Phản Diện Siêu Cấp

Chương 2: Dương xuân




Trần Khuynh Địch thay đổi ánh mắt, tiếp tục nhìn xuống, ở bên dưới thì viết cụ thể kiểu chết của hắn: "Ba tuổi tập võ, năm tuổi Hậu Thiên, mười hai tuổi Hậu Thiên đỉnh phong, mười sáu tuổi bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng vào lúc mười chín tuổi thì gặp phải Dương Xuân —— địch nhân cả đời. Ba năm sau đó, ở ngay trước mặt mọi người, bị Dương Xuân đánh bại ở trên Phi Tiên Nhai của Thuần Dương Cung, sau đó ở dưới sự phẫn nộ không ngừng làm khó dễ Dương Xuân. Bảy năm sau, Dương Xuân không ngừng mạnh lên, cuối cùng đã giết chết hắn ở trên Phi Tiên Nhai của Thuần Dương Cung."

Đây chính là cuộc đời của một nhân vật, ngắn gọn súc tích.

"Dương Xuân này chính là nhân vật chính, đánh như thế nào cũng không chết, cuối cùng còn thoáng một cái liền quật khởi. Vì thế ta chính là trùm phản diện chuyên môn đối nghịch với nhân vật chính..."

Thân là nhân vật phản diện, chết cũng là chuyện đương nhiên.

"Con m* nó!"

Càng khiến cho Trần Khuynh Địch khó chịu chính là, địch nhân cả đời của mình, tên gia hỏa tên là Dương Xuân kia...đang ở ngay trong Viêm Hán Quốc.

Hơn nữa, thân phận của hắn là cháu đích tôn của Dương gia —— một trong tứ đại thế gia của Lạc Viêm Thành thuộc Viêm Hán Quốc, cũng là nguyên nhân lần này hắn đặc biệt xin xuất cung.

"..."

"Nhất định phải bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước, bây giờ mình sẽ đi ôm bắp đùi nhân vật chính!"

Ngày hôm sau, ở bên ngoài Phi Tiên Nhai, các đệ tử ngoại môn cùng đi đến Viêm Hán Quốc với Trần Khuynh Địch được mấy vị trưởng lão ngoại môn dẫn dắt đến, bắt đầu tập kết ở đây.

Không ngờ, mục tiêu lịch luyện của nhóm đệ tử ngoại môn này lại ở rất gần Lạc Viêm Thành, cho nên Trần Khuynh Địch mới chấp nhận nhiệm vụ hộ tống bọn hắn một đoạn. Tạm cho là thả lỏng trước khi gặp mặt nhân vật chính đại nhân.

Mà ở trong nhóm đệ tử ngoại môn này, người chịu trách nhiệm lĩnh đội là một thiếu nữ thanh lệ mặc áo trắng.

Thiếu nữ dùng hai mắt sáng tỏ nhìn hắn, tuy nhìn như hiền lành, nhưng mơ hồ có cảm giác cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Khí tức trên người của nàng cũng khiến cho Trần Khuynh Địch nhíu mày, không giống như đại đa số võ giả Nhân tộc, đây là khí tức tương tự với yêu tộc, lại hoàn toàn khác với yêu tộc, hơn nữa còn ẩn tàng cực sâu. Nếu bản thân Trần Khuynh Địch không tương đối đặc thù, sợ rằng là cũng không thể phát hiện được.

Trần Khuynh Địch lắc lắc đầu, ném đi những ý nghĩ loạn thất bát tao này.

So với chuyện này, vị nhân vật chính đại nhân ở Lạc Viêm Thành xa xôi kia vẫn quan trọng hơn.

"Doanh sư muội, tất cả đã đến đông đủ chưa?"

"Đã đến đủ." Doanh Phượng Tiên nói rất lạnh lùng, tương đồng với khí chất băng lãnh của nàng, cho dù là đối mặt với Đạo Tử chân truyền như Trần Khuynh Địch, vẻ mặt của nàng vẫn không đổi sắc.

Chẳng qua là như vậy cũng tốt, Trần Khuynh Địch cũng đỡ phải suy nghĩ.

"Vậy thì đi thôi, chúng ta đi như thế nào?" Trần Khuynh Địch hiếu kỳ hỏi, hắn vừa mới xuyên việt, vẫn còn chưa chỉnh sửa ký ức, cũng rất tò mò với phương thức xuất hành của cái thế giới huyền huyễn này. Có phải là dùng trận pháp truyền tống cực kỳ thuận tiện ở trong tiểu thuyết hay không?

"Sư huynh nói đùa rồi, đương nhiên là ngồi linh hạc."

"Linh, linh hạc?"

Dường như hưởng ứng lời nói của Doanh Phượng Tiên, trong không trung vang lên một tiếng hạc kêu lảnh lót, tiếp theo có một con tiên hạc viễn siêu kích thước bình thường rơi từ trên không xuống, cuối cùng thu hồi lại hai cánh đứng ở bên cạnh Phi Tiên Nhai. Trần Khuynh Địch có thể nhìn thấy chỗ ngồi ở trên lưng của nó.

"..."

Trần Khuynh Địch liếc nhìn Phi Tiên Nhai có độ cao hơn một trăm mét, sau đó lại nhìn linh hạc.

Hắn vào trước khi xuyên việt đã có chứng sợ độ cao, đột nhiên cảm thấy chân nhũn ra.

"Vù"

Tiếng gió gào thét vang lên bên tai, hơn mười đệ tử ngoại môn khẩn trương nắm lấy tay vịn, ngồi trên lưng linh hạc. Có người hiếu kỳ nhìn xuống, có người căn bản không dám mở mắt, còn có người thì hâm mộ và bội phục nhìn hai thân ảnh như Kim Đồng Ngọc Nữ trên đỉnh đầu tiên hạc.

Nam thì cao lớn cứng chắc, toàn thân chảy xuôi khí tức khổng lồ, đó là lực lượng đáng sợ mà đệ tử ngoại môn thậm chí là đệ tử nội môn cũng khó có thể tưởng tượng. Cương khí cảnh giới Tiên Thiên không ngừng tản ra từ trên cơ thể của hắn, có vòng bảo hộ cương khí hùng hồn cản ở trước nhất, đã triệt tiêu hơn phân nửa lực gió mà linh hạc phi hành tạo ra.

Nữ thì duyên dáng yêu kiều, tuy không có lực lượng mạnh mẽ như người nam, nhưng đứng trên đỉnh đầu linh hạc cũng rất khoan thai tự đắc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Có thể thấy được lực khống chế của nàng đối với bản thân là mạnh mẽ cỡ nào.

"Trần sư huynh chủ động phóng cương khí của mình ra, chính là vì bảo hộ chúng ta khỏi lực gió trong khi linh hạc phi hành? Mấy lần ra ngoài lịch luyện trước, mấy vị sư huynh nội môn cũng không làm như vậy."

"Đúng vậy a, hơn nữa ngươi xem đi, Phượng Tiên sư tỷ cũng ở trong phạm vi bảo hộ của Trần sư huynh đó. Ôi, nếu Trần sư huynh cũng đối xử với ta như vậy thì tốt rồi!"

"Bớt hoa si đi, cô gái nhỏ nhà ngươi..."

"Ấy hì hì..."

Mà vào giờ phút này, Trần Khuynh Địch được các đệ tử ngoại môn không ngừng tán dương thì đang xanh mặt, đứng trên đỉnh đầu linh hạc không nhúc nhích, nhìn về phía trước không chớp mắt, giống như tượng đá.

Doanh Phượng Tiên là người cảm thấy không đúng đầu tiên, chủ động hỏi: "Trần sư huynh?"

"Sao, sao vậy?!" Trần Khuynh Địch chảy mồ hôi, khẩn trương nói, chẳng lẽ chuyện mình sợ độ cao đã bị bại lộ?! Hỏng bét, như vậy thì chẳng phải uy nghiêm của Đạo Tử chân truyền đã bị hủy trong chốc lát.

"Ta biết sư huynh thông cảm cho đệ tử ngoại môn, nhưng cưỡi linh hạc cũng là một phần trong tu hành, sư huynh nên thu hồi cương khí, để cho bọn hắn rèn luyện."

"Ấy?" Trần Khuynh Địch hơi nghiêng đầu, không kịp phản ứng.

Doanh Phượng Tiên thì khẽ nhíu mày, hỏi: "Sao thế? Chẳng lẽ không phải là sư huynh lo lắng nhóm đệ tử ngoại môn có tu vi thấp, không thể ngăn cản lực gió trong khi linh hạc phi hành, mới dùng cương khí Tiên Thiên để bảo vệ bọn hắn hay sao?"

"..."

Con ngươi Trần Khuynh Địch đảo một vòng, nói: "Đương nhiên là không phải! Sư muội nói đúng! Vì bảo vệ những đệ tử ngoại môn kia, ta mới làm ra vòng bảo hộ! Dù sao thì linh hạc bay cao như vậy, nếu té xuống, khẳng định sẽ ngã đến mức phấn thân toái cốt a, ha ha ha..."

"Sư huynh nói đùa rồi." Doanh Phượng Tiên che miệng khẽ cười, dường như không ngờ được Trần Khuynh Địch sẽ nói ra mấy câu như thế, nói: "Xung quanh mỗi con linh hạc đều có trận pháp mà trưởng lão khắc lên, cho dù là thật sự có đệ tử ngoại môn bị gió thổi bay ra khỏi linh hạc, tối đa cũng chỉ treo xung quanh linh hạc, không thể té xuống."

Trần Khuynh Địch: "..."

M* nó! Không té xuống thì ngươi hãy nói sớm a! Dọa cho lão tử tưởng rằng ở trên con linh hạc này không có biện pháp an toàn nào!

- --

Tại Viêm Hán Quốc, trên dãy núi Viêm Hán, có một con linh hạc chở hơn mười người xuyên qua tầng mây, mà Lạc Viêm Thành —— đích đến của mọi người, đã gần trong gang tấc.

"Nói đến Lạc Viêm Thành, hình như Phượng Tiên sư tỷ cũng đến từ nơi đó có phải không?"