Phàm Tình Tục Ái

Chương 15




Theo sau giọng nói chính là bóng dáng trang nhã trong trang phục quần tây áo sơ mi trắng của một thanh niên đang từ từ tiến vào. 

Khi định thần nhìn lại, cô nhận ra đó chính là Lục Kiếm Thăng.

Tần Thanh bỗng cảm thấy đầu mình vang lên từng tiếng ong ong.

Lục Kiếm Thăng đứng ở cửa, nhìn thấy Tần Thanh đang nằm trên giường bệnh. Anh ta sải bước vào, đứng bên giường cười đễu nói: "Đánh người khác xong thì mình cũng liền bị người ta đánh. Trên đời này cũng có báo ứng đấy, biết chưa?"

Lục Kiếm Thăng cười mập mờ, dáng vẻ phong lưu, phóng đãng trông giống công tử đểu giả. 

Tần Thanh kinh hãi nói: "Sao anh tìm được nơi này?" Cô đề phòng nói: "Hiện giờ tôi đang bị thương, anh không được đụng đến tôi. Nếu không… tôi nhất định liều mạng với anh."

Sắc mặt Lục Kiếm Thăng trầm xuống, anh ta giơ tay lên làm bộ muốn bấm vào cổ Tần Thanh.

Tần Thanh kinh hoảng lùi lại.

Lục Kiếm Thăng đột nhiên cười ha ha: "Đừng nóng, tôi sẽ khiến cô trả gốc lẫn lãi.” Anh ta cúi đầu xuống, gần sát mặt cô, chậm rãi nói: "Tôi cũng không phải hạng người dễ bị bắt nạt như vậy, thiếu nợ thì phải trả."

Tần Thanh quay mặt không nhìn anh ta, thúc giục: "Cười xong rồi thì đi mau lên."

Lục Kiếm Thăng không để ý tới cô, đứng dậy hỏi cô y tá đang đứng bên cạnh: "Bệnh nhân có cần tiếp máu không? Bệnh viện có đủ máu không?"

Tần Thanh không nhịn được giành đáp: "Tôi cũng không cần tiếp máu làm gì, anh đừng ở đây nói nhảm."

Lục Kiếm Thăng cúi mặt xuống nhìn cô, làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu thở dài: "Cô còn có thể mạnh miệng như vậy, xem ra cũng không chết được."

Từ lúc Lục Kiếm Thăng vào phòng này, ánh mắt cô y tá không ngừng nhìn anh. Lúc này cô lại nghe anh hỏi vậy liền mỉm cười đáp lại: "Không cần phải tiếp máu, chỉ cần cô ấy bồi bổ là được."

Lục Kiếm Thăng đút hai tay vào túi quần, gật đầu nói: "Bồi bổ thôi sao? Ăn nhiều vào, mập như heo thì tốt nhất." Nói xong anh lấy điện thoại ra, vừa gọi vừa chạy ra ngoài.

Trong lòng Tần Thanh tức giận, đáng tiếc giờ phút này cô cũng không còn hơi sức mắng chửi ai nữa. Cô chỉ có thể hung ác trợn mắt nhìn bóng lưng anh ta khuất sau cánh cửa. 

Cô y tá vô cùng hâm mộ nói: "Bạn trai cô thật tốt."

"Anh ta không phải bạn trai tôi." Tần Thanh lập tức phủ nhận.

Cô y tá bĩu môi, nhẹ nhàng nói: "Nếu có gì thì cứ nhấn nút này." Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh lại trở về yên tĩnh.

Vì tác dụng của thuốc nên Tần Thanh nhanh chóng buồn ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, cô cũng chợt thức dậy. Vì cô lập tức ngồi dậy nên khiến vết thương bị động, cô “Ai da" một tiếng.

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn một mình cô, kim tiêm trên tay cũng bị rút hết ra rồi. 

Tần Thanh lau mồ hôi trên trán, cố gắng giữ đầu óc mình tỉnh táo. Nhìn thấy trên mép giường có một hộp cơm đang còn ấm, cô tò mò bước tới xem, mùi vị cơm canh bốc lên khiến cô cảm thấy đói bụng. 

Cô nhớ lại lời thư ký Trần có nói rằng anh ấy cũng có sắp xếp cơm nước hết rồi. Vì vậy thoải mái ăn nhiều một chút cũng được.

Ăn xong, tinh thần cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cô bước xuống giường, vừa lấy tay ôm ngực vừa đi lại trong phòng. Cô thấy mình không cần ở lại Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, bệnh viện nữa, liếc nhìn đồng hồ bây giờ cũng chỉ mới hơn mười giờ đêm. Cô cầm bộ quần áo mà thư ký Trần đem đến cho mình và rời khỏi bệnh viện. 

Sáng hôm sau, tại lầu hai mươi sáu của cao ốc Đỉnh Thành, Tống Vũ Thành đang đứng chống nạnh đút hai tay vào túi quần nhìn xuống dưới.  

Ngoài cửa sổ, cao ốc được bao bọc bởi lớp ximang cao cấp, trông thật hùng vĩ, thật xa hoa. 

Ánh mắt anh rơi vào nơi hư không, cũng hơi nhíu lông mày. Mấy ngày nay, trước mắt anh luôn là hình ảnh một cô gái ngây thơ, vừa hoảng sợ vừa bất lực nhìn anh. 

Sự việc này luôn làm tâm tình anh phiền não, từ trước đến nay hiếm khi anh có cảm giác như vậy. 

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Anh xoay người vào trong nói: "Vào đi!" Sau đó lại ngồi chễm chệ vào chiếc ghế sau bàn làm việc.

Thư ký Trần bước vào, lễ phép nói: "Thưa tổng giám đốc Tống, lãnh đạo thành phố vừa ban hành nhiệm kỳ mới, ngày hôm qua bí thư thành uỷ đã đến nhậm chức. Ngài có muốn hẹn ông ấy không?" Thư ký Trần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tống Vũ Thành rũ mắt suy nghĩ chốc lát, chậm chạp lắc đầu nói: "Lúc này chưa phải lúc thích hợp để gặp ông ta, chi bằng chúng ta hãy điều tra xem ông ấy thích gì?"

Thư ký Trần trầm ổn đáp: "Tôi cũng đã điều tra xong, vị này chính là thư ký Hình, nguyên quán ở Giang Tô. Trên bàn rượu, ông ta cũng từng tiết lộ rằng ông ấy thích tác phẩm hội hoạ của đồng hương Trịnh Bản Kiều. Ông ấy còn khen ngợi Trịnh Bản Kiều chính là người đã sáng tác ra tác phẩm “Cầu gỗ cũ hai mươi năm trước” rất đáng giá để được treo trong nhà."

Tống Vũ Thành ngồi ê mông trên ghế, cười yếu ớt: "Tốt, vậy cậu đi chuẩn bị đi."

Thư ký Trần gật đầu, chuẩn bị xoay người bước ra ngoài.

Tống Vũ Thành đột nhiên gọi anh ta lại, hỏi: "Chuyện về cô nhân viên ngày hôm qua, cậu xử lý thế nào rồi?"

Thư ký Trần chợt hiểu ra và nói: "Thiếu chút nữa tôi quên báo cáo với anh việc này, cô ấy tên Tần Thanh, làm bên bộ phận tài liệu công trình. Cô ấy cũng không sao, chỉ bị thương ngoài da. Vốn định làm thủ tục giúp cô ấy nhập viện nhưng tối hôm qua cô ấy tự động xuất viện. Còn nữa,…" Anh ta nói xong, lấy tấm chi phiếu từ túi mình ra và đặt trên bàn làm việc của Tống Vũ Thành nói: “Cô ấy không nhận tiền nên tôi trả lại cho anh. Cô ấy nói cám ơn anh đã quan tâm."

Tống Vũ Thành nhìn chiếc thẻ, hơi nhíu mày.

Thư ký Trần nói tiếp: "Ngày hôm qua còn có hai người cảnh sát đến ghi chép hồ sơ."

"Cô ấy nói gì?" Tống Vũ Thành hỏi.

"Cô ấy nói sự thật còn hai người kia ngồi bên cạnh ghi chép. Cô ấy nói người kia uy hiếp anh nhưng sau đó anh đã cứu cô ấy và không nói gì đặc biệt nữa." Thư ký Trần vẫn thản nhiên nói: "Thật ra, ngài cũng không cần quan tâm cô ấy nói gì. Ngày hôm qua tôi đã đi đến cục công an để gặp cục trưởng Cao, ông ấy cũng cam kết…..”

Tống Vũ Thành cắt ngang lời cậu ta, nói: "Người chết còn người thân không?"

Thư ký Trần sửng sốt, đáp: "Việc này, tôi đi điều tra một chút."

Tống Vũ Thành nhíu mày, nói: "Cậu hãy điều tra xem còn người thân không, nếu còn thì đi dàn xếp một chút. Người già thì đưa vào viện dưỡng lão, còn nhỏ thì cho tiền đề tiếp tục đi học." Anh dừng một chút, nói: "Trẻ nhỏ có lẽ không có, nhưng chắc vẫn còn hai người già." Anh có chút không nhịn được, nói: "Tóm lại cậu hãy dàn xếp mọi thứ bằng tiền."

Thư ký Trần ngồi xuống ghế, chậm rãi nói: "Thật xin lỗi, lúc trước anh ta tới tìm ngài mấy lần nhưng tôi đã từ chối hết. Tôi cũng đã điều tra những lời anh ta nói nhưng cảm thấy không có lợi ích gì. Nếu sớm biết anh ta sẽ làm thế, thì tôi......"

Tống Vũ Thành buồn buồn hừ lạnh một tiếng: "Cho nên sự việc xảy ra ngày hôm nay chính là anh ta gieo gió gặt bão."

"Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi ra ngoài trước." Thư ký Trần đứng lên nói.

Tống Vũ Thành nhìn tờ chi phiếu như có điều suy nghĩ nên gật đầu một cái.

Thư ký Trần xoay người rời đi nhưng khi vừa đi tới cửa, đột nhiên anh nghe được tiếng nói phiền não truyền đến từ sau lưng mình: "Cậu cũng huỷ bỏ giúp tôi buổi tiệc trưa hôm nay, buổi tiệc tối nay cũng hủy bỏ, ngày mai cũng hủy bỏ, để tôi yên ổn khoảng hai ngày."

Ngày hôm qua, từ bệnh viện trở về nhà đã là nửa đêm, cô cũng không thể tự mình tắm được nên chỉ lau mình. Cô nằm trên giường cũng không cách nào ngủ được, trong lòng có cảm giác sợ hãi lẫn cô độc, TV cũng được mở cả đêm, đèn cũng được mở đến sáng. 

Sáng sớm, việc chọn để mặc quần áo gì đi làm cũng là cả vấn đề. Trước ngực cô quấn băng gạc thật dầy nên cô không cách nào mặc thêm áo nịt ngực. Vì vết thương vẫn còn đau nên cô chỉ có thể cẩn thận mặc áo T-shirt, bên ngoài khoác một chiếc áo rộng màu hồng phấn. Hôm nay cô không mang giày cao gót mà chỉ mang một đôi giày vải màu trắng. Cô còn cẩn thận nhìn mình sơ lược một lần nữa, sau đó cô mới bước ra khỏi cửa. 

Vừa mới bước vào cửa công ty, có vô số ánh mắt hướng về phía cô, Tần Thanh cảm thấy hình như trang phục mình mặc hôm nay có chút không phù hợp nên cúi đầu bước đi. 

Trong phòng làm việc, Lữ Đan kinh ngạc thét chói tai: "Ông trời ơi! Sao cậu lại đi làm?"

"Chẳng lẽ cậu muốn tớ nghỉ luôn?" Tần Thanh cố làm ra vẻ thản nhiên cười hỏi.

Lữ Đan vội tới gần: "Vết thương của cậu không sao chứ?"

Tần Thanh bắt đầu khởi động máy vi tính đáp: "Vết thương cũng nhỏ, tớ không có việc gì."

Lữ Đan trợn to hai mắt: "Sự việc ngày hôm qua thật khủng khiếp. tớ chính mắt nhìn thấy Tổng giám đốc Tống ôm cậu máu me đầy người. Thiếu chút nữa tớ đã bị ngất đi rồi."

Tay Tần Thanh chợt dừng lại động tác, lòng còn nghe hai tiếng "Ầm ầm", tim đập nhanh vô cùng. 

"Sao cậu lại bị thương? Sao cậu lại ở chung với Tổng giám Đốc Tống? Bọn họ nói ngày hôm qua có người nhảy lầu. Người kia muốn giết cậu nhưng Tổng giám đốc Tống lại cứu cậu. sao anh ấy lại cứu cậu vậy? Sao người kia lại muốn, giết cậu thế?" Lữ Đan nói liên miên không ngừng.

Tần Thanh lắc đầu: "Cậu đừng hỏi nữa, tớ không nhớ rõ."

"Sao vậy? Chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua mà, sao mới hôm nay cậu đã quên? Cậu nói tớ nghe chút đi." Khuôn mặt Lữ Đan có chút mong đợi.

"Tớ không biết ai nhảy lầu, vết thương của tớ vì bất cẩn té ngã nên tớ bị hôn mê. Còn những chuyện sau này tớ đều không biết. Mà tớ còn muốn hỏi cậu, tại sao lúc tớ và cậu tắm trong phòng tắm hơi thì đột nhiên cậu lại biến mất thế?" Tần Thanh cố gắng nói sang chuyện khác.

Lữ Đan áy náy nói: "Thật xin lỗi, lúc tớ đi thay đồ thì nghĩ muốn xuống lầu lấy chút đồ uống. Không ngờ lúc đó trưởng phòng Giao gọi tớ, ông ấy nói rất nhiều. Đến lúc nói xong, tớ trở về thì cậu đã đi đâu mất. tớ còn chạy đi tìm cậu một chút nữa đó."

"Thôi được rồi, chuyện đã qua không nên nhắc lại." Tần Thanh chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhưng Lữ Đan vẫn kiên trì hỏi tới: "Cậu được nam thần Đỉnh Thành ôm thì có cảm giác gì?"

Giọng Tần Thanh không còn kiên nhẫn nữa: "Lúc đó tớ ngất rồi nên không biết gì hết." Đang khi nói chuyện, mặt Tần Thanh cũng dần dần đỏ lên, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên mặt mình ngày càng gia tăng. Vì vậy cô đưa tay ôm ngực để che giấu cảm xúc: "Vết thương rất đau, nói chuyện cũng cảm thấy đau. Cậu cũng đừng hỏi nữa, tớ cũng không thể trả lời được đâu."

Lữ Đan thấy tình trạng bệnh của Tần Thanh như vậy, lại nhìn điện thoại di động trên bàn, cười cười: "Thật đúng là cảm giác của thiếu nữ."

"Cậu có ý gì?" Tần Thanh không hiểu hỏi.

Lữ Đan chỉ chiếc vỏ điện thoại màu hồng của Tần Thanh, lại nhìn chiếc áo khoác màu hồng phấn trên người cô, chế nhạo nói: "Cậu thích màu hồng sao? Ngay đến cả nằm mơ cũng thấy thích sao?"

Tần Thanh quay mặt về phía Lữ Đan, nhàn nhạt nói: "Khi ba tớ còn sống, ông chỉ thích mua những món đồ màu hồng cho tớ. Sở dĩ bây giờ tớ vẫn thích xài đồ dùng màu hồng là vì tớ muốn lúc nào ba tớ cũng đều nhìn thấy tớ.”

Lữ Đan ngơ ngẩn hồi lâu, ngây người mất mấy giây, lúng túng nói: "Xin lỗi cậu."

Tần Thanh tha thứ cười cười.

Lữ Đan lại tiếp tục hăng hái, vẫn lại gần, dùng giọng nói bí ẩn nói: "Cậu biết không, tớ nghe nói anh ấy kết hôn rồi. Thật là đáng tiếc."

Tần Thanh quay đầu nhìn về phía Lữ Đan.

Lữ Đan nói giọng tiếc nuối, trong mắt lại có mùi vị tự cao.

Lữ Đan tiếp tục nói: "Tớ có mấy người bạn quen lúc còn học đại học. Họ làm việc ở khu trung tâm hành chính, nói mấy tháng trước, đột nhiên thấy ở ngón vô danh trên tay trái có nhẫn cưới."

Tần Thanh cười cười: "Anh ta không cưới thì làm gì anh ta? Dù sao mấy người kia cũng không thật lòng muốn gả cho anh."

Vẻ mặt Lữ Đan khoa trương: "Đừng nói nữa, cậu không biết từ trên xuống dưới có biết bao nhiêu người ở sau lưng khóc hả?"

"Không đến nỗi như vậy chứ?" Tần Thanh nghịch quyền sổ trong tay mình.

"Chỉ có những cô gái đầu óc ngu si mới làm ra chuyện như vậy." Lữ Đan nói.

"Vậy ý cậu nói rằng chúng ta đều không phải là những cô gái thông minh." Tần Thanh thuận miệng nói.

"Nếu là mấy năm trước thì không phải nhưng hiện giờ tớ lại không mơ mộng như vậy nữa. Tớ đã qua sinh nhật tròn hai mươi bảy tuổi rồi, phải biết sống thực tế, tìm một người đàn ông thực tế xứng đáng với mình." Lữ Đan có chút phiền muộn, nói xong lại ngồi trở lại vị trí của mình.

Còn Tần Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, ngồi im lặng như đang suy nghĩ điều gì.