Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 5




Trúc xanh lay động theo gió, lá xào xạc.

Ngọc Tiêu phong ở trung tâm Thái Hoa Sơn, được sáu phong khác vây quanh, chiếm một linh mạch Địa giai, vị trí cao cấp nhất. Cấm chế cấp một Ngọc Tiêu phong có chín chín tám mươi mốt cái; Cấm chế cấp hai có ba mươi sáu ứng với ba mươi sáu châu trong đại lục Huyền Thiên; Mà cấm chế cấp ba thì có chín, tượng trưng chín quy về một.

Thậm chí ở đỉnh núi còn có Phong Thiên đại trận do các thái thượng trưởng lão Thái Hoa Sơn trước thiết trí, có thể vây hãm toàn bộ tu sĩ dưới Đại Thừa kỳ.

Nếu như nói Thái Hoa Sơn là Thánh Địa của Tu Chân giả trên thiên hạ, vậy Ngọc Tiêu phong chính là căn cơ của Thái Hoa Sơn.

Ngọc Tiêu phong đã liên tục mười ba đời chỉ thu một đồ đệ, có hai nguyên nhân, thứ nhất là yêu cầu thu đồ đệ của Ngọc Tiêu phong rất cao, phải có căn cốt siêu phẩm; Thứ hai là bồi dưỡng một đồ đệ rất hao công, nếu chỉ đơn thuần thu đồ đệ thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Ngọc Tiêu phong thu đồ đệ hướng tới việc bồi dưỡng thái thượng trưởng lão trong tông môn.

Huyền Linh Tử tu luyện mới ba trăm mười sáu năm đã là tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất trong thiên hạ. Lạc Tiệm Thanh mười bảy tuổi Trúc Cơ, ba mươi hai tuổi Kết Đan cũng là nhân trung long phượng trong thế hệ này, chắc chắn sẽ có ngày bước vào Hóa Thần kỳ.

Mà hiện giờ, Huyền Linh Tử rủ mắt nhìn vết máu loang lổ trong lòng bàn tay đồ đệ nhà mình, im lặng không nói gì.

Thân thể tu sĩ Kim Đan trung kỳ đã cứng như sắt, không dễ bị thương.

Vết thương như vầng trăng khuyết này rõ ràng còn mới, còn là bị chủ nhân của nó dùng móng tay để lại. Phải quyết tuyệt thế nào mới có thể dùng ngón tay vốn không có móng tay đâm xuyên làn da, đau đớn đổ máu thế này?

Huyền Linh Tử không hỏi nữa, chỉ phẩy tay áo lấy một bình Bạch Ngọc nhỏ trong nạp giới ra, lấy một chút Ngưng Bích Lộ bôi lên từng vết thương. Ngón tay mềm mại lướt qua lòng bàn tay non mịn, thân thể Lạc Tiệm Thanh run lên nhè nhẹ, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền tới.

Cho dù là đang bôi linh dược, Huyền Linh Tử cũng vẫn hờ hững bình tĩnh như trước, không có dao động.

Đôi mắt hẹp dài thoáng hạ xuống, một thân bào màu trắng cao lãnh lỗi lạc, kiếm văn màu vàng trên trán khiến hắn trở nên cao nhã uy nghiêm không ai dám tới gần. Hắn cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương trên lòng bàn tay trái của Lạc Tiệm Thanh, rất thuần thục định cầm lấy bàn tay còn lại.

Ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại rút tay về, khàn khàn nói: “Sư phụ, ta tự bôi được.”

Động tác của Huyền Linh Tử bỗng khựng lại, một lát sau hắn mới gật đầu, đưa Ngưng Bích Lộ qua.

Lạc Tiệm Thanh thấm một chút thuốc mỡ màu xanh nhạt bôi lên lòng bàn tay phải.

—— Y cầm kiếm bằng tay phải, thân là kiếm, đây cũng là bàn tay rất quan trọng với y. Tay trái đã nhạy cảm như vậy, nếu để người kia bôi thuốc mỡ lên lòng bàn tay phải của y, y không chắc mình sẽ làm gì.

Thoáng một cái Lạc Tiệm Thanh đã bôi thuốc xong.

Thuốc mỡ màu xanh nhạt lập tức tan ra, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy miệng vết thương ngưa ngứa, chờ y nâng tay nhìn lại đã thấy miệng vết thương nho nhỏ này đã khép lại, chỉ để lại vết sẹo màu hồng nhạt.

Huyền Linh Tử thấp giọng nói: “Bình Ngưng Bích Lộ này ngươi cầm đi, đừng để bị thương.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu.

Nhoáng một cái, hai người đã tới mảnh đất trống ngoài nhà trúc chuẩn bị thử kiếm.

Lạc Tiệm Thanh tay phải cầm kiếm, lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước như nơi đó có kẻ địch vậy. Sương Phù kiếm trong tay như đáp lại lời y, lập lòe như nóng lòng muốn thử.

Ngay sau đó, kiếm chiêu xuất hiện, kiếm quang tỏa sáng.

Trường kiếm bay múa, tay áo nhẹ phất, kiếm quang màu xanh bay múa quanh rừng trúc như chơi đùa, bốc lên từng đợt cát bụi. Kiếm khí sắc bén chậm rãi đảo qua rừng trúc rồi lại rất đúng mực, không đánh lên thân trúc, chỉ khiến chúng nó đong đưa.

Kiếm là pháp bảo bản mệnh Địa giai, người dùng kiếm là một nhân tài trẻ tuổi.

Tóc đen không gió mà bay, dung nhan thanh nhã tuyệt thế như ẩn như hiện dưới từng đạo kiếm chiêu xinh đẹp, khí chất xuất trần, kiếm khí cũng bức người. Nếu Tiểu sư muội nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ xuân tâm nhộn nhạo, mà Huyền Linh Tử đứng bên cạnh quan sát chỉ lãnh đạm nhìn, không có bình luận gì.

Sau khi thử kiếm kết thúc, Lạc Tiệm Thanh cầm Sương Phù tới trước nhà trúc.

“Sư phụ, thanh kiếm này tâm ý tương thông với ta.”

Huyền Linh Tử hờ hững gật đầu: “Ừ, phải chăm chỉ luyện tập.”

“Dạ.”

Sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, một đôi mắt trong suốt cũng tỏa sáng, môi Lạc Tiệm Thanh đỏ thẫm, hai má hồng hồng, khuôn mặt tiên nhân vốn xinh đẹp giờ phút này lại càng mỹ lệ, như một nét ráng khói lay động lòng người, sắc đẹp đỉnh cao thiên hạ, vượt qua giới hạn vẻ đẹp.

Nhưng Huyền Linh Tử cũng không có phản ứng, hắn dặn dò một vài việc lặt vặt rồi nâng bước rời đi.

Lạc Tiệm Thanh giật mình, theo bản năng gọi: “Sư phụ!”

Huyền Linh Tử quay đầu nhìn y: “Chuyện gì?”

Lạc Tiệm Thanh mím môi hồi lâu mới nói: “Sư phụ, ngài định bế quan bao lâu?”

Giống như bị hỏi khó, sau một lúc lâu Huyền Linh Tử mới trả lời: “Ngắn thì nửa năm, lâu thì ba năm.”

Lạc Tiệm Thanh sầm mặt.

Hoàn toàn khác đời trước.

Đời trước, người này nhận Lý Tu Thần thì không bế quan nữa. Suốt mười tám năm, hắn dốc lòng dạy dỗ Lý Tu Thần, khiến tiểu tử không có căn cốt kia hai mươi tuổi Trúc Cơ, thậm chí có được năng lực đánh vượt cấp.

Đời trước y đã là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, suýt chút nữa là bước vào Nguyên Anh. Nhưng khi đó Lý Tu Thần mới ba mươi bốn tuổi, chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ vậy mà dẫn dắt một đám nhân sĩ chính phái, mất một phen công sức đâm kiếm vào tim y.

Lý Tu Thần ở đây, người này không bế quan, tình nguyện tu vi đình trệ ở Hóa Thần sơ kỳ mười tám năm; Mà hiện giờ không có Lý Tu Thần, người này lập tức bế quan, chỉ dặn dò hắn vài chuyện vụn vặt, không có gì khác để nói.

Mùi vị chua xót dần chuyển sang cay đắng, đến cuối cùng hóa thành một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tim Lạc Tiệm Thanh.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần không còn có vui sướng vừa rồi, Lạc Tiệm Thanh chắp tay hành lễ, mặt không chút thay đổi nói: “Sư phụ, đệ tử hi vọng đạt được lệnh từ thái thượng trưởng lão ngài, trục xuất một vị đệ tử mới vốn không nên tiến vào Thái Hoa Sơn.”

Lạc Tiệm Thanh luôn cúi đầu đợi Huyền Linh Tử trả lời, qua hồi lâu y mới nghe được giọng nói bình thản của đối phương: “Vì sao?”

Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Ngài không hỏi là ai sao?”

Huyền Linh Tử nói: “Là tiểu tử vừa rồi muốn gia nhập Ngọc Tiêu phong phải không?”

Lạc Tiệm Thanh căng thẳng.

Sư phụ của y chưa bao giờ nhớ ai, bảy đệ tử đứng đầu bảy phong Thái Hoa Sơn sư phụ y còn chưa nhớ hết, hiện giờ lại có thể nhớ rõ Lý Tu Thần.

Lạc Tiệm Thanh rủ mắt, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Chính là hắn. Sư phụ, ở Lôi Đình lộ Tiệm Thanh tận mắt thấy hắn cố ý lui lại núp phía sau tiểu cô nương tám chín tuổi đi theo hắn, thậm chí còn kéo góc áo tiểu cô nương để đối phương chặn sấm sét cho mình. Loại đồ đệ bất nhân bất nghĩa này không nên gia nhập Thái Hoa Sơn ta, mong sư phụ minh giám.”

Ngón tay Lạc Tiệm Thanh nắm chặt, chờ đợi người này trả lời.

Qua hồi lâu, lại nghe thấy thanh âm của không phập phồng của Huyền Linh Tử vang lên: “Nếu hắn đã bái nhập Hạo Minh phong, vậy sẽ có Quảng Lăng xem xét. Chuyện này ngươi nói với Quảng Lăng sư huynh, để hắn tra rõ việc này, nếu quả thật có chuyện như vậy, không cần nương tay.”

Lạc Tiệm Thanh cắn chặt hàm răng, ngọn lửa trong lòng đã dâng cao.

“Tiệm Thanh, ngươi không được nhúng tay vào chuyện này, nhớ kỹ, ngươi phải dốc lòng tu luyện, không cần để tâm đến vị đệ tử kia.”

Nói xong, cửa nhà trúc đã bị đóng lại.

Lạc Tiệm Thanh cô độc đứng ở trước nhà trúc, vẫn duy trì tư thế chắp tay hành lễ. Qua một lúc lâu y mới chậm rãi đứng thẳng, dùng ánh mắt phức tạp chua xót nhìn chăm chú gian nhà trúc này, giống như có thể nhìn thấy người bên trong.

Đúng vậy, y quên mất, lúc trước chính bảo kiếm bản mệnh của người này đâm vào lồng ngực y. Thanh kiếm kia quá lạnh, lạnh giống như người kia vậy, tình cảm sư đồ mấy chục năm so ra kém Lý Tu Thần ở chung mười tám năm. Nếu không có thanh Huyền Linh kiếm pháp bảo thiên giai kia, Lý Tu Thần dù lọt mắt xanh thiên đạo cũng không thể nhảy cấp giết y.

Nhưng cố tình lại là Huyền Linh kiếm!

Khí đen quay cuồng trong lồng ngực, hai con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, nhanh chóng phi thân vào nhà trúc thuộc về mình. Vừa vào cửa, y liền nôn ra một ngụm máu đầu tim, sự phẫn uất luôn quanh quẩn trong trái tim từ khi trọng sinh đến nay dần tiêu tán, thay bằng sự tức giận.

“Ngươi là sư phụ của ta, ta là đồ đệ của ngươi?”

“Đời trước ta tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, không rời Lôi Trì nửa bước, cuối cùng đổi lại là gì?”

“Vô Âm… Vô Âm.”

“Vô Âm!”

Ba ngày kế tiếp, Lạc Tiệm Thanh ở nhà trúc đả tọa, điều dưỡng máu đầu tim vì tức giận mà quay cuồng. Đợi đến buổi chiều ngày thứ ba thì Lạc Tiệm Thanh nghe được âm thanh ồn ào từ dưới Ngọc Tiêu phong truyền tới. Y lập tức cầm kiếm xuống núi xem, liếc mắt một cái đã thấy Giải Tử Trạc không nên thân nhà mình.

Lạc Tiệm Thanh giật giật khóe miệng, xoay người muốn đi.

Giải Tử Trạc nhanh chóng đi theo, không nói hai lời, đột nhiên quỳ sụp xuống ôm đùi Lạc Tiệm Thanh: “Sư huynh!!!”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Một lúc sau, Lạc Tiệm Thanh hất hất gia hỏa trên đùi, ai ngờ người này bám thật chặt, y như thuốc cao bôi trên da chó, hất kiểu gì cũng không ra.

Lạc Tiệm Thanh bó tay: “Sư đệ, nói thế nào ngươi cũng là tu sĩ Kim Đan, giữ lại chút thể diện được không?”

Giải Tử Trạc không để ý lắc đầu: “Không! Sư huynh, ngươi không đáp ứng ta, ta sẽ không đứng dậy!”

Lạc Tiệm Thanh: “...”

Lạc Tiệm Thanh kéo Giải Tử Trạc lên Ngọc Tiêu phong, pha trà Trúc Thanh của Ngọc Tiêu phong, Giải Tử Trạc uống một chén xong lại trực tiếp cầm ấm trà đổ trà vào miệng mình, chẳng khác gì cho bò ăn mẫu đơn. Lạc Tiệm Thanh tức giận liếc mắt một cái, Giải Tử Trạc giống như không phát hiện, chờ uống xong mới lại gục xuống ôm lấy đùi Lạc Tiệm Thanh.

“Sư huynh cứu ta!!!”

Lạc Tiệm Thanh không nói gì cho Giải Tử Trạc một cái đảo mắt, tiếp theo nghe gã giải thích.

Trước đó Giải Tử Trạc muốn tìm tiểu sư muội nhờ luyện đan không phải vì mình mà là cho… Linh Thú của Ngũ sư đệ. Hôm ấy Giải Tử Trạc tới Ngự Thú phong tìm Ngũ sư đệ, không tìm được Ngũ sư đệ lại tìm được một con Linh Thú cấp sáu mà Ngũ sư đệ mới thu phục.

Giải Tử Trạc lại hớp một ngụm trà, nói: “Sư huynh, là Linh Thú cấp sáu đó! Tương đương với tu sĩ Nguyên Anh, hơn nữa còn bị thu phục!”

Lạc Tiệm Thanh nhướn mi: “Cho nên ngươi làm gì?”

Giải Tử Trạc cười hắc hắc: “Ta đấu với nó một trận.”

Lạc Tiệm Thanh cũng không tin lấy tu vi Kim Đan sơ kỳ của Giải Tử Trạc có thể sinh ra cái uy hiếp gì cho một con Linh Thú cấp sáu, nhưng mà thế sự khó lường, Giải Tử Trạc không biết con Linh Thú này bị nội thương, Ngũ sư đệ rời đi là để tìm đan dược cho con Linh Thú này. Đối mặt với khiêu khích của tên Giải Tử Trạc mặt dày thiếu đòn này, Linh Thú kia đã có linh trí, khẳng định không kiềm nén được, vì thế không để ý nội thương đánh nhau với Giải Tử Trạc, cuối cùng bị Giải Tử Trạc đánh trọng thương.

Giải Tử Trạc lúc đầu còn nghĩ “Ta lại có thể mạnh như vậy sao?”, sau đó bị Ngũ sư đệ nghe tin đuổi tới đánh thành đầu heo.

Ngũ sư đệ gọi cả đệ tử trong Ngự Thú phong tới đánh Giải Tử Trạc tơi bời, không đánh được thì gọi hắn tới đánh! Vì thế trong khoảng thời gian Lạc Tiệm Thanh đi vắng, Giải Tử Trạc là người người kêu đánh, thảm đến mức phải thường xuyên bế quan.

Giải Tử Trạc tự biết đuối lý nên muốn tiểu sư muội tới luyện đan cứu sống con Linh Thú kia, nhưng tiểu sư muội mặc kệ gã, cho nên gã mới phải tới tìm Lạc Tiệm Thanh.

Giải Tử Trạc nước mắt nước mũi giàn giụa nghẹn ngào nói: “Sư huynh, năm sau chính là tông môn đại bỉ, nếu không giải quyết chuyện con Linh Thú kia, Ngũ sư đệ khẳng định đánh chết ta mất! Tu vi của hắn không bằng ta, nhưng đám Linh Thú của hắn rất đáng sợ, ngươi nhất định phải cứu ta!”

Vừa nói, Giải Tử Trạc lại ôm chặt đùi, bắt đầu kể từ chuyện mấy chục năm trước. Gì mà trước đây gã từng phạt quỳ cùng Lạc Tiệm Thanh, rồi còn kể chuyện hai người bọn họ nhìn lén Tam sư tỷ tắm rửa…

Lạc Tiệm Thanh nghe được những lời này, trán nổi gân xanh: “Ngươi đừng có nói bậy! Năm đó là ngươi cứ cố lôi ta đi, ta cũng không biết đó là Tam sư muội… Khụ khụ, hơn nữa không phải ngươi phạt quỳ cùng ta, là ta phạt quỳ cùng ngươi! Sư phụ hắn…” Nói đến đây bỗng dừng lại.

Giải Tử Trạc không phát hiện Lạc Tiệm Thanh khựng lại, gã thay Lạc Tiệm Thanh nói: “Phải phải phải, ta biết Huyền Linh Tử sư thúc từ trước đến nay đều nghiêm khắc với ngươi, rõ ràng không phải ngươi sai cũng bắt ngươi đi quỳ cùng ta. Sư huynh, ngươi giúp ta lần này đi, ta không cần lược Ngọc Ngưu của ngươi, chỉ cần ngươi… Hả?”

Một chiếc lược ngắn màu nâu nhạt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Giải Tử Trạc.

Giải Tử Trạc nhanh chóng giật lấy lược Ngọc Ngưu kia, gã ngẩng đầu cười ngại ngùng, vốn định cảm ơn Lạc Tiệm Thanh lại thấy vị đại sư huynh được xưng là “bông hoa của Thái Hoa sơn” cười nhạt một tiếng, đôi mắt thanh nhã như có ngàn vì sao tỏa sáng, giống như có thể hút người ta vào.

“Đưa nó… cho tiểu sư muội, nói cho nàng biết, trong lòng ta đã có đối tượng, đừng si ngốc chờ đợi nữa.”

Thanh âm mềm mại trầm thấp khiến Giải Tử Trạc cũng ngây ngốc, mãi đến khi Lạc Tiệm Thanh đứng dậy tiễn khách gã mới giật mình hoàn hồn. Gã dùng ánh mắt phức tạp nhìn sư huynh nhà mình, đến cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Sư huynh, ba mươi ba năm tình nghĩa, tiểu sư muội sẽ không buông bỏ ngươi. Cho dù ngươi lấy cớ như vậy nàng cũng sẽ không buông tay.”

Lạc Tiệm Thanh bật cười ra tiếng, thấy Giải Tử Trạc lại ngây người.

Giống như đời trước, tất cả mọi người đều cho là “trong lòng đã có đối tượng” chỉ là lấy cớ, chẳng ai biết, y không nói dối.

Nhưng dù sao lời Giải Tử Trạc nói cũng nhắc nhở Lạc Tiệm Thanh, y nhíu mày hỏi: “Ta nhớ hai tháng sau là đợt rèn luyện đầu tiên của đệ tử mới. Lần này người dẫn đầu là tiểu sư muội?”

Giải Tử Trạc gật đầu: “Phải, sư huynh, chính là tiểu sư muội.”

Chuyện đã qua từ lâu nhưng một khi nhắc lại, kí ức lại ùa về trong đầu Lạc Tiệm Thanh.

Giải Tử Trạc nói tiểu sư muội sẽ không buông tay y, nhưng cuối cùng tiểu sư muội lại gả cho Lý Tu Thần, trở thành thê tử đầu tiên của gã. Bởi vì trong lần rèn luyện này, tiểu sư muội và Lý Tu Thần lọt vào trong di tích một vị Nguyên Anh đại năng, cuối cùng bị trúng dục độc, bất đắc dĩ xảy ra quan hệ với Lý Tu Thần.

Lấy tính cách của Lý Tu Thần và hiểu biết của mình về tiểu sư muội, Lạc Tiệm Thanh không thể tưởng tượng được, tiểu tử chỉ mới Luyện Khí tầng ba kia sao có thể xâm phạm tiểu sư muội Kim Đan sơ kỳ dưới dưới tình huống thần trí mơ hồ. Y nhớ rõ đời trước sau khi tiểu sư muội  trở về đã bế quan năm năm, trước khi bế quan còn tới Ngọc Tiêu phong tìm y.

Tiểu sư muội chờ tròn mười ngày dưới núi, y vì muốn tiểu sư muội hết hi vọng đã nhẫn tâm không đi xuống.

Khi đó tiểu sư muội vừa mới thất thân, người nhục nhã nàng chính là Lý Tu Thần của Ngọc Tiêu phong, vì y mà chịu đựng đứng chờ ở nơi có cừu nhân. Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh đã đau lòng không thôi.

Y nhất định sẽ không để tên ác đồ kia có cơ hội lăng nhục tiểu sư muội!

Cho dù về sau tiểu sư muội liên tiếp được Lý Tu Thần cứu, cuối cùng đồng ý gả cho đối phương, nhưng ý không cho phép Lý Tu Thần dưới tình huống như vậy mà cường bạo sư muội của y. Trong quyển sách “Cầu Tiên” kia còn rất hạ lưu, miêu tả kĩ càng từng tình tiết trong bí cảnh.

“Cả người sư tỷ nóng lên, lại nhất quyết không chịu nhúc nhích, cuối cùng Lý Tu Thần khó có thể nhẫn nại, kéo lại tay sư tỷ, trong khóe mắt sư tỷ rơi xuống một giọt lệ, qua hồi lâu, rốt cục cũng kéo tay Lý Tu Thần. Sự cao ngạo lúc vừa gặp mặt dưới tác dụng của dục độc đã biến mất không còn một mảnh, Lý Tu Thần xoay người đè lên vị sư tỷ ngạo mạn bốc đồng này, xé quần áo nàng.”

Đoạn dưới miêu tả lại càng khó có thể mở miệng.

Mắt y đỏ bừng, chuyện này Lạc Tiệm Thanh đã sớm đoán được, y cố gắng ổn định lại tâm tình, quay đầu nói với Giải Tử Trạc: “Ta sẽ xin chưởng môn sư bá, rèn luyện hai tháng sau để ta dẫn đội, ngươi bảo tiểu sư muội không cần gấp gáp, từ từ luyện đan cho ngươi.”

Giải Tử Trạc sửng sốt: “Sư huynh, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần giao cho ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh xua tay: “Lần này ta đi.”

Giải Tử Trạc không hiểu ra sao, chỉ gật đầu. Đợi lúc Giải Tử Trạc sắp rời đi, Lạc Tiệm Thanh lãnh đạm nhìn gã, bình tĩnh nói: “Lý Tu Thần kia sau khi tới Hạo Minh phong thì thế nào?”

Nhắc tới cái tên này, sắc mặt Giải Tử Trạc liền tối sầm, nói: “Còn có thể như thế nào? Căn cốt kém như vậy, đến nay còn chưa tiến vào Luyện Khí kỳ.”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Sư đệ, ta không thích hắn.”

Giải Tử Trạc bỗng nhiên sửng sốt, sau đó cười hắc hắc: “Ta hiểu, sư huynh, ngươi yên tâm đi.”

Rất nhanh, Giải Tử Trạc đã hóa thành một đường sáng trắng biến mất ở phía chân trời. Còn chuyện “trục xuất sư môn” Lạc Tiệm Thanh không nói với Giải Tử Trạc, bởi vì y biết, chỉ bằng lời nói suông của y sẽ không có ai tin, hơn nữa Liễu Tiêu Tiêu kia cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ sợ cũng sẽ bênh Thần ca ca của cô.

Loại chuyện đả thảo kinh xà này Lạc Tiệm Thanh sẽ không làm.

Nhìn mảnh rừng trúc xanh mướt trong Ngọc Tiêu phong, mày Lạc Tiệm Thanh nhíu lại, cuối cùng thở dài một tiếng.

Hai tháng sau y sẽ dẫn đệ tử mới tới thí luyện, trong đoạn thời gian này y phải dốc lòng tu luyện, ít nhất phải xử lý đám linh lực không ngừng tán loạn trong người, cảnh giới… không, thể, rơi, xuống!