Phàm Tiên Chi Lữ

Chương 46: Không gian đơn lập




Phải biết từ cấp chiến sĩ cao cấp bậc bảy, bậc tám đạt đến bậc chín rồi cực hạn khó khăn đến cỡ nào. Ví dụ như trong trường Thăng Long hơn năm ngàn học sinh chiến sĩ nhưng mới chỉ có hai người bọn Trần Uy, Phạm Ngọc đạt đến mức này. Có người còn mất tới vài chục năm mà không đạt tới.

Còn cấp Tinh Vân chiến tướng chính là cột mốc quan trọng đầu tiên với người tu luyện. Có thể nói đạt tới cấp này người ta mới chính thức được gọi là tu giả. Còn nếu không đạt tới cấp này thì cả đời người đó vô duyên với con đường tu luyện.

Có câu, Tinh Vân một bước, cao vạn dặm.

Cấp Tinh Vân chiến tướng theo lý thuyết thì chỉ hơn cấp chiến sĩ một bậc thang nhưng thực tế đó là một ngọn núi khó có thể vượt qua.

Tu luyện giai đoạn chiến sĩ, lực lượng con người tối đa có thể đạt đến là cấp D9. Tính theo hệ thống đo lường xưa thì khối lượng kg mà công kích có thể đạt tới vào khoảng 9000 kg, tốc độ ra đòn cỡ 100m/s, tốc độ di chuyển cỡ 40m/s, kiểm soát thần kinh cấp chấn động, có thể đạt tới cấp đỉnh cao.

Nhưng tu luyện tới cấp Tinh Vân chiến tướng thì cấp độ lực lượng thân thể cơ bản đã là cấp E, nghĩa là công kích đạt trung bình 10000kg, tốc độ ra đòn cỡ 200m/s, tốc độ di chuyển cơ bản là 50m/s, kiểm soát tinh Thần cơ bản ở mức đỉnh cao, có thể đạt tới cấp cực hạn, hiếm có đạt tới cấp hoàn mỹ. Mà các chỉ số chỉ là cơ bản, sẽ tăng mạnh sau này theo tu vi. Có thể nói đó là biến đổi về chất.

Thường thì chỉ rất ít người đạt tới cấp chiến sĩ cực hạn. Nếu có cơ may cùng phẩm chất trí tuệ tốt cũng phải mất tới hơn cả chục năm để họ đạt tới cấp Tinh Vân chiến tướng này. Còn đa phần số còn lại đều dừng lại khó tiến thêm.

Vậy mà hiệu trưởng Lê Anh Tuấn vừa nói có thể trong vòng năm tháng giúp bọn họ đạt tới cấp Tinh Vân chiến tướng mà còn là bậc bảy cực hạn trở lên.

Điều này sao có thể?

Trước giờ chưa ai từng nghe nói qua chuyện này.

Nhưng quả thật nếu có thể thì họ có thể trả bất cứ giá nào.

- Các cậu không nghe lầm đâu. Tôi đã nói có biện pháp tăng lên thực lực của các cậu trong vòng năm tháng. Chỉ cần các cậu chịu tham gia là được. Tôi nói trước sẽ rất gian khổ và còn có nguy hiểm nữa.

Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn thấy ánh mắt nóng bỏng của đám học sinh thì hài lòng trả lời.

- Như vậy sao trước giờ cháu chưa từng nghe ai nói qua? Nếu vậy không phải chúng ta sẽ vô địch à? Đâu phải dè chừng ai nữa?

Phạm Thiên Bảo hỏi ra thắc mắc của bọn họ.

- Thực ra kế hoạch này không phải lúc nào muốn thực hiện cũng được, nó cần tích luỹ ít nhất hai mươi năm. Các cậu có biết cái gọi là không gian đơn lập không?

- Hiệu trưởng, ngài nói có phải là một mảnh không gian bị cắt ra khỏi không gian Vũ trụ. Sau đó nó sẽ được ghép vào một vật cố định. Kích thước của vật này tuỳ thuộc vào trình độ công nghệ cao tới đâu. Nó có thể là một toà nhà, một ngọn núi hay thậm chí chỉ là một hạt cát. Người ta sẽ thiết trí để nó thành một thế giới nhân tạo, một nơi thí luyện hoặc một nơi chứa đồ. Đây vẫn là một công nghệ bí mật lưu truyền trong các hệ sao tinh vực cường đại. Chỉ cần nó xuất hiện sẽ dẫn tới cuộc chiến đẫm máu để tranh giành. Đã có biết bao hệ sao, biết bao liên minh bị hủy diệt vì nó.

Một học sinh dáng vẻ trí thức lên tiếng trả lời. Tên này là Đào Văn Quang, một học sinh chiến sĩ thích nghiên cứu khoa kỹ cùng các công nghệ Vũ trụ tiên tiến.

- Đúng, phương pháp chế tạo không gian đơn lập chỉ thuộc về các thế lực rất cường đại và không truyền gia ngoài. Nhưng chúng ta may mắn cũng có một cái dù không hoàn hảo lắm.

Hiệu trưởng tiếp tục nói.

- A, thật sao, hiệu trưởng?

- Cậu?

- Ặc, Cháu, cháu xin lỗi...tại vì...

Đào Văn Quang lập tức lao tới ôm lấy hiệu trưởng gặng hỏi. Sau đó hắn biết mình thất lễ nên lắp bắp xin lỗi. Mấy người còn lại cũng xúm lại kinh ngạc. Hôm nay họ nghe được nhiều thứ quá kích động.

- Không sao, tôi có thể hiểu. Đúng là chúng ta may mắn có được một cái, cũng không lớn lắm nhưng lại rất độc đáo.

- Trời ạ, thật không ngờ. Ngài hiệu trưởng, nghe nói có được không gian đơn lập sẽ có ích lợi lớn trong việc bảo tồn nòi giống cùng phát triển thực lực vì có thể thiết trí thời gian nhanh chậm, quy luật mạnh yếu, năng lượng nguyên tinh tuỳ ý trong đó. Các bạn có hiểu điều đó là thế nào không? Có nghĩa là tu luyện một năm trong đó nhiều khi bên ngoài mới trôi qua một tháng, thậm chí ít hơn. Các quy luật, năng lượng hấp thu cũng dễ dàng hơn. Chính là đồ ngon đưa đến cho cậu, cậu chỉ việc ăn thôi là sẽ đột phá không ngừng nghỉ.

- Còn có chuyện này sao?

Mấy người Phạm Ngọc nghe thế trợn mắt. Chuyện này đúng là siêu bom tấn.

- Hiệu trưởng, cái không gian đơn lập của chúng ta đó, nó như thế nào, lớn bao nhiêu, tốc độ thời gian, năng lượng tích trữ thì sao?

- Nó rất lớn nhưng không ổn định lắm. Về phần chi tiết các cậu vào mới biết được. Tôi nhắc lại, kế hoạch này rất nguy hiểm. Kế hoạch lần trước... đã chết hơn một trăm người...bị thương tật vĩnh viễn mười ba người. Trong đó tệ nhất là... chín người đã bị lỗ hổng không gian nuốt mất xác...

Thế nào? Nếu các cậu không tham gia cũng không sao cả...

Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn buồn bã. Giọng ông trầm lại, khó khăn nói ra. Ông lại nhớ tới nỗi ám ảnh đó.

Nguy hiểm như vậy?

Cả đám nghe thế bỗng như bị dội gáo nước lạnh. Căn phòng chìm trong im lặng.

- Không ai thành công sao, thưa ngài?

Một người nãy giờ trầm lặng bỗng lên tiếng hỏi. Hắn tên là Hoàng Văn Bỉnh, một người rất ít nói.

Hiệu trưởng buồn bã lắc đầu.

- Lần đó đáng lẽ tôi phải chết nhưng tôi...lại còn sống. Lần này thì nó cũng ổn định hơn nhưng vẫn có nguy hiểm. Các cậu cần suy nghĩ thật kĩ.

Ông nói tiếp.

- Bên trường khác có không ạ?

Nguyễn Đức Khoa bỗng hỏi.

- À, cái không gian này đã được thiết kế có chín cánh cửa vào. Cần có chìa khoá này cùng người xác nhận mới vào được. Thành Long Đỗ chúng ta, ngoài tôi ra thì bên trường Cao Lỗ cũng có một cái do hiệu trưởng Phan Công Lâm nắm giữ. Ở trong đó các cậu còn phải chiến đấu, cạnh tranh với các trường khác nếu muốn có chỗ tốt.

- Trường Cao Lỗ cũng có? Vậy cháu xin tham gia!

Hiệu trưởng vừa dứt Trần Uy dứt khoát lên tiếng. Xem ra hắn vẫn còn muốn phân thắng bại với Phan Công Huy.

- Cháu cũng tham gia!

Tiếp đó đến Nguyễn Đức Khoa dõng dạc trả lời.

- Cháu cũng tham gia! Càng nguy hiểm càng có nhiều chỗ tốt.

Phạm Thiên Bảo cũng đáp ứng.

- Ừ, Liều ăn nhiều, sợ gì chứ!

- Cháu cũng xin tham gia!

Một giọng nói tuỳ ý, một âm thanh trong trẻo cùng lúc phát ra. Phạm Ngọc và Minh Châu đồng thời lên tiếng. Hai người nhất thời ánh mắt va chạm. Phạm Ngọc nhìn trân trân. Sau đó Minh Châu quay đi chỗ khác.

Bọn bên cạnh đang hưng phấn thấy cảnh này cũng lắc đầu. Tên này quá đầu gỗ.

- Tốt. Đây là những thiết bị truyền tín mới đã có sẵn lập trình cho kế hoạch này. Các cậu mau nhận lấy rồi kí kết công ước với hội đồng.

Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn thở ra một hơi. Hôm nay ông cũng nói quá nhiều nhưng xem ra ông còn đánh giá thấp nhiệt tình của tuổi trẻ. Bọn chúng cũng giống ông hai mươi năm trước, nhiệt tình và không biết sợ. Ông cũng hi vọng bọn chúng sẽ thành công.

- Xẹt!

Trước mặt mấy người Phạm Ngọc bay tới bảy thiết bị truyền tín nhìn qua rất tiên tiến. Cả đám nhanh chóng nhận lấy mang lên tay sau đó thao tác. Thiết bị đó loé lên ánh sáng sau đó một biểu tượng rồng vàng uốn mình bay lên in vào cổ tay mỗi người.

Bọn họ đầu biết dấu hiệu này sẽ giám sát mình suốt quá trình tham gia kế hoạch. Cái này là để đảm bảo bí mật được giữ kín.

- Được rồi. Các cậu cũng không cần sợ. Hội đồng sẽ luôn giám sát, bảo vệ các cậu khi cần. Nhưng trong đó còn có các anh tài từ các thành khác nên các cậu cần cẩn thận kẻo bị họ đánh bại. Các cậu nên nhớ còn có cuộc chiến Liên bang trước mắt, sau đó là Liên minh nên cần cố gắng hết sức. Tôi cho các cậu ba ngày về chuẩn bị. Nên nhớ không được tiết lộ ngay cả với người thân. Nếu vi phạm sẽ bị quy tội phản bội.

Hiệu trưởng Lê Anh Tuấn lên tiếng cảnh báo. Cả đám nghe thế sợ hãi rụt đầu lưỡi lại. Tội danh phản bội với người Nam Thuỷ là hình phạt ác nghiệt hơn cả tội tử hình.

- À, quên nói các cậu biết. Các liên bang khác thì tôi không biết nhưng tôi chắc chắn trong các thế lực Bắc Liên cũng có một loại tương tự. Họ thậm chí còn thành công sớm hơn chúng ta. Đây cũng là tin mật.

Cả đám Phạm Ngọc chuẩn bị ra về nghe thế giật nảy mình. Bắc Liên vẫn là đối thủ cạnh tranh rất lớn.

- Thôi các cậu về đi.

Hiệu trưởng phất tay, cánh cửa lập tức mở ra. Mấy người Phạm Ngọc từ từ đi ra, trên mặt lộ ra nét suy tư mỗi người một vẻ.