Phàm Tình Tục Ái

Chương 27




Tần Thanh ngây ngốc đi vào trong nhà, giày cũng chưa kịp cởi ra đã vội chạy đến trước cửa sổ, ghé đầu nhìn xuống dưới.

Tống Vũ Thành cũng đang ngước lên nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, anh cười cười, vẫy tay với cô.

Nhìn xe khởi động rời đi, Tần Thanh chán nản ngồi xuống.

Cô ngồi bên giường nhìn cái rương hồi lâu, vẻ mặt bắt đầu biến đổi giống như mình đang phải quyết định việc gì rất khó khăn. 

Cuối cùng, cô đứng lên mở chiếc rương ra, nhìn thấy bên trong toàn là nữ trang: áo khoác Chanel, váy Moschi¬no, giày Stac¬ca¬to. Không những vậy, còn có rất nhiều màu sắc khác nhau nào là màu trắng, màu hồng.

Trong góc nhỏ của rương còn có một chiếc hộp trang sức tuyệt đẹp, bên trong là cặp bông tai nạm bằng bạch kim có đính hột xoàn Aura sáng lấp lánh kết hợp với sợi dây chuyền đính hột kim cương trên mặt. 

Tần Thanh sắp xếp đồ vật trong rương lại và ngơ ngác ngồi dưới đất hồi lâu.

Cô nghĩ chắc anh cũng chỉ kiên nhẫn với mình không quá một tuần lễ thôi.

Đêm này, Tần Thanh ngủ không được, luôn tỉnh lại giữa chừng.

Cũng không biết là lần thứ mấy ngủ lại, cô nằm mơ thấy Tống Vũ Thành bỏ mình vì cảm thấy cô vô cùng nhàm chán.

Cô giật mình tỉnh dậy, sợ hãi khóc một mình.

Giờ phút này, cô mới ý thức được, lòng mình rất sợ hãi khi mất đi người đàn ông này. Hiện giờ cô cũng không có lòng tin rằng mình sẽ có thể giữ anh mãi mãi. 

Đột nhiên những kỷ niệm vốn bị cô bỏ qua bỗng trỗi dậy khiến cô vô cùng đau đớn. 

Thân phận và địa vị vốn chênh lệch mà hoàn cảnh gia đình cũng khác nhau thì làm sao cô có thể mơ tưởng đến anh?

Cô cảm thấy mình đang làm một chuyện vô cùng hão huyền. Dù biết vậy nhưng cô cũng tình nguyện lưu lại trong lòng mình những ký ức tốt đẹp, tình nguyện cứ ở mãi trong mộng mà không cần phải tỉnh lại quá nhanh. 

Cô không hiểu rốt cuộc Tống Vũ Thành thích cô ở điểm nào hay là anh chỉ cảm thấy hứng thú với cô trong một phút giây nào đó rồi thôi. 

Cô cũng hiểu sự ưa thích của đàn ông đối với phụ nữ chỉ là một sự hứng thú nhất thời mà thôi. 

Suy nghĩ như vậy khiến cô đau khổ không dứt. Hiện giờ cô tiến không được mà lùi cũng không xong, quả thật mối tình đầu của một cô gái thật sự rất đau khổ.

Buổi sáng, sắc mặt Tần Thanh tiều tụy bởi vì suốt đêm không ngủ mà cảm thấy trong lòng buồn bực. Cô nhẹ ho khan một chút.

Hơn ba giờ chiều, Tống Vũ Thành gọi điện thoại tới, nói buổi tối có hội nghị quan trọng, còn phải đi dự tiệc. Vì thế, anh dặn *SocLata-dleEqquyDonn*dò cô phải nhớ ăn gì đó, ngủ sớm để mười giờ sáng hôm sau đi Macao.

Tần Thanh yên lặng cúp điện thoại, trong lòng vẫn do dự.

Chín giờ tối, rốt cuộc cô cũng dũng cảm quyết định gọi điện thoại cho anh.

Cô nhắn tin cho Tống Vũ Thành, nói với anh rằng mình bị bệnh nên không thể đi Macao với anh được.

Mấy phút sau, Tống Vũ Thành gọi điện thoại lại.

"Sao lại bị bệnh? Bệnh gì? Nghiêm trọng không?" Tống Vũ Thành vội vàng hỏi.

"...... Bị cảm...... Đầu cũng nhức...... còn ho khan." Tần Thanh liên tục ho khục khục trong điện thoại.

"Đi bác sĩ chưa? Bây giờ anh đến chỗ em." Tống Vũ Thành lo lắng.

"Không cần, em đã uống thuốc rồi, bây giờ cũng rất buồn ngủ, nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ thôi. Nhưng " Tần Thanh thận trọng nói: "Em không thể đi với anh đến Macao rồi."

"Đó không phải việc quan trọng." Tống Vũ Thành dừng lại một chút, cảm giác đầu óc có chút hỗn loạn, cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói một câu: "Em phải tự chăm sóc tốt cho mình, anh sẽ nhanh chóng trở về."

Sau khi cúp điện thoại, Tống Vũ Thành cũng chưa muốn đi vào phòng tiệc.

Đứng ở hành lang tối om, như nhớ ra việc gì, anh bấm số điện thoại của Trần Thuỵ.

"Ngày mai cậu tìm ai đó đi theo tôi sang Macao." Tống Vũ Thành dứt khoát nói.

"Cái gì? Cậu đừng nói giỡn." Sau khi tan việc, Trần Thụy cũng khôi phục thân phận bạn bè với Tống Vũ Thành.

"Tôi không nói đùa, Tần Thanh không đi được." Giọng Tống Vũ Thành có chút mệt mỏi.

"Tại sao?"

"Cô ấy ngã bệnh nên cần nghỉ ngơi."

Trần Thụy dừng lại mấy giây, lòng có ý đùa giỡn nói: "Nếu bệnh không nghiêm trọng, hãy ôm cô ấy lên máy bay đi."

Tống Vũ Thành cũng không thể kiên nhẫn hơn được, anh trực tiếp phán: "Hãy tìm người khác đi với tôi."

Trần Thụy lập tức cảm thấy nhức đầu: "Cậu có thể cần những người thư ký dở như vậy được sao? Nếu thể hiện kém thì cũng sẽ bị sa thải." Trần Thụy than thở 

Tống Vũ Thành bất đắc dĩ hỏi: "Không thể tìm được người nào an phận có thể đi với tôi sao?"

"An phận sao? Làm sao họ tránh được sức hút và sức quyến rũ của cậu được?" Trần Thụy trêu ghẹo nói: "Hết cách rồi, phụ nữ gặp cậu khó tránh khỏi ý nghĩ muốn gần cậu."

Tống Vũ thành đột nhiên nói: "Lisa và Lin¬da thì sao? Linda mới vừa kết hôn hay là gọi cô ấy đi."

Trần Thụy hình như cũng đang nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng hủy bỏ nói: "Hay là thôi đi. Cô ấy vốn chung thuỷ, nếu đi với cậu sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng cùa người khác cũng nên."

Tống Vũ Thành cũng không muốn tiếp tục thảo luận việc này nên nói: "Vậy để tôi tự đi, cũng không có gì lớn lao."

Trần Thụy lập tức suy đoán: "Nếu lão già ở châu Úc đó mượn cơ hội tặng phụ nữ cho cậu thì làm thế nào? Nhất là lúc này cậu đang phải nương nhờ vào ông ta đấy."

Tống Vũ Thành nhíu mày, trầm tư một chút nói: "Không sao, dù sao ông ta cũng không thắng được tôi."

Sau khi Tống Vũ Thành đi Macao, cả ngày Tần Thanh thất hồn lạc phách, cảm thấy trong lòng trống rỗng, rất khó chịu.

Cô dự định điện thoại cho anh nhưng sợ anh đang giận.

Loại cảm giác lo sợ được mất này khiến cô nhận ra tình cảm trong lòng mình đối với Tống Vũ Thành sâu đậm bao nhiêu. 

Thậm chí cô càng hối hận tại sao lúc đó không đi cùng anh sang Macao.

Cũng may, ngày nào Tống Vũ Thành cũng gọi điện thoại cho cô, lời ngon tiếng ngọt của anh khiến cảm giác thấp thỏm không yên trong lòng Tần Thanh hơi nguôi ngoai. 

Tống Vũ thành đến Macao, phần lớn thời gian ở sòng bạc.

Lão già Cát Phổ Sâm ở châu Úc vừa bài bạc lại vừa vui vẻ với gái.

Tống Vũ Thành chấp nhận xã giao với ông ta chủ yếu là muốn khai thác mỏ ở châu Úc này. 

Buổi sáng ngày thứ ba ở Macao, Tống Vũ Thành *SocLata-dleEqquyDonn*trở lại khách sạn. Mọi chuyện đã tạm ổn, anh định đáp máy bay chuyển trễ nhất để trở về. 

Thế nhưng lúc này, Trần Thụy gọi điện thoại tới.

"Bộ tranh vẽ được đấu giá hơn mười triệu, người tăng giá không phải là người của chúng ta. Vậy chúng ta tiếp tục tăng giá hay không?" Trần Thụy vội vàng hỏi.

Tống Vũ Thành hơi kinh ngạc nhưng anh rất nhanh trấn định lại: "Theo tiếp, nhớ để ý xem đó là ai."

"Tới mức giá bao nhiêu thì không theo nữa?" Trần Thụy lập tức hỏi.

Tống Vũ Thành ấn huyệt thái dương, lên tiếng nói: "Trước tiên cứ theo đến cùng, gặp khó khăn thì hỏi tôi."

Điện thoại vẫn chưa cúp, Tống Vũ Thành vẫn nghiêm túc nghe.

Cũng không ngờ lại có người thích bức hoạ đến nỗi không buông.

Cuối cùng, Trần Thụy lấy được bức tranh “Trúc vũ” kia với giá 1600 vạn, chính thức trở thành tập đoàn sáng giá nhất trong buổi đấu giá hôm đó.

Tống Vũ Thành cũng hài lòng với kết quả này, còn lại nửa ngày, anh đi dạo một mình ở Macao này một chút.

Gần tối, trên đường ra sân bay thì nhận được một cuộc điện thoại từ Mỹ gọi đến. Cuối cùng anh đổi chuyến bay sang hướng New York. 

Ngày thứ ba đi Macao, Tống Vũ Thành cũng không gọi điện thoại cho Tần Thanh.

Cũng có thể tưởng tượng tâm tình Tần Thanh lúc này, cô suy nghĩ miên man, trong lòng lo sợ Tống Vũ Thành sẽ không còn quan tâm tới mình nữa. 

Lữ Đan thấy cô không được vui nên buổi trưa cố ý rủ Tần Thanh đi dạo quanh để mua sắm.

Lữ Đan nhìn chiếc ví da có giá hơn hai trăm mấy chục ngàn, nhỏ giọng nói với Tần Thanh: "Lúc còn nhỏ, khi cảm thấy buồn phiền, tớ liền mua rất nhiều đồ ăn vặt. Còn bây giờ, khi buồn phiền, tớ chẳng dám ăn như trước mà chỉ đi dạo mua sắm đâu đó thôi. Tớ cũng thường tự nói với chính mình tuy đồ tốt mình không được hưởng nhưng công việc thì nhất định phải tốt."

Tâm tình Tần Thanh vốn không yên, nói: "Tớ không hiểu."

"Khi mình giữ tâm trạng tốt thì mình mới được sống lâu. Chỉ cần được sống lâu thì mình muốn gì cũng có thể đạt được." Lữ Đan nửa đùa nửa thật nói.

Tần Thanh giống như đang thả hồn mình đi nơi khác, cô lúng túng gật đầu lấy lệ.

Hai người từ từ đi dạo đến một quầy mỹ phẩm.

Lữ Đan quay đầu nhìn lại thấy Tần Thanh dường như không cảm thấy hứng thú đối với bất cứ thứ gì. Cô chỉ lo tập trung vào chiếc điện thoại trong tay mình. 

Lơ đãng quay người nhìn lại, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc nên nhìn sang, phát hiện đó là Lục Kiếm Thăng.

Lục Kiếm Thăng đang đứng bên cạnh một quầy mỹ phẩm, bên cạnh anh ta còn có một mỹ nhân. Hai người đang trò chuyện rất thân thiết. 

Tần Thanh quay mặt đi nơi khác, bước tới bên cạnh Lữ Đan nói: "Cũng trễ rồi, chúng ta về thôi."

Hôm nay cô tăng ca đến tận chín giờ khuya, cuối cùng cô quyết định không chờ điện thoại của Tống Vũ Thành nữa, đứng lên chuẩn bị bước ra khỏi công ty.

Bóng đêm âm u, mà ngay con hẻm nhỏ xuất hiện một chiếc xe màu đen cùng bóng dáng cao  lớn trong bộ tây trang màu đậm, anh đứng trong góc tối như đang chờ đợi ai. 

Tần Thanh vẫn cúi đầu, trong lòng mang nặng tâm sự, không để ý đến những sự vật chung quanh. Thậm chí cô còn không ngẩng đầu lên để nhìn rõ sự vật. 

Người kia cũng không chịu được nữa, ném tàn thuốc xuống đất, kêu lên một tiếng: "Tần Thanh."

Tần Thanh bị doạ sợ đến khẽ run rẩy, mãnh liệt quay đầu nhìn sang, chỉ nghe người kia nói: "Mặc trang phục sáng thì bị em ghét bỏ, mặc màu đậm em lại không thèm nhìn. Vậy rốt cuộc em có nghĩ cho anh hay không?" Người nọ vừa nói vừa đi đến trước mặt cô.

"Lục Kiếm Thăng?" Rốt cuộc Tần Thanh cũng tỉnh lại, cô không thể tin người đứng trước mặt mình là anh ta. 

Lục Kiếm Thăng trong mái tóc ngắn, áo vét màu cà phê đậm, quần jean đen đang đứng nghiêm trang trước mặt cô. Tuy trang phục rất nghiêm chỉnh nhưng ánh mắt có mấy phần phóng đãng cùng phong cách thoải mái, không vào khuôn khổ.

Lục Kiếm Thăng nhìn lại mình một chút, không vui nói: "Em tan việc đã lâu mà giờ mới về nhà sao?"

Tần Thanh vẫn còn bị doạ sợ, nhịp tim cũng còn chưa ổn định, giọng nói cũng khàn đi: "Anh đến đây làm gì?"

Lục Kiếm Thăng không nói gì, kéo cô đến trước cửa xe nói: "Lên xe, anh có chuyện muốn nói với em."

Tần Thanh giãy dụa muốn vung tay ra khỏi anh: "Có lời gì thì cứ nói ở đây." Cô nhìn chiếc xe màu đen phía trước, không nhịn được hỏi: "Đây là xe của anh à?"

"Đúng, chỉ vì em mà anh cố ý đổi nó thành màu đen. Như vậy em cũng đừng chê sàn xe thấp." Lục Kiếm Thăng giận dữ nói.

Tần Thanh khó tin nhìn anh ta: "Vậy chiếc lúc trước đâu?"

"Bán rồi, để mua chiếc này." Lục Kiếm Thăng cúi đầu nhìn cô, khoé miệng hơi cười: "Cảm động phải không?"

Tần Thanh than thở, chậm rãi nói: "Anh không cần phải làm vậy, tôi không thích anh. Thật ra, tôi cũng không quan tâm đến những món đồ thuộc quyền sở hữu của anh."

Lục Kiếm Thăng cười: "Sao trưa nay thấy anh mà không đến bắt chuyện? Sức ghen vẫn còn lớn, em giận lâu như vậy sao?"

Tần Thanh cũng tức cười: "Anh thật đúng là tự mình đa tình, tôi và anh không có quan hệ gì sao tôi lại giận?"

Lục Kiếm Thăng vẫn kiên quyết giữ ý mình: "Nhìn này, còn nói không có tức giận, phụ nữ thật đúng nhỏ mọn."

Tần Thanh buồn rầu nói: "Anh cũng có nhiều phụ nữ bên cạnh, sao lại cứ phải đeo bám tôi không tha vậy?"