Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2322: Hắc Tiêu Phong




Bỗng nhiên linh quang trên cự thuyền lóe lên, một đạo độn quang màu trắng từ phía trên hạ xuống, sau mấy cái chớp động liền thoáng hiện ra một thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp chừng mười lăm mười sáu tuổi trên khoảng không đỉnh đầu một Lão giả dị tộc tóc bạc trắng.

"Vị đạo hữu này, nơi đây có phải Xích Dung sơn mạch không?" Người thiếu nữ này nhìn tuổi không lớn lắm, sau khi ánh mắt nhìn thoáng qua mọi nơi, liền ôn hòa hỏi Lão giả dị tộc.

Lão giả dị tộc này tu vi chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, là người có cảnh giới cao nhất trong mấy người ở đây.

"Bẩm báo tiền bối, đây chính là Xích Dung sơn mạch"

Lão giả dị tộc căn bản không cách nào cảm ứng được tu vi cảnh giới của thiếu nữ. Lão chỉ cảm thấy khí tức đối phương sâu không lường được, nơm nớp lo sợ trả lời.

"Quả nhiên đã tìm đúng nơi, nếu như đây là Xích Dung sơn mạch, đạo hữu chắc cũng biết vị trí của Hắc Tiêu Phong ở đâu chứ?" Thiếu nữ nghe vậy mừng rỡ bèn vội vàng hỏi tiếp.

"Tiền bối muốn đến Hắc Tiêu Phong sao? Chỗ đó là khu vực trung tâm của Xích Dung sơn mạch, trong đó nguy hiểm vô cùng, hơn nữa sớm đã bị liệt vào Cấm khu rồi". Lão giả dị tộc lắp bắp trả lời.

"Cấm khu, vậy là đúng rồi, có nguy hiểm hay không không cần đạo hữu quan tâm, chỉ cần nói cho ta biết đi tới đó như thế nào là được rồi”. Thiếu nữ nở nụ cười đáp lại.

"Vâng, người của tiền bối nếu muốn đi Hắc Tiêu Phong thì chỉ cần đi thẳng về phía tây là được, lúc đến gần trung tâm sơn mạch sẽ thấy ba ngọn núi màu đen hình tam giác, đó chính là ngọn núi hắc tiêu". Lão giả dị tộc bị dọa cho nhảy dựng bèn vội vàng trả lời.

"Được rồi, thưởng cho ngươi mấy khối Linh Thạch" Thiếu nữ gật đầu, đưa mấy khối Linh Thạch thượng phẩm cho lão giả rồi hóa thành một đoàn bạch quang bắn lên bầu trời, sau mấy cái chớp động đã về tới trên cự thuyền.

Sau đó hào quang trên cự thuyền màu đen lóe lên, nổ vang một tiếng bay về phía sâu trong sơn mạch.

Lão giả dị tộc phía dưới bưng lấy Linh Thạch thượng phẩm, mặt mũi tràn đầy vẻ mừng như điên.

Linh Thạch thượng phẩm này đối với tu sĩ đẳng cấp cao không đáng kể chút nào, nhưng đối với cấp bậc Trúc Cơ lại là một khoản tài phú lớn.

Nhưng sau khi lão giả cảm ứng được ánh mắt những người khác hâm mộ ghen ghét, trong nội tâm lúc này như đánh trống, Linh Thạch cầm trong tay vội vàng thu lại rồi nhanh chóng bay lên không bỏ đi ngay.

Mà lúc lão giả vừa mới bay đi không bao lâu, mấy tên Dị tộc cùng tu vi lão giả kia cũng im lặng đi ra khỏi khu vực này.

Còn lại mấy tên dị tộc nhân cấp thấp Luyện Khí kỳ thấy vậy, sắc mặt đều có chút khác thường, nhưng chẳng ai nói gì mà nhao nhao khom người cúi đầu tiếp tục tìm kiếm linh vật hỏa thuộc tính.

Cự thuyền màu đen chính là Mặc Linh Thánh thuyền. Hàn Lập đang đứng ở phía trước cự thuyền ngắm nhìn bên trong trung tâm sơn mạch xa xa.

Đứng ở bên cạnh hắn là đám người Huyết Phách, Chu Quả Nhi đang khoanh tay đứng đấy.

"Cuộc đấu giá của Hách Liên Thương Minh hội này vậy mà cử hành tại nơi khá dễ tìm, thật đúng là có chút ít ngoài dự liệu, những dị tộc nhân cấp thấp kia tựa hồ đối với việc này không biết chút nào". Hàn Lập bỗng nhiên mở miệng.

"Hàn tiền bối, có thể biết đấu giá hội lần này tối thiểu cũng là cường giả cỡ Luyện Hư trở lên, những dị tộc nhân cấp thấp tại bổn địa tự nhiên không có tư cách biết rõ. Theo tính toán thì thời gian đấu giá hội tổ chức cũng phải là một tháng nữa. Tin rằng sẽ có rất nhiều cường giả các tộc đến chỗ này, khi đấu giá hội mở ra, nói không chừng tiền bối còn có thể có những thu hoạch khác ngoài ý muốn". Huyết Phách tiến lên nửa bước, âm thanh cung kính trả lời.

"Thu hoạch ngoài ý muốn, hy vọng như thế, nhưng tu vi của ta đã đến cảnh giới bây giờ nên có rất ít thứ đồ vật có thể vừa mắt ta, nếu có tồn tại Đại Thừa khác chịu xuất ra một ít thứ tốt tại buổi đấu giá này thì còn hy vọng". Hàn Lập nhẹ gật đầu, tùy ý nói.

"Tiền bối yên tâm, căn cứ kinh nghiệm vãn bối tham gia trước kia thì tồn tại cỡ Đại Thừa như tiền bối nhất định sẽ đến không ít, hơn nữa những người này ngoại trừ tham gia buổi đấu giá, hơn phân nửa còn có thể lén tiến hành một cuộc trao đổi cá nhân, dù cho tiền bối tại Thương Minh đấu giá hội không có thu hoạch, nhưng ở trong cuộc trao đổi này khả năng lớn sẽ có thu hoạch". Huyết Phách nhẹ giọng cười nói.

"Lén trao đổi, như thế đáng giá chờ đợi hơn chút rồi". Thần sắc Hàn Lập khẽ động nói.

Sau nửa canh giờ, chỗ sơn mạch phía trước rốt cục cũng xuất hiện ba ngọn núi quái dị cao chừng vạn trượng.

Ba ngọn núi hiện lên hình dáng tam giác sừng sững ở giữa một vùng loạn thạch rộng lớn màu đỏ thẫm. Những trận gió nóng thổi đến bốc lên mùi lưu huỳnh theo từng trận.

Lúc cự thuyền màu đen vừa mới đến gần ba ngọn núi trong phạm vi hơn trăm dặm thì lập tức đã bị một đội Dị tộc vệ sĩ cưỡi Cự Ưng ngăn lại.

Những vệ sĩ này đều mặc áo giáp đen, lưng vác cung đeo dao, khuôn mắt tất cả đều bị giáp che hết. Cả nhóm đều có thân hình cao lớn, so với tộc người bình thường cao hơn gần hai cái đầu.

Bọn chúng ngồi trên Cự Ưng toàn thân ngăm đen, hình thể cực lớn dị thường, lúc phi làm cuộn lên từng trận cuồng phong, thể hiện mười phần thần tuấn.

"Các vị tiền bối, phía trước là Cấm khu bổn minh, không có tín vật chỉ sợ không thể tiếp tục đi tới". Một gã vệ sĩ cầm đầu tuy dẫn đội chắn ở phía trước, nhưng khi thấy cự thuyền khổng lồ như vậy cộng thêm phía trên những Khôi Lỗi giáp sĩ rậm rạp chằng chịt, tự nhiên biết rõ người trên thuyền không dễ trêu chọc, lúc này trước cung kính thi lễ sau đó mới thấp giọng nói ra không chút chậm trễ nào.

"Tín vật, là đồ vật này sao?" Huyết Phách nhỏ giọng thì thầm với Hàn Lập một câu rồi mới từ mũi tàu bay xuống.

Cổ tay trắng nõn của thị giương lên, một đạo bạch quang bay ra thật nhanh.

Vệ sĩ cầm đầu một tay nhiếp lấy bạch quang rồi cúi đầu cẩn thận quan sát. Đó là một khối lệnh bài mù sương, một mặt in linh văn đẹp đẽ không biết tên, một mặt có một chữ "Minh" màu bạc nhạt.

"Thì ra là khách khanh đại nhân, có tín vật này tự nhiên có tư cách tiến vào cấm địa, ta tự mình hộ tống chư vị tiền bối đi vào."

Vệ sĩ cầm đầu đã kiểm tra lệnh bài xong, lập tức hai tay hoàn trả ngay, thưa gửi không cần suy nghĩ nhiều.

Gã không cần kiểm tra Hàn Lập, Bạch Quả Nhi đang đứng phía trước cự thuyền và những người khác nữa.

Huyết Phách gật gật đầu, một tay thu lệnh bài trở về rồi lại bay trở về cự thuyền.

Đội vệ sĩ này ngoại trừ lưu lại một người ra, những người khác tiếp tục tuần tra nơi khác.

Mà cự thuyền màu đen được gã vệ sĩ nọ dẫn thẳng đến ba ngọn núi đen.

Trên đường đi, còn đụng phải mấy đội tuần tra vệ sĩ khác, nhưng thấy đã có cự Ưng Vệ sĩ phía trước dẫn đường rồi nên cũng không tiến lên ngăn trở.

Khoảng cách hơn hai trăm dặm đối với Mặc Linh Thánh thuyền đương nhiên chỉ là trong khoảnh khắc.

Lúc cự thuyền trên không muốn bay đến một ngọn núi màu đen, bỗng nhiên hư không phía trước chấn động một hồi khác thường, cả ngọn núi mờ đi rồi hiện ra một cánh cổng ánh sáng màu ngà sữa cực lớn cao gần nghìn trượng.

Tại gần nơi cánh cổng ánh sáng, tức thì có trên trăm tòa lớn nhỏ không đều kiến trúc cổ quái trôi nổi, hoặc hiện lên hình tròn, hoặc thành hình tứ giác. Ở đó đều có các Cự Ưng vệ sĩ ra vào liên tục.

Cự thuyền màu đen vừa tiếp cận, tự nhiên làm cho phần đông vệ sĩ ở kiến trúc phụ cận đưa mắt liếc nhìn.

Đúng lúc này, cự thuyền kêu lên một tiếng vù vù, tự dung ngừng lại cáchcánh cổng ánh sáng chừng vài dặm.

Hàn Lập khẽ chau mày, thần niệm quét bốn phía, lập tức cảm ứng được một cổ chấn động của cấm chế quỷ dị nên hiểu đã có chuyện gì xảy ra rồi.

Giờ phút này, tên cự Ưng Vệ sĩ dẫn đường đã siết cổ Cự Ưng một cái, ngừng bên cự thuyền hơi nghiêng người giải thích cho mọi người trên cự:

"Từ Huyền Thiên môn này vào, có thể trực tiếp tiến vào Cấm khu rồi, nhưng phía trên có mệnh lệnh, bên trong Cấm khu nghiêm cấm tất cả bảo vật phi hành. Cho nên chư vị tiền bối thu hồi phi thuyền mới có thể tiến nhập Thiên Môn, vãn bối cũng chỉ có thể đưa đến đây là dừng".

"Hiểu rồi, ngươi đi đi." Bên trên Cự thuyền truyền ra thanh âm nhàn nhạt của Huyết Phách.

Cự thuyền màu đen Oanh long vang lên, vô số phù văn bay vọt ra, vạn đạo hào quang cuộn lên rồi nhoáng một cái biến mất giữa hư không.

Tất cả hào quang thu lại, tại không trung chỉ còn lại có Hàn Lập và mọi người xung quanh.

Trong lòng Cự Ưng Vệ sĩ cả kinh, sau khi thi lễ với nhóm Hàn Lập thì mới thúc giục Cự Ưng rời khỏi khu vực này.

Hàn Lập đưa đám người Chu Quả Nhi, Huyết Phách, Hoa Thạch lão tổ nghênh ngang bay qua cánh cổng ánh sáng cực lớn.

Cự Ưng Vệ sĩ khác ở gần cánh cổng ánh sáng, tuy tò mò đánh giá đám người Hàn Lập, nhưng không có ai tùy tiện tiến lên cản trở mà chỉ nhìn cánh cổng ánh sáng chớp động mấy cái rồi biến mất ở bên trong.

"Cái gì, lại có một vị Đạo hữu Đại Thừa tiến vào cửa Huyền Thiên. Hay lắm, đã biết, bổn tọa sẽ lập tức phái người đi nghênh đón, các ngươi tiếp tục làm tốt chuyện của mình đi" Một lão giả tóc đỏ quay về phía một gã Hắc Giáp Vệ sĩ trong gương thạch bích nói ra.

Nơi đây là một đại sảnh đã bị phong bế toàn bộ, ngoại trừ một thạch bích ở giữa địa sảnh và mấy cái bồ đoàn ra thì không còn vật gì khác. 

Bốn vách tường đại sảnh đều khảm nạm các loại bảo thạch đủ mọi màu sắc, hơn nữa mơ hồ có một tầng sương mù nhàn nhạt màu xanh phiêu lãng trong không khí, làm cho không khí trong đại sảnh có chút thần bí.

Lão giả suy nghĩ một chút bèn vung tay áo lên, một vầng mây đỏ lóe lên tức thì. Hình ảnh vệ sĩ trên thạch bích lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là một hình ảnh chiếc cự thuyền màu đen khí thế kinh người, cùng với một vài thân ảnh phía trên như ẩn như hiện.

Cặp mắt Hồng phát lão giả nhíu lại, ngắm nhìn cự thuyền một lát, sau đó nhướng mày, bỗng nhiên giơ một tay lên đánh ra một đạo pháp quyết. Pháp quyết lóe lên tức thì chui vào trong thạch bích.

"Phốc" một tiếng, bóng người trên cự thuyền màu đen lập tức được phóng to với tốc độc cực nhanh. Thoáng một cái dường như phóng đại mười mấy lần, hình ảnh trên thạch bích trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Khuôn mặt mấy người Hàn Lập, Huyết Phách từ chỗ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn trong mắt lão giả.

Ánh mắt lão giả khẽ quét qua bọn người Huyết Phách, Hoa Thạch lão tổ rồi nhanh liền nhìn đến gương mặt bình thường của Hàn Lập.

"Ồ, tướng mạo của người này ta có chút ít quen thuộc, tựa hồ đã từng gặp ở đâu đó rồi sao?" Hồng phát lão giả ồ lên một tiếng nho nhỏ, tự nói với mình một câu.