé ra, nhất thời hoàng mang ẩn hiện như muốn trực tiếp công kích Hàn Lập. Hàn Lập thấy vậy thì không có cử động gì, chỉ cười hắc hắc một tiếng.

"Dừng tay! Ngươi không phải là đối thủ của hắn, trở về đi."

Nam tử họ Khuê lạnh lùng nói một tiếng rồi dùng ngữ khí phân phó ra lệnh.

"Hắn vừa rồi thừa dịp ta chưa kịp chuẩn bị nên mới đắc thủ! Ta nhất định phải..."

Dị tộc nhân tóc xanh nỏi giận, căn bản không muốn nghe lời.

"Như thế nào, ngươi cảm giác ta nói không đúng sao?"

Nam tử họ Khuê thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói một câu.

Thanh âm này không lớn nhưng khi lọt vào tai dị tộc nhân tóc xanh thì lại làm cho hắn rùng mình. Vẻ mặt giận dữ trên mặt lập tức thu lại rồi sợ hãi nói:

"Không dám."

Tiếp theo đó, dị tộc nhân tóc xanh hung hăng trừng mắt Hàn Lập một cái rồi đi trở về chỗ cũ, sắc mặt âm trầm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.

"Nếu vị đạo hữu này không muốn buông tha chi vị Việt đạo hữu kia thì quên đi. Mới vừa rồi nghe lời các ngươi thì mấy người đạo hữu cũng không phải là vì Chi tiên mà đến. Như thế mà nói, đối với chúng ta cũng không có xung đột gì. Tại hạ cũng không muốn vô cớ mà cùng người khác động thủ hao phí pháp lực làm gì. Nhưng tiếp theo, nếu các hạ còn muốn ngăn cản trước mặt ta thì không thể dễ dàng giải quyết như vậy!"

Nam tử họ Khuê lành lạnh nói, sau đó đồng dạng xoay người ngồi xuống.

Hàn Lập nghe đối phương mở lời uy hiếp như thế thì chỉ sở sờ căm, cười mà không nói gì. Mà đám lão giả một bên nghe nói xong thì mới thật sự thở phào một hơi. Cung trang nữ tử khi nhìn Hàn Lập vẫn thản nhiên cười thì muốn mở miệng nói cái gì đó thì bỗng nhiên từ phía cầu thang truyền lại thanh âm của vị "Mẫn chấp sự" kia.

"Trừ thượng tộc bát giai, cửu giai ra thì những người còn lại muốn tiến vào Ma Kim Sơn Mạch đều phải thông qua kiểm tra. Ừ, bây giờ ai muốn đi vào sơn mạch thì có thể lên lầu rồi. Một lần chỉ có thể hai người đi lên."

Vị Mẫn chấp sự này lời nói cực kỳ bình tĩnh nhưung lập tức làm cho những người tụ tập nơi đây đều tao động một trận. Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái thì lập tức có hai người một trước một sau đi lên lầu, trong nháy mắt đã biến mất ở chỗ cửa thanh lầu. Hai người này, một gã là Hoá Thần trung kỳ, một gã là Luyện Hư sơ kỳ, đều không thuộc về phe lão giả cùng nam tử họ Khuê. Số còn lại chưa kịp phản ứng thì trên mặt đều hiện lên một tia hối hận. Mặc kệ nói như thế nào, có thể đi trước một bước lấy được Ích Lôi Tán thì tự nhiên là có lợi hơn.

Tuy nhiên đám người còn lại cũng chỉ có thể thành thật ngồi tại chỗ chờ đợi. Có người thì ngưng thần chú ý động tĩnh trên lầu, muốn nghe ra một vài manh mối nhưng không biết trên lầu bố trí cấm chế gì hay là việc kiểm tra này căn bản là không phát thanh âm mà phía trên rất yên tĩnh, một tiếng vang cũng không truyền xuống.

Điều này làm cho mấy người phía dưới có chút thất vọng. Thời gian kiếm tra không lâu lắm nhưng cũng không ngắn, sau nửa canh giờ mới có một người đi xuống. Ánh mắt mọi người đều tập trung tới hắn. Chỉ thấy quần áo trên người hắn bị nát vụn, phảng phất còn có mấy dấu máu, dĩ nhiên có vẻ như cùng vật gì tranh đấu qua.

"Chúc đạo hữu, ngươi kiểm tra như thế nào, có lấy được Ích Lôi Tán không!"

Một gã quen biết cùng người này từ bên ngoài đến, không nhịn được đứng lên hỏi.

"Thông qua chính là thông qua rồi! Nhưng kiểm tra như thế nào thì Mẫn chấp sự không cho tiết lộ, nếu không sẽ thu hồi Ích Lôi Tán! Hơn nữa vô luân là có thông qua hay không, hễ người nào kiểm tra xong đều phải lập tức rời khỏi đây. Tạ hạ cũng không thể nói gì hơn."

Tên nam tử thoạt nhìn có chút chật vật chỉ hàm hồ nói vài câu rồi không chút do dự vội vã đi xuống lầu bỏ đi. Mà người vừa hỏi hắn nghe nói như thế thì cũng đành phải ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ hậm hực.

Đợi một chút nữa, một người khác cũng đi từ tầng bốn xuống. Tuy nhiên không giống như gã trước, người này tu vi thấp hơn nhưng cả người lông tóc đều không bị đả thương nhưng vẻ mặt lại rất uể oả. Bất quá người này không có dừng lại tại tầng ba mà trực tiếp đi xuống lầu đi mất.

Nhìn thấy tình hình quỷ dị như thế, trong lúc nhất thời nhiều người cấp bách nhìn qua người khác, cũng thử dùng ánh mắt dò xét đánh giá những người khác. Hiển nhiên tâm lý cũng trở nên lo lắng.

"Hai người tiếp theo!"

Phía trên truyền đến âm thanh của Mẫn chấp sự thúc giục.

Ánh mắt Hàn Lập đảo qua mọi nơi, thấy không có ai đứng dậy thì lúc này mới khẽ nhếch mép, mỉm cười đứng lên, đi thẳng đến chỗ thang lầu đi đến. Bất quá hắn mới đi ra ngoài được vài bước thì chỉ nghe đằng sau cũng truyền đến tiếng bước chân, tên đi theo lên này nói:

"Đạo hữu cần gì phải nóng lòng, có thể chờ vài người khác cùng lên trước rồi lên cũng không muộn."

Hàn Lập tựa hồ rất rõ ràng sau lưng là ai, đầu cũng không có quay lại nói.

"Tiền bối yên tâm! Chuyện liên quan đến việc kiểm tra, ta trước đó đã hỏi thăm qua một ít nên đã có sự chuẩn bị."

Thanh âm dễ nghe truyền đến, bất ngờ đúng là thanh âm của Tiêm Tiêm.