Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 556: Dụ phục




Trở lại Song Phong Đảo, Phạm phu nhân dưới sự trợ giúp của Hàn Lập, đem tất cả các tu sĩ thuộc về phe của Vân Thiên Khiếu mà diệt trừ, sau đó bắt đầu tại phường thị chờ đối phương.

Năm ngày sau, Hàn Lập ở trong phòng dưỡng thần, Phạm phu nhân ngay ngắn ngồi đối diện, sắc mặt âm tình bất định.

Đúng lúc này ở bên ngoài hiện lên một đạo quang ảnh, Phạm phu nhân đôi mắt sáng ngời, bàn tay nhẹ phất, ánh lửa bay từ bên ngoài vào lòng bàn tay.

Vài câu nói gấp gáp của một nữ nhân theo ánh lửa truyền ra.

"Môn chủ, không hay. Vân Trưởng lão đã trở về, Diệu Hạc chân nhân đi cùng với hắn, hiện đã tiến vào bên trong phường thị. Môn chủ, người hãy mau chuẩn bị!"

"Cái gì? Diệu Hạc lão quỷ cũng đến?" Phạm phu nhân kinh hãi đem Truyền âm phù xé nát, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Diệu Hạc Bích Vân Môn?" Hàn Lập mở to mắt, hơi biến sắc, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.

"Không phải hắn thì còn ai vào đây nữa. Hiện tại có muốn ngừng cũng không thể, thủ hạ của Vân Thiên Khiếu đã bị giết hết rồi, hắn chỉ cần liếc qua một chút là có thể biết là có biến" Phạm phu nhân sắc mặt xanh mét nói.

Nhưng sau khi thấy thái độ bình tĩnh của Hàn Lập, trong mắt lại lóe lên tia hy vọng.

Hàn Lập thấy nữ nhân này nhìn mình chằm chằm, cũng không có tức giận nói:

"Phu nhân có ý gì? Chẵng lẽ bảo ta tìm tu sĩ Nguyên Anh kỳ để liều mạng sao?"

Bất quá hắn cũng không có kinh hoảng!

Một khi đã không phải là đám gia hỏa Man Hồ Tử, Vạn Thiên Minh, thì hắn dù không thắng được nhưng cũng có thể vỗ mông mà bỏ chạy. Đặc biệt là sau khí có pháp bảo Phong Lôi Sí, hắn càng tự tin là có thể thoát khỏi tay của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Nếu còn chút cơ hội, hắn đương nhiên sẽ làm theo kế hoạch, dùng Truyền tống trận trở về Nội Tinh Hải. Bởi vậy miệng Hàn Lập dù nói thế nhưng tâm thần lại trấn định rất nhanh.

Phạm phu nhân nghe thấy Hàn Lập nói như vậy thì khuôn mặt lại càng tái hơn, ngơ ngác đứng tại chỗ, thân thể có chút chao đảo.

Nhưng một lát sau, ánh mắt Hàn Lập trở nên sắc bén, khẽ liếm môi trầm giọng nói:

"Không biết Diệu Hạc cùng Vân Thiên Khiếu có quan hệ gì, nếu ta ra tay giết Vân Thiên Khiếu, hắn liệu có nhất định báo thù không?"

Nghe Hàn Lập hỏi, Phạm phu nhân có chút bất định, nhưng lập tức hiểu ra mà vui mừng trả lời.

"làm gì có quan hệ gì. Vân Thiên Khiếu chỉ dùng nữ nhân của Diệu Âm Môn chúng ta làm cầu nối đặt chút quan hệ mà thôi. Mặc dù hắn cùng Vân Thiên Khiếu cùng hành tảu nhưng nếu hứa hẹn cung cấp nhiều điều kiện hơn thì hắn nhất định sẽ không gây chuyện với Diệu Âm Môn ta. Bất quá,Vân Thiên Khiếu phải không kịp cầu cứu hắn mới được, nếu không lão ta nhất định sẽ ra mặt".

"Vậy thì được! Ngươi dẫn Vân Thiên Khiếu tới căn phòng cách vách này, ta sẽ trong nháy mắt diệt hắn, khiến cho hắn không có thời gian hướng lão đạo cầu cứu. Chỉ cần ngươi trở thành Môn chủ thật sự thì lão đạo sẽ không còn gì để nói nữa, sau đó ngươi dùng nhiều điều kiện tốt đáp ứng, mượn chút sức của Diệu Hạc là được" Hàn Lập bình tĩnh phân tích tình thế cho Phạm phu nhân.

"Tốt! Chuyện đã như thế này chỉ còn đường liều mạng thôi. Tiền bối nhất định phải dốc toàn lực, trong thời gian ngắn giết Vân Thiên Khiếu mới được. Tiền bối hãy tạm tới một căn phòng ở phía sau, việc còn lại để tiện nữ lo" Phạm phu nhân cũng không phải là một nữ nhân bình thường, bị buộc vào đường cùng đành cắn răng mà làm theo.

Hàn Lập nghe thế cũng không có chậm trễ chút nào, nhanh chân bước tới thính đường. Ngay sau thính đường có rất nhiều phòng trống nhỏ.

Sau khi đi tới cổng của thính đường, Hàn Lập đột nhiên nghĩ tới cái gì, chân ngừng lại, sắc mặt lạnh lẽo quay người hỏi.

"Phạm Môn chủ! Sau khi ta giết chết Vân Thiên Khiếu, nếu người lại muốn vạch trần thân phận của ta, trở lại lấy lòng Diệu Hạc thì sao? Mặc kệ phu nhân có suy nghĩ này hay không, ta muốn đề tỉnh ngươi một chút. Với thủ đoạn của ta hiện nay, dù Hàn mỗ không phải là đối thủ của Diệu Hạc nhưng muốn chạy thoát khỏi tay lão thì rất dễ dàng. Đến lúc đó, ta làm chuyện gì ắt phu nhân cũng hiểu. Những lời này coi như là lời cảnh cáo của ta, phòng ngừa phu nhân nhất thời nói ra, làm ra chuyện không tốt với ta" Hàn Lập nói xong thì thanh âm trở nên lạnh lẽo vô cùng. Phạm phu nhân nghe thế không khỏi ngẩn người biến sắc, khuôn mặt lộ ra vẻ cười khổ.

"Tiền bối lại nói đùa rồi, thiếp thân làm sao có thể lấy oán báo ân chứ. Huống hồ, Trưởng lão cũng không phải là một tu sĩ Kết Đan Kỳ bình thường, thiếp thân như thế nào lại không biết. Xin tiền bối cứ yên tâm, sau khi người giết xong Vân Thiên Khiếu, thiếp thân nhất định sẽ làm đúng như là giao kèo giữa chúng ta" Nữ nhân này thần sắc tự nhiên, sau đó chỉ trời mà thề độc.

Hàn Lập nghe xong nhìn kỹ Phạm phu nhân vài lần, sau đó mới quay đầu, tiến vào bên trong thạch môn, đi qua một đoạn thông đạo ngắn, bước vào gian phòng cuối cùng.

Gian thạch thất này hơi nhỏ một chút, nhưng lại hoàn toàn bố trí giống như thính đường.

Thân hình Hàn Lập chợt lóe, sau đó lại xuất hiện tại chiếc ghế dựa. Hắn ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền, thu liễm linh khí không còn một chút nào, phòng ngừa bị bọn Diệu Hạc phát giác.

Hắn tin tưởng với tu vi Kết Đan hậu kỳ của mình có thể giấu được lão quái Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng cái này cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.

Có dấu được Diệu Hạc hay không hắn cũng chỉ có thể nắm chắc bẩy tám phần, tất cả chỉ có thể cố gắng hết sức.

Ở phòng bên, Phạm phu nhân đang ở trong một tâm trạng vô cùng lo sợ.

Nàng mặc dù nghe Hàn Lập nói vô cùng tự tin, nhưng lại không biết bằng tu vi của Hàn Lập có khả năng trong khoảnh khắc đánh chết Vân Thiên Khiếu hay không.

Mặc dù lần trước trong Giao hoán hội, Hàn Lập đã bộc lộ tu vi. Nhưng nàng rất rõ trong đó có bao nhiêu phần là kết quả do bất ngờ tạo ra. Bất quá, nàng cũng là người có tâm cơ thâm trầm nên mạnh mẽ vận dụng tâm pháp áp chế tạp niệm xuống, an vị tại ghế chủ tọa, khẽ đảo ly trà trong tay, nhẹ nhàng thưởng thức.

Nàng mượn cử động này khiến cho thàn sắc rất nhanh trở lại bình thường.

Lúc này, bên ngoài thạch môn truyền đến một tràng tiếng động. Một lát sau, một nho sinh cùng một trung niên đạo sĩ trước sau bước vào bên trong căn phòng.

"Diệu Hạc tiền bối, Vân Trưởng lão" Phạm phu nhân khuôn mặt có vẻ lộ ra thần sắc ngoài ý muốn hô lên, nhanh chóng đặt chén trà trên tay xuống, vội vàng đứng lên hướng Diệu Hạc chân nhân thi lễ.

Diệu Hạc chỉ lạnh nhạt hơi gật đầu, không hề nói câu gì, bộ dáng như là một cao nhân.

Nhưng Vân Thiên Khiếu sau khi tiến vào nội đường, nhìn quanh một chút, lông mày nhíu lại, lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Sao lại không có Vận Cầm hầu hạ bên người Môn chủ. Chẳng lẽ nàng ta dám nhàn nhã vui chơi sao? Ta nhất định phải giáo huấn nàng ta một trận mới được" Vân Thiên Khiếu sau khi đáp lễ, như là tức giận nói.

"Vận Cầm, cô ấy…" Phạm phu nhân hơi chần chừ, liếc mắt nhìn Diệu Hạc, bộ dạng ấp a ấp úng.

"Môn chủ, Diệu Hạc tiền bối cũng không phải là người ngoài, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi"Vân Thiên Khiếu đầu tiên là ngẫn, ra sau đó lộ ra vẻ không vui nói.

"Nếu đã như thế, thiếp thân xin nói thẳng. Vận Cầm đang tiếp đãi một vị tán tu, trên tay hắn có một số Huyễn Mộng Thạch muốn bán. Nha đầu Vận Cầm kia muốn đích thân cùng người này giao thiệp" Phạm phu nhân tháy cảnh này, cũng ra vẻ không hài lòng trả lời.

"Cái gì? Huyễn Mộng Thạch?" Vân Thiên Khiếu xoay mặt cùng Diệu Hạc muốn nói gì đó, vừa nghe thế thì thân thể không khỏi run lên, nét mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi

Diệu Hạc chân nhân nghe thế, trong mắt tinh quang chợt lóe, hai mắt khép hờ lại.

"Hừ! Đệ tử của Vân Trưởng lão thật giỏi, dám cùng người đó một mình nói chuyện không cho Môn chủ ta tham gia" Phạm phu nhân nói như thể là đang có một bụng hờn dỗi, sắc mặt lạnh lẽo.

"Khụ… Vân Cầm đúng là đã quá bổn phận, nhưng ta tin nàng ta cũng không phải là cố ý. Môn chủ, bọn họ hiện đang ở nơi nào? Ta có chút lo ngại" Vân Thiên Khiếu ho khan vài cái, bâng quơ vài câu, sau đó quay mặt nhìn Diệu Hạc, bộ dáng vô cùng cung kính.

"Diệu Hạc tiền bối, người trước hết chờ ta một chút. Ta xử lý chút chuyện nhỏ, tiếp theo sẽ quay lại bàn bạc chút chuyện mà chúng ta đã nói với nhau trên đường".

"Nếu Vân đạo hữu đã có chuyện quan trọng cần xử lý, thì bần đạo ngồi đây một chút cũng không sao" Diệu Hạc chân nhân mỉm cười, không để ý nói.

Vân Thiên Khiếu sau khi nghe rõ lời ấy, vô cùng mừng rỡ. Sau đó, ánh mắt nhìn vào Phạm phu nhân.

"Vân Trưởng lão đi theo ta, ta dẫn người đi" Phạm phu nhân miễn cưỡng nói, từ từ hướng thạch môn đi ra, có vẻ rất là không tình nguyện.

Vân Thiên Khiếu tâm tình sớm đã bị Huyễn Mộng Thạch thu hút hết, nhìn thấy cử động của Phạm phu nhân như thế, tia nghi ngờ cuối cùng cũng biến mất, vội vàng theo sát.

Mà Diệu Hạc thì liếc theo bóng hai người, rồi tự tìm ghế mà ngồi xuống.

Một trước một sau, Vân Thiên Khiếu đã theo Phạm phu nhân đi đến một gian thạch thất cửa đóng kín ở cuối thông đạo.

"Đến rồi! Các ngươi cứ từ từ mà nói. Dù sao thì chuyện này, Môn chủ ta căn bản có cũng như không" Phạm phu nhân hừ một tiếng, chỉ ngón tay về phía thạch thất, tựa như là mang theo một bụng bất mãn mà bỏ đi.

Vân Thiên Khiếu thấy thể chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó không thèm để ý đẩy cửa bước vào.