[Phần 2] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 209: CHÓ MÈO ĐÁNH NHAU




Sau khi Trì Nguyệt nhận được người máy chỉ nóng lòng muốn về nhà.

Cô rất muốn thấy Trì Nhạn vui vẻ tươi cười, bởi vậy trên đường về nhà đã hỏi ý Kiều Đông Dương.

"Khi nào chúng ta về Nguyệt Lượng Ổ?"

Kiều Đông Dương: "Chắc phải hai ngày nữa."

Anh nhìn cô, cũng hiểu cô đang suy nghĩ gì, anh đưa tay ra vỗ tay cô: "Em đợi thêm nhé, tôi phải giải quyết xong công việc đã."

"Được." Trì Nguyệt mỉm cười, nhìn thoáng qua tay anh nhưng cũng không rụt tay về.

Kiều Đông Dương lại thuận tay, hai người nắm lấy tay nhau.

Đã có người máy làm bạn nhưng lại không thể mang về khiến Trì Nguyệt thấy rất khó chịu.

Nhưng đi khoe khoang tí cũng không quá đáng nhỉ?

Đến tối, cô kéo Thiên Miêu vào trong phòng, sau đó ngồi tự sướng đủ loại tư thế, một mình thưởng thức không đủ, cô còn gửi vào trong nhóm chat "Năm người đẹp nhất châu Á", khiêm tốn gửi kèm theo một mặt cười.


Trong nhóm chat bùng nổ...

"Oa, nhận được phần thưởng rồi!"

"Hâm mộ!"

"Hâm mộ quá!"

"Giơ hai tay hai chân hâm mộ!"

Vẫn chỉ có Lưu Vân và Mạnh Giai Nghi nói qua nói lại, Trì Nguyệt không thấy Vương Tuyết Nha nói chuyện, đoán cô đang huấn luyện nên không gửi tin nhắn riêng cho cô.

Ba người trò chuyện một lúc, Vương Tuyết Nha mới gửi tin nhắn đến.

"Nguyệt Quang Quang, khi nào cậu quay về đây?"

Trì Nguyệt cau mày: "Hai ngày nữa, sao thế?"

Vương Tuyết Nha: "... Không sao, mình thấy nhớ cậu. Chẳng lẽ cậu không nhớ mình?"

Trì Nguyệt bĩu môi: "Còn lâu mình mới nhớ cậu, đồ xấu xa, chắc chắn lại muốn cầu cạnh mình đúng không?"

"Không, rõ ràng là cậu có Thiên Miêu rồi nên không yêu mình nữa."

Trì Nguyệt nằm lì trên giường, nhìn điện thoại: "Cậu nói đi, mấy hôm nay thế nào?"

"Mệt muốn chết." Vương Tuyết Nha dừng lại một lát mới nói thêm: "Ba mình muốn đến Thành phố hàng không vũ trụ, cậu nói xem phải làm sao đây?"


Hả?

Trì Nguyệt hơi híp mắt lại.

Ba Vương Tuyết Nha là giáo sư nghiên cứu lĩnh vực học thuật hàng không vũ trụ, muốn đến Thành phố hàng không vũ trụ cũng không kỳ lạ.

Điều kỳ lạ là ba Vương Tuyết Nha đến thăm cô ấy, không phải cô ấy nên thấy vui vẻ sao?

"Mình nên làm gì đây? Mua rượu ngon đồ ăn ngon, đến chào hỏi chứ sao."

"Mình không có ý đó." Vương Tuyết Nha hơi sốt ruột: "Mình có kể cho ba mẹ mình biết chuyện mình đang hẹn hò với Phạm cặn bã, nhưng vẫn chưa nói chuyện chia tay... Lần này ba mình đến còn bảo... muốn gặp bạn trai mình để kiểm tra giúp mình.

Nguyệt Quang Quang, mình nên làm gì đây?"

Trì Nguyệt cảm thấy đây chỉ là việc rất nhỏ.

"Nói thật cho bác trai biết đi. Có ai không gặp mấy tên cặn bã chứ?"

"Không được, cậu không biết ba mình đâu! Nếu mình nói ra, ba sẽ kéo mình về nhà..."


"Kéo về nhà càng tốt hơn, không cần phải huấn luyện nữa."

"... Nguyệt Quang Quang, cậu ngứa da hả? Người ta đang nghiêm túc nhờ cậu nghĩ kế đấy!"

Trì Nguyệt: "Cô gái ngây thơ. Cậu chỉ có hai lựa chọn, một là nói thật cho ba cậu biết, để bác trai đánh chết Phạm Duy giúp cậu. Hai là tìm một người bạn trai dẫn đến cho bác trai gặp."

"Ý tưởng ngu ngốc!"

Nhà họ Vương chỉ có mỗi một đứa con gái cưng, nuông chiều từ bé đến lớn, sao chịu để con gái phải chịu thiệt thòi như thế?

Trì Nguyệt cũng có thể tưởng tượng ra được, nhưng cô không nghĩ đây là việc lớn, dù sao ba mẹ luôn yêu thương con gái, dù xảy ra chuyện lớn cũng chỉ trách mắng vài câu là sẽ bỏ qua. Hơn nữa... không phải còn chưa xảy ra chuyện gì sao?

Vì vậy, cô an ủi thêm mấy câu, nghe thấy Kiều Đông Dương gọi cô liền tạm biệt Vương Tuyết Nha.
Kiều Đông Dương gõ cửa phòng cô, còn dẫn theo Tiểu Thiên Cẩu.

Thiên Cẩu rất thông minh, vừa quét hình một cái đã thấy Thiên Miêu ở chân giường.

"Kiều đại nhân, có phải đây là con mèo ngu cướp chị gái nhỏ Trì Nguyệt của tôi không?"

Cô nhìn sang Kiều Đông Dương, không biết anh dạy Thiên Cẩu kiểu gì, cô vội vàng khom lưng xoa đầu Thiên Cẩu: "Sao lại thế? Thiên Cẩu mới là bé cưng đáng yêu nhất."

Thiên Cẩu lắc đầu, hỏi Trì Nguyệt: "Vậy sao cô còn cần nó, cô có tôi còn chưa đủ à?"

Giọng điệu thật buồn bã.

Trì Nguyệt bất đắc dĩ: "Nhưng mày không phải của tao."

Thiên Cẩu: "Tôi là của cô."

Ha! Trì Nguyệt liếc nhìn Kiều Đông Dương: "E rằng Kiều đại nhân sẽ không đồng ý đâu."

Thiên Cẩu nghe vậy quay sang nhìn Kiều Đông Dương, thấy anh không có cảm xúc gì, có lẽ đã chấp nhận mối quan hệ phụ thuộc giữa nó và chủ nhân, nó lại quay sang nhìn Trì Nguyệt, không biết kiếm đâu ra một câu nói có vẻ rất bất đắc dĩ.
"Nó có đáng yêu như tôi không?"

"... Hai chúng mày đáng yêu như nhau."

Rõ ràng Thiên Cẩu không hài lòng với câu trả lời này.

"Nó có thông minh như tôi không?"

Trì Nguyệt khẽ giật mình, cô nhìn Thiên Miêu ngơ ngác đứng ở cạnh giường, trong lòng phủ nhận.

Thiên Miêu được chế tạo khá gấp gáp, có sự khác biệt rất lớn với Thiên Cẩu đã trải qua rất nhiều lần kiểm tra và nâng cấp chương trình ở trong phòng thí nghiệm sau nhiều năm. Cô không dám nói đó là sự khác biệt mạnh yếu giữa trí tuệ nhân tạo, ít nhất cũng kém mấy cấp bậc.

Đương nhiên Thiên Miêu cũng thông minh, nhưng không có năng lực ý thức và năng lực phán đoán toàn diện mạnh bằng Thiên Cẩu.

Thiên Miêu thấy Thiên Cẩu cũng chỉ nói: "Hoan nghênh ghé thăm, tôi là Thiên Miêu bạn tốt của bạn."

Thiên Cẩu rất ghét bỏ nó, chậm rãi đi vào trong: "Tao không phải bạn tốt của mày, tao là bạn tốt của chị gái nhỏ Trì Nguyệt."
Đổ mồ hôi, cuối cùng đã biến thành bạn tốt, không phải bạn trai nữa.

Cuộc nói chuyện của hai người máy rất kỳ quặc.

"Mày là mèo sao? Vẻ ngoài của mày giống mèo, nhưng xấu hơn mèo."

"Tôi là Thiên Miêu."

"Ai cho phép mày cùng họ với tao?"

"Tôi là Thiên Miêu."

"Cha đẻ lập trình viên của mày là ai?"

"Cha tôi là Đại MIMIMIMI... Đó là nickname của ông ấy."

"Mày chỉ có một người cha à?"

"?" Thiên Miêu đã không trả lời được nữa.

"Tao có rất nhiều cha đấy." Vẻ kiêu ngạo của Thiên Cẩu giống hệt người nào đó: "Kiều đại nhân cũng là cha tao."

Đôi môi Trì Nguyệt run rẩy, suýt bị Thiên Cẩu chọc cho cười chết.

Cô nhìn Kiều Đông Dương đang khoanh tay đứng ở cửa ra vào, cau mày nói: "Anh đến đây để xem chó mèo đại chiến à?"

Kiều Đông Dương nhìn cô: "Xem em ngủ chưa, thuận tiện xem có thể hẹn ngủ chung không."
"Anh nói thẳng ra như vậy làm người ta rất xấu hổ."

Kiều Đông Dương thoải mái tựa vào khung cửa, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn giường cô: "Vậy câu trả lời của em là gì?"

Trì Nguyệt: "Cút!"

Ha! Kiều Đông Dương cũng không thấy tức giận vì bị cô từ chối, nụ cười càng rực rỡ hơn, vẻ mặt lại còn xấu xa: "Em có muốn về Nguyệt Lượng Ổ không?"

Trì Nguyệt không cần nghĩ ngợi đã nói: "Tôi thể hiện chưa đủ rõ ràng sao?"

Kiều Đông Dương lại liếc nhìn chiếc giường, đột nhiên lắc đầu: "Vậy đi uống một ly với tôi đi? Tôi sẽ tranh thủ quay về sớm."

Trì Nguyệt không thích uống rượu, rượu có thể làm tê liệt thần kinh con người, cô luôn muốn mình giữ được trạng thái tỉnh táo.

"Sao nào, không muốn à!?" Kiều Đông Dương thở dài: "Lão Hầu làm bữa khuya cho tôi, em không muốn ăn à?"
Đồ ăn do trợ lý Hầu nấu rất ngon miệng, rất hấp dẫn.

Trì Nguyệt có cảm giác trong miệng đang tiết ra nước bọt, thế nhưng...

Cô lườm Kiều Đông Dương, như cười như không: "Ăn khuya là phải uống rượu hả? Chẳng lẽ nhà anh thừa đường để uống Raphael năm 82?"

Kiều Đông Dương híp mắt nhìn cô, chậm rãi nghiêng người về phía trước, xích lại gần cô.

Đột nhiên, anh chống tay bên cạnh người cô, giam cô giữa mình và bức tường, cúi đầu cười khẽ như một tên yêu nghiệt.

"Trì Nguyệt, em sợ uống rượu với tôi thế à? Yêu tôi rồi sao?"

Trì Nguyệt đảo mắt: "Sao có thể?"

"Em sợ em không thể khống chế bản thân, sẽ có ý đồ xấu với tôi."

"..." Trì Nguyệt nhìn cánh tay cạnh bả vai mình, đẩy anh ra: "Thần kinh!"

Kiều Đông Dương hừ lạnh, quay sang: "Lại đây, đừng sợ. Lão Hầu cũng ở đây mà, ba người cùng nhau uống, em không làm bậy được đâu."