Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 527: Bất tốc chi khách




Cửa lớn phòng luyện đan, một lần phong bế đã là suốt ba năm rồi.

Một ngày của ba năm sau, Hàn Lập bình tĩnh đi từ trong ra. Mà lúc này Yêu Đan cũng đã biến thành các loại đan dược trân quý.

Hai năm đầu tiên, phần lớn thời gian Hàn Lập giành để luyện chế đan dược mà nguyên liệu chính là từ yêu đan cấp năm.

Mặc dù mấy đan dược này đối với hiện tại cũng không có nhiều tác dụng, tuy nhiên nếu một viên trong đó mà rơi vào tay của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì cũng khiến họ vui mừng phát điên, thật sự là điều mơ ước.

Trải qua quá trình luyện chế đan dược này, cuối cùng cũng khiến luyện đan thuật của Hàn Lập được lợi, thực sự đã nâng cao một tầng.

Dù sao luyện đan sư hàng thật giá thật cũng sẽ không có cơ hội dùng nhiều Yêu Đan để luyện tập như vậy

Luyện đan sư bình thường, trong cuộc đời có thể dùng ba, bốn chục viên Yêu Đan để luyện đan đã là chuyện khó cầu.

Cho dù khác biệt giữa cách luyện chế mỗi loại đan dược khác nhau là không nhỏ, nhưng trong đó luôn có một chút liên hệ với nhau, điều này cũng khiến Hàn Lập có thể tham khảo chút ít.

Từ đó, trải qua nhiều lần luyện chế đan dược trân quý, số lượng đan dược được Hàn Lập luyện ra nhiều tới mức có thể còn nhiều hơn cả luyện đan đại sư.

Kết quả là sau này Hàn Lập vận dụng Yêu Đan cấp sáu, cấp bảy thì khả năng thành công đề cao không ít.

Điều này làm cho Hàn Lập cực kỳ vui mừng!

Nếu không, với mức độ trân quý của đan dược cấp sáu, cấp bẩy thì cho dù Hàn Lập cũng không nỡ dễ dàng lãng phí.

Sau khi luyện đan chấm dứt, Hàn Lập tạm thời nghỉ ngơi một tháng.

Trong thời gian này, Hàn Lập chạy qua những trùng thất một chút, phân biệt tại hai trùng thất là tam sắc Phệ Kim Trùng và Phệ Kim Trùng nguyên gốc chưa tiến hóa.

Trong lúc ở luyện đan thất, hắn đã để cho Khôi Lỗi thay phiên mang Nghê Thường Thảo để hai loại Phệ Kim Trùng này ăn.

Kết quả là một tin tức không hay chút nào xuất hiện

Tam sắc Phệ Kim Trùng ăn Nghê Thường Thảo tuy không có gì hại, nhưng dường như loại cỏ này dường như đã không còn năng lực đặc thù khiến chúng phải táo bạo, hưng phấn nữa. Ngay cả khi ăn hết sạch mà cũng chẳng xuất hiện một chút biến hoá nào.

Lúc bắt đầu Hàn Lập còn tưởng rằng thời gian quá ngắn, lại thêm số lượng Phệ Kim Trùng quá lớn cho nên hiệu lực của Nghê Thường Thảo mới không rõ ràng.

Cho nên trong nghi ngờ, hắn đã cách ly mấy trăm con tam sắc Phệ Kim Trùng một chỗ để chúng chuyên ăn loại cỏ đặc biệt này, rồi hắn quan sát biến hóa tập tính của chúng.

Nhưng sau mấy lần ăn xong, lũ Phệ Kim Trùng này vẫn giống hệt trước đây, đến cũng chẳng thấy bất cứ phản ứng khác thường nào.

Điều này khiến Hàn Lập phiền muộn không thôi.

Hiện tại hắn có thể kết luận, Nghê Thường Thảo đã mất đi khả năng tăng cao số lượng sinh sản kì diệu đối với Phệ Kim Trùng đã tiến hóa.

Mặc dù không biết bên trong có cái gì lạ thường, nhưng không hề nghi ngờ, bây giờ hắn đã mất đi phương pháp khiến tam sắc Phệ Kim Trùng sinh sản nhanh chóng.

Lũ trùng này nếu dùng một ít sẽ ít đi một ít.

Hôm nay hắn không thể làm gì khác hơn là trở về đường xưa, dùng Khôi Lỗi đem Nghê Thường Thảo đến cho lũ Kim Ngân sắc Phệ Kim Trùng chưa tiến hóa ăn.

Hôm nay tính tình lũ Phệ Kim Trùng này đã càng ngày càng táo bạo, xem ra cách lúc sinh sản không xa nữa.

Xử lý hết thảy tốt rồi Hàn Lập mới hài lòng tiến vào bên trong bế quan thất.

Hắn chuẩn bị dùng các loại đan dược này để luyện thành tầng thứ tám của Thanh Nguyên Kiếm Quyết, nhanh chóng tiến vào cảnh giới Kết Đan trung kỳ

Ngồi xếp bằng trên một khối bồ đòan, Hàn Lập từ trong túi trữ vật lấy ra một bình thuốc đã sớm chuấn bị sẵn.

Tiếp theo lấy ra một viên mầu hồng giống một viên đan dược long nhãn, đưa vào miệng, rồi ngửa đầu nuốt luôn.

Cảm nhận trong bụng bắt đầu có chút nóng lên, Hàn Lập nhớ kỹ kiếm quyết tầng thứ tám, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thời gian như thoi đưa, năm tháng vô tình.

Hàn Lập nhất tâm khổ tu pháp lực kiếm quyết trong động phủ, thời gian cứ thế trôi qua.

Loại việc dùng đan dược không ngừng rồi lại không ngừng luyện hóa dược liệu thật sự cực kỳ buồn tẻ vô vị.

Cũng may Hàn Lập một khi nghĩ đến công pháp đại thành, thì sẽ có đủ thực lực tự bảo vệ bản thân. Có suy nghĩ như vậy nên hắn cũng không thấy quá buồn phiền.

Mười lăm, mười sáu năm đảo mắt đã qua.

Hàn Lập rốt cuộc phá tan chướng ngại của Kết Đan trung kỳ, tu thành tầng thứ tám của Thanh Nguyên Kiếm Quyết.

Hắn cực kỳ hưng phấn, nhưng cũng không vội vàng xuất quan, bởi vì đan dược trong tay còn thừa hơn nửa, mà hắn đương nhiên vẫn chưa luyện hóa xong.

Vì thế dù vừa tiến vào Kết Đan trung kỳ nhưng Hàn lập lại vẫn tiếp tục tĩnh tâm lại, ngồi xuống tiếp tục tu luyện tầng thứ chín của Thanh Nguyên Kiếm Quyết.

Kiếm quyết tầng thứ chín dù chỉ chênh một tầng, thế nhưng lại khó khăn hơn vài phần.

Xuân đi đông đến, thu qua hạ tới. Năm nọ nối tiếp năm kia trôi qua.

Cửa bế quan thất vẫn thủy chung đóng chặt, bên trong động cũng phủ một tầng bụi đất dày.

Dường như nơi đây dần dần trở thành một khu di tích mộ cổ vậy

Đây là một buổi sáng bình thường ở hải vực gần vụ hải (sương mù), sáng sớm một ít chim biển bay vòng trên bầu trời ngoài khơi, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng kêu, cảnh tượng thật sự an bình.

Nhưng một lát sau, xa xa phía chân trời đột nhiên có ánh sáng chớp động, tiếp theo mấy mũi nhọn ánh sáng thanh hồng nhanh như điện chớp bắn về phía vụ hải.

Qua chốc lát sau, rốt cục có thể thấy rõ thân ảnh trong quang mang phía xa xa đúng là ba nữ hai nam, đang liều mạng chạy như điên về đây.

Trong đó, ngoài một trung niên nhân khoảng 40 tuổi là tu sỹ trúc cơ kỳ ra thì toàn bộ bốn người còn lại đều chỉ là tu sỹ luyện khí kỳ, tuổi cũng đều khoảng mười bẩy, mười tám đến hai ba, hai bốn tuổi, xem ra vẫn còn rất trẻ.

Mấy người này vừa bối rối bay đến đây, vừa liên tục nhìn lại phía sau, giống như có cái gì đó đang đuổi phía sau họ vậy.

Trong nháy mắt, mấy người này đã đến phụ cận vụ hải.

"Tôn sư thúc! Phía trước có vụ hải, chúng ta tạm thời tiến vào đó nghỉ trong chốc lát! nếu không, không đợi những thứ kia đuổi theo, mọi người đã chịu không nổi nữa rồi" Trong năm người, một cô gái áo vàng tuổi chỉ có mười lăm mười sáu có chút thở hổn hển mà hướng trung niên nhân nói.

Cô gái này có khuôn mặt tròn tròn, mắt to đen nháy, một bộ dáng rất trẻ con, có vẻ hết sức xinh xắn đáng yêu.

Nhưng giờ phút này, mặt nàng ta lại đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, trông giống như pháp lực đã hết sạch rồi vậy.

" Cái này…"

Trung niên nghe vậy sửng sốt, nhìn ba tên nam nữ phía sau, phát hiện tình hình bọn họ mặc dù tốt hơn một chút, nhưng đã chẳng còn vẻ khỏe mạnh nào nữa.

"Được, đến chỗ vụ hải hồi phục một chút pháp lực rồi lại lập tức rời đi, cho dù chúng ta đã bỏ qua tên này một chút khoảng cách, nhưng hắn sẽ đuổi theo không chết không thôi đâu. Hãy cẩn thận một chút, nếu thật sự bị đuổi theo thì sự sống chết của chúng ta thật sự khó nói" Trung niên tu sĩ chần chừ rồi lại liếc mắt về phía sau một cái mới miễn cưỡng đáp ứng.

Lời này nhất thời khiến mấy tên nam nữ trẻ tuổi đều lộ vẻ vui mừng.

Tu vi mấy người bọn họ thật sự nông cạn, có thể không dừng mà bay tới tận nơi này đã là cực kỳ miễn cưỡng rồi. Cho dù biết rõ bây giờ dừng lại là việc cực kỳ nguy hiểm, nhưng bọn họ đã bất chấp chuyện này rồi.

Phương hướng biến đổi, bay đến hướng Vụ Hải.

"Sương mù nơi này thật sự nồng đậm, nói không chừng chúng ta ở chỗ này có thể trốn được sự truy đuổi của tên đó cũng nên!" Một thanh niên tráng kiện khoảng hai chục tuổi vừa tiến vào trong Vụ Hải, vừa mừng vừa sợ nói.

"Đừng vọng tưởng, mặc dù không biết đối phương dùng biện pháp nào, có thể theo sát chúng ta hay không, nhưng chút sương mù này sao có thể giấu diếm chứ. Mọi người chú ý một chút, xem phía dưới có đá ngầm gì đó để nghỉ chân hay không, rồi sau đó ngồi xuống hồi phục pháp lực, như vậy tốc độ hồi phục pháp lực sẽ nhanh hơn chút" Trung niên tu sĩ bác bỏ không chút khách khí, làm cho trên mặt thanh niên tráng kiện hơi đỏ lên, dẫn đầu phóng xuống phía dưới.

Còn mấy người khác cũng không chậm chạp đã bám sát theo hắn.

" Ô! Trong này có một hòn đảo!" Một lát sau thiếu nữ hoàng sam kinh ngạc hô lên.

Không cần nữ nhân này nhắc nhở, mấy người khác cũng đều thấy rõ dưới màn sương mù dầy đặc ở đây là một hòn đảo nhỏ, cho nên không khỏi chăm chú nhìn xuống.

"Nơi này sẽ không có yêu thú gì khác chứ?" Một nữ tử tướng mạo bình thường mặc váy lam có chút sợ hãi nói.

"Hẳn là sẽ không có chuyện gì xảo hợp như vậy. Huống chi chúng ta cũng bất chấp, nhanh lên một chút đến trên đảo hồi phục chút pháp lực đi!" Trung niên nhân bắt đầu cũng có chút do dự, nhưng sau đó đã bình tĩnh lại, quyết định đi xuống.

Những người khác thấy vậy nên cũng không nói thêm gì nữa, đồng loạt nhẹ nhàng hạ xuống đảo nhỏ.

"Nơi nào hình như linh khí không tệ, chúng ta đến chỗ nào đó ngồi xuống đi!" Người trung niên hai chân vừa rơi xuống đất, nhân tiện thả ra thần thức để cảm ứng một chút tình huống trên đảo, sau đó vui mừng lẫn sợ hãi chỉ tay nói.

Chỗ hắn chỉ đúng là một ngọn núi nhỏ duy nhất trên hòn đảo.

Những nam nữ này vừa nghe lời ấy tinh thần không khỏi rung lên.

Sau đó trung niên tu sĩ không nói lời thứ hai mà dẫn đầu bay đi, bốn gã tu sĩ khác cũng vội vàng theo sau.

Hôm nay có thể khôi phục một ít pháp lực, cũng có thể để cho bọn họ tránh được một kiếp. Cho nên họ sẽ không tự buông tha cho nơi nhiều linh khí khó có được thế này.

Chốc lát sau, mấy người đi tới một hòn tiểu sơn xanh biếc.

Tùy ý tìm một khối đá cao, hai tay nắm một khối linh thạch. Lúc này họ không thể chờ đợi được nữa mà khoanh chân ngồi xuống, Thu nạp linh khí nồng đậm bên ngoài.