Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 812: Bắc Cực Nguyên Quang




Vừa thấy Hàn Lập xuất ra Lưỡng Nghi hoàn, thân hình Nam Lũng Hầu cùng Lỗ Vệ Anh lập tức nhoáng lên, sắc mặt ngưng trọng thối lui về phía sau Hàn Lập gần một trượng, lấy hắn làm chủ. Hàn Lập tay cầm Lưỡng Nghi hoàn, hé miệng phun ra một đoàn thanh khí lên trên chiếc nhẫn.

Ô quang chớp động, toàn bộ thanh khí đã bị chiếc nhẫn thu nạp không còn một mảnh, sau đó vù một tiếng, tự động bay lên phía trên đỉnh đầu Hàn Lập, phiêu phù bất động.

Hàn Lập mặt không chút thay đổi, giương tay đánh một đạo pháp quyết lên Lưỡng Nghi hoàn.

Lưỡng Nghi hoàn lập tức run rẩy một trận, lúc co rụt lúc bành trướng. Trong nháy mắt đã hóa thành một chiếc cự hoàn (nhẫn lớn) đường kính cỡ năm sáu trượng.

"Đi!"

Hàn Lập điểm ngón tay về phía nó, nhẹ nhàng hô.

Sau khi phát ra một tiếng ông minh quái dị, cự hoàn bắn nhanh ra.

Ánh mắt hai người Nam Lũng Hầu ngưng trọng nhìn theo.

Chỉ thấy cự hoàn một khi tiến vào giữa vạn đạo quang ti thì một màn khó tin xuất hiện.

Quang ti yên tĩnh giống như mặt nước bị khuấy động, sau khi cự hoàn tiến vào lập tức trở nên hỗn loạn. Dưới ánh sáng màu đen lấp lóe không ngừng, tất cả ngân ti vừa tiếp xúc với chiếc nhẫn thì lập tức bị bẻ cong, di chuyển vòng qua.

Chứng kiến màn này, Hàn Lập trong lòng thở phào một hơi. Hai người Nam Lũng Hầu mặt cũng lộ vẻ tươi cười.

Bất quá Hàn Lập đối với uy lực của Bắc Cực Nguyên Quang lại có chút tò mò.

Hắn sau khi ngẫm nghĩ một chút thì đưa tay hướng Túi Trữ Vật vỗ một cái, một viên châu to cỡ nắm tay màu lam xuất hiện ở trong tay.

Đây là nhất kiện phòng hộ linh khí đắc thủ đã lâu.

Hàn Lập thoáng rót một ít linh lực vào viên châu.

Nhất thời một tầng quang mạc màu xanh nhạt lưu chuyển di động mặt ngoài viên châu.

Hàn Lập phất tay, viên châu hóa thành một đoàn lam quang bắn nhanh ra.

Lúc viên châu vừa tiến vào trong Bắc Cực Nguyên Quang thì vô số ngân ti giống như nhìn thấy miếng mồi ngon, lập tức rung lên rồi ùa tới bao vây xung quanh.

Các sợi quang ti tuy mỏng manh nhưng có thể xuyên thủng, khiến viên châu bị thủng lỗ chỗ, tựa như màn hào quang bên ngoài viên châu giống như không tồn tại.

Một lát sau, viên châu lóe lên vài cái rồi nổ tung, hóa thành một vùng hào quang diễm lệ, biến mất vô ảnh vô tung.

Đồng tử Hàn Lập hơi co lại, sắc mặt Nam Lũng Hầu và lão giả họ Lỗ cũng trầm trọng.

Nhưng thần sắc Hàn Lập trong nháy mắt đã khôi phục như thường, điều khiển cự hoàn quay về trên đỉnh đầu, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, che chắn ba người bên trong.

Tiếp theo một màn sáng bảo vệ xuất hiện.

"Đi thôi!" Hàn Lập không nhiều lời, sau khi nói ngắn gọn thì cất bước đi lên phía trước. Lưỡng Nghi hoàn tùy thời di động theo.

Nam Lũng Hầu cùng lão giả họ Lỗ tuy đang ở trong quang tráo nhưng không dám có chút khinh thường nào, thật thà bám theo sau. Mặc dù đã chứng kiến cự hoàn có khả năng phòng hộ đối với Bắc Cực Nguyên Quang nhưng không ai dám thi triển bất cứ loại phòng hộ cũng như pháp bảo khi đi tới. Còn Hàn Lập tuy thần sắc vẫn trấn định nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng.

Nhưng sau một khắc ở trong Bắc Cực Nguyên Quang, chứng kiến quang ti này quả nhiên chỉ quanh quẩn bên ngoài vòng hào quang bảo hộ màu đen, cũng không có dũng khí tiến đến gần người. Hắn cuối cùng cũng lặng lẽ thở ra một hơi thả lòng. Hai người Nam Lũng Hầu đi hai bên thần sắc đồng dạng buông lỏng.

Hàn Lập mỉm cười, thúc giục Lưỡng Nghi hoàn chậm rãi bay về phía trước.

Tại một địa phương khác trong Trụy Ma Cốc, ở một thung lũng đầy băng tuyết. Một nhóm tu sĩ Quỷ Linh Môn áo đen đang di chuyển giữa trời tuyết, điều khiển các loại pháp bảo đấu với một con cổ thú bích hổ (tắc kè) rất lớn.

Trên không trung đối diện với con bích hổ không xa, lão giả họ Chung đang phiêu phù, sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn về phía trận đấu.

Một lát sau thấy sáu bảy tên đệ tử không có cách nào bắt được cổ thú, hắn nhướn mày, rút cuộc đã tự mình ra tay.

Hai tay hắn bắt quyết, vô số luồng khí đen nhánh như mực từ trên người toát ra, đám âm khí này trong nháy mắt đã hóa hình ngưng tụ thành hai con Mặc Giao hung hăng đánh về phía bích hổ cổ thú, theo sát sau còn có một cái cự võng (lưới lớn) màu xanh chụp xuống, trong đó có vô số hỏa cầu to bằng nắm tay bắn ra.

Âm thanh ầm ầm vang lên, hắc mang lục diễm đan vào nhau. Một lát sau quang mang thu liễm để lộ ra một cái thi thể cổ thú thật lớn.

Lão giả khẽ giơ tay áo phất một cái, một luồng cuồng phong thổi qua, cuốn lấy thi thể cổ thú ra xa vài chục trượng.

Tại chỗ thi thể cổ thú vừa nằm lộ ra một cái khe băng khá rộng, mơ hồ có bạch quang phát ra, cũng không biết sâu tới mức nào.

"Đi!"

Lão giả trầm giọng nói rồi thân hình chớp động, lập tức hóa thành một đạo hắc quang bay vào trong đó. Đám đệ tử Quỷ Linh Môn còn lại cũng không chút chần chờ mà cùng nhau ùa vào.

Trong số đệ tử này có Vương Thiền cùng Yến Như Yên nhưng vị đứng đầu Quỷ Linh Môn là Vương Thiên Cổ lại không thấy đâu.

Sau khi tu sĩ Quỷ Linh Môn tiến vào khe bằng không lâu thì nơi đây một lần nữa lại trở nên yên tĩnh, chỉ có từng mảng bông tuyết vô thanh vô tức rơi xuống.

Mà thi thể cổ thú không lâu sau đã bị ngưng kết thêm một tầng băng bên ngoài, rồi dần dần bị vô số bông tuyết rơi xuống phủ lên, hóa thành một đống tuyết trắng.

Trong rừng sâu, tại nơi tu sĩ Quỷ Linh Môn chờ đợi ban đầu, Tử Linh đang ngẩn ngơ đứng nhìn đống đất trước mặt.

Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, nàng ngẩng đầu nhìn cổ thụ xung quanh rồi cúi đầu, ngón tay ngọc đột nhiên nhẹ búng ra một viên đạn màu trắng.

"Bụp" một tiếng trầm thấp vang lên rồi một cái hố sâu cỡ một trượng hiện ra trước mặt.

Tro bụi màu xám bay mù mịt, bên trong hố xuất hiện một đám rễ cây bị đốt cháy đen.

"Đúng là nơi này rồi. Quỷ Linh Môn người đông thế mạnh, tìm kiếm so với ta dễ dàng hơn nhiều. Tuy nhiên bọn họ tựa hồ không nghĩ tới còn có người biết được tiêu ký nên mới để lộ nhiều dấu vết như vậy." Tử Linh mặt mang vẻ vui mừng, lẩm bẩm nói.

Tiếp theo nàng phất tay áo một cái, lấp lại hố đất rồi lấy xuất ra một lá phù màu xanh. Sau khi chạy quanh mấy cây đại thụ một vòng thì bỗng nhiên dán vào một cây trong số đó.

Nhất thời thanh quang chớp động, lá phù đã ẩn vào trong cây đại thụ không thấy bóng dáng.

Sau đó nàng mới cẩn thận phân biệt phương hướng rồi hóa thành một đạo hào quang bay đi.

Trước một cái hạp cốc thật lớn, một lão đạo nhìn cấm chế nhiều màu chỗ cửa vào cốc, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.

Mà ở phía sau hắn có hai con Khôi lỗi bộ dáng như ác quỷ đứng yên không nhúc nhích.

Hướng một chỗ xa xa trong hạp cốc nhìn tới chỉ mơ hồ thấy một mảng huyết quang lập lòe không ngừng. Đây chính là một trong những thông đạo tiến vào nội cốc, tuy không dài nhưng thông đạo này lại có rất nhiều cổ cấm chế cực kỳ lợi hại.

Lão đạo mặc dù tự thị là kẻ tinh thông trận pháp nhưng muốn giải khai cấm chế trong một thời gian ngắn ngủi thì xác suất thành công cũng chỉ năm ăn năm thua mà thôi.

Hắn không biết nên tốn thêm chút thời gian để đi tìm một thông đạo khác dễ dàng hơn hay lập tức bắt đầu thử giải trừ cấm chế vì vậy nhất thời chần chừ ở chỗ này.

"Như thế nào? Thiên Tinh đạo hữu nghĩ rằng với sức lực của một người thì không nắm chắc phá được cấm chế phải không? Hay là cùng lão phu liên thủ đi!" Phía sau lão đạo đột nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng.

Hắn chính là Thiên Tinh chân nhân ngày đó đã cùng Hàn Lập giao dịch Hồn Thạch. Hai ác quỷ Khôi lỗi thời thượng cổ phía sau cũng là do lợi dụng Hồn Thạch mới luyện chế thành, mỗi con đều có thực lực Nguyên Anh Sơ Kỳ, ngay cả Thiên Tinh Chân nhân chính mình muốn đối phó với nó cũng cảm thấy hết sức vất vả. Có chiêu bài này trong tay, hắn mới gan to mật lớn tiến vào Trụy Ma Cốc tầm bảo.

Lúc này hắn nghe thấy phía sau có người nói chuyện, nhất thời cả kinh, vội quay người lại, chăm chú nhìn.

Chỉ thấy phía sau cách hắn khoảng năm, sáu mươi trượng có mấy tên tu sĩ lục bào (áo xanh màu lá cây) đang phiêu phù giữa không trung nhìn về phía này. Người vừa nói chuyện chính là một lão giả râu dài, sắc mặt âm trầm cầm đầu nhóm.

Thiên Tinh chân nhân sau khi đánh giá tu vi mấy người kia thì trong lòng chợt trầm xuống.

Toàn bộ những người này đều là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ!

"Nguyên lai là Đông Môn đạo hữu Ngự Linh Tông. Mấy vị đạo hữu này thoạt nhìn có chút xa lạ, chẳng lẽ cũng là trưởng lão của Quý tông sao?" Thiên Tinh Chân nhân miễn cưỡng áp chế sự hoảng sợ trong lòng cười nói.

"Tạm thời tính như vậy! Dường như hai con Khôi lỗi phía sau đạo hữu cũng không phải là vật bình thường. Xem ra cũng không thể xem nhẹ được!" Đông Môn Đồ đưa mắt nhìn hai con Khôi lỗi ác quỷ, ánh mắt chớp động nói.

"Đạo hữu đùa rồi. Hai con Khôi lỗi nhỏ nhoi này làm sao có thể khiến Đông Môn đạo hữu để ở trong lòng được. Tuy nhiên đạo hữu tại sao muốn liên thủ cùng bần đạo?" Thiên Tinh Chân nhân cẩn thận hỏi.

"Tại hạ mặc dù ở Ngự Linh Tông đã lâu, ít khi cùng người khác gặp gỡ nhưng đối với danh tiếng trận pháp đại gia của Thiên Tinh đạo hữu thì đã từng nghe qua một chút. Tại hạ tuy bất tài nhưng cũng nghiên cứu trận pháp một chút. Nếu hai người chúng ta đơn thân phá trận thì sợ rằng cũng không nắm chắc phần nào. Nếu chúng ta liên thủ thì đỡ tốn sức lực mà khả năng thành công lại cao." Đông Môn Đồ nhìn lão đạo chậm rãi nói.

Thiên Tinh chân nhân nghe lời này thì khẽ cau mày một chút, trầm ngâm không nói gì lại có chút chần trừ.

"Như thế nào? Thiên Tinh đạo hữu sợ tại hạ có hành động bất lợi đối với đạo hữu sao? Như vậy đi, chúng ta chỉ hợp tác trong lúc giải trừ cấm chế để cùng tiến vào nội cốc. Trong khoảng thời gian này chẳng có xung đột lợi ích nào cả thì tại hạ sao vô duyên vô cớ động thủ với đạo hữu được. Hơn nữa đạo huynh nên nhớ rằng cho dù bản thân có thể phá giải cấm chế một mình nhưng trong lúc đó đã có không ít bảo vật dễ dàng lấy được bên trong đã bị người khác cướp mất rồi. Mà theo tại hạ biết thì lần vào cốc này có không ít đồng đạo biết về trận pháp." Sắc mặt Đông Môn Đồ trầm xuống, nhẫn nại thuyết phục.

Thiên Tinh chân nhân vừa nghe nói thế, trong lòng khẽ động, sau khi ngẩng đầu nhìn năm tên tu sĩ lục bào phía sau đối phương một chút rồi gật đầu.

"Nếu Đông Môn đạo hữu cũng nói như thế thì bần đạo cung kính không bằng tuân mệnh liên thủ giải trừ cấm chế này. Nhưng sau khi tiến vào nội cốc, việc của ai người nấy làm, không nên đi cùng một chỗ."

"Ha ha! Đúng vậy. Thiên Tinh đạo hữu cứ việc yên tâm. Hai con Khôi lỗi này của các hạ cũng không phải chuyện đùa. Tại hạ làm sao có thể bắt buộc đạo hữu làm chuyện không muốn được? Sau khi vào cốc, ta và người hãy trông vào vận khí của bản thân để tầm bảo vậy!" Lục bào lão giả nghe vậy, lập tức tươi cười, mở miệng cam đoan nói.