Pháo Hoa

Chương 13




Tới hôm sau, chị Mục đến tìm cô, cô tưởng chị Mục định nói tới chuyện công việc hiện tại của cô, nên cô rất căng thẳng và bứt rứt. Kết quả chị Mục lại chỉ hỏi cô có muốn đổi chỗ ở không. Cô mơ hồ lắc đầu, có phần khó hiểu. Sao chị Mục lại hỏi vấn đề này?

Chị Mục nhìn thấy biểu hiện của cô, không nói thêm gì, trong lòng còn cảm thấy khó tin với sự ngây ngô của cô. Một ám hiệu rõ ràng đến thế còn không hiểu sao? Cô nghĩ vì sao Lục Trạm Giang lại đưa riêng cô ra ngoài?

Có lẽ Lục Trạm Giang thích chính vì nét đơn thuần này của cô.

Buổi chiều hôm đó, chị Mục lại gọi cô ra ngoài, vẫn đi cửa sau. Cô mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, lúc ra ngoài bỗng có chút chờ đợi.

Vẫn là chiếc xe hôm qua, nhưng sau khi lên xe không nhìn thấy người mà cô muốn gặp, bất giác cảm thấy hụt hẫng. Cô ngồi ở ghế sau, bỗng quên hết lo sợ, cũng quên luôn cả hoàn cảnh của bản thân hiện tại. Ngoài tài xế chỉ còn có cô, đáng lẽ phải thấy lo, phải hỏi anh ta là ai mà đưa cô ra ngoài, nhưng hoàn toàn không, cô chỉ chìm sâu trong cái lạc lõng ấy.

“Lục thiếu đang bận xử lý việc khác, thế nên tôi đưa cô qua đó trước.” Tài xế nhìn thấy nét mặt cô qua gương chiếu hậu, bất giác lên tiếng.

Ánh mắt cô bỗng nhiên có chút thần sắc, theo sau đó lại có đôi chút ngượng ngùng. Cô thể hiện ra ngoài lộ liễu vậy sao, người khác chỉ cần nhìn qua đã đọc được suy nghĩ của cô. Cô cụp mắt, hoảng hốt vì tâm lý này của bản thân. Cô đang chờ đợi mọi thứ cùng Lục Trạm Giang?

Tài xế đưa cô tới một khách sạn. Cô vừa xuống xe, lập tức có người dẫn cô vào trong. Nơi này cực kì xa lạ, cô rất không có cảm giác an toàn, chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của người khác. Tới tận khi nhìn thấy Lục Trạm Giang, bao nhiêu thấp thỏm trong lòng cô đều được gỡ bỏ.

Lục Trạm Giang rảo bước tới, người đưa cô đến lập tức cúi chào anh rồi lui ra.

“Vẫn chưa ăn cơm phải không?”

Nhiếp Sơ Ngữ nhìn trái nhìn phải, phong cách trang trí ở đây quá trong suốt, cảm tưởng như mặt tường, mặt đất hay trần nhà đều là gương cả, bản thân không có chỗ nào chạy thoát vậy. Bàn tay Lục Trạm Giang ấn lên bả vai cô, khiến cô nhanh chóng tỉnh lại, “Ừm.”

“Vừa hay tôi cũng chưa ăn.”

Lục Trạm Giang bèn đưa cô đi ăn, cô nhắm mắt bám theo anh. Dáng vẻ như học sinh tiểu học của cô khiến anh chợt thở dài. Hoàn cảnh sống của anh và cô quá khác nhau, sự gượng gạo ấy lại là thứ mà bản thân anh không có. Năm anh mười tám tuổi là thời kì bừng bừng khí thế, chẳng nể sợ thứ gì, việc gì cũng muốn thử.

Họ bước vào một căn phòng, bên trong tuy nhỏ nhưng phong cách lại rất ấm áp. Lục Trạm Giang ngồi xuống, để cô xem thực đơn, “Tôi không thích gọi món, làm phiền em vậy.”

“Nhưng mấy cái tên này, em đều không biết là những món gì…” Cô càng nói càng nhỏ, cảm thấy xấu hổ vì mình chưa được trải sự đời. Cô quả thực chưa nhìn thấy mấy thứ này bao giờ. Một cái tên đầy ý thơ như “Gió xuân một phiến lá xanh”, cô chẳng biết đó là món gì.

Lục Trạm Giang bật ngón tay, lập tức có người đi vào, lần lượt giải thích với Nhiếp Sơ Ngữ nguồn gốc những cái tên này, mỗi món ăn đại diện cho điều gì. “Gió xuân một phiến lá xanh” hóa ra chỉ là cải xanh vào mùa xuân, cô không biết nên cười hay nên khóc.

Sau khi người phục vụ mang mấy mòn cô gọi ra, Lục Trạm Giang chống khuỷu tay lên bàn, “Sơ Ngữ, em phải nhớ kỹ, em là khách, còn việc của họ chính là phục vụ cho khách hàng.”

Nhiếp Sơ Ngữ ngạc nhiên, không hiểu vì sao anh lại nói vậy. Thấy cô hoàn toàn không hiểu ý mình, anh không thể không nhìn cô một cách nghiêm túc hơn, “Em không cần khách khí với họ như vậy, ở bất kỳ đâu cũng thế.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.”

Nhiếp Sơ Ngữ im bặt. Cô vẫn không hiểu, giữa người với người chẳng phải nên như vậy sao? Vì sao không thể khách khí với những người này?

Thức ăn nhanh chóng được mang hết lên, để tránh sự ngượng ngập. Nhiếp Sơ Ngữ cứ cúi gằm xuống ăn. Sau khi đã ăn no, cô mới phát hiện thì ra anh vẫn nhìn mình nãy giờ. Anh mặc một bộ vest rất đẹp, có lẽ vừa xuất hiện ở một nơi rất quan trọng.

Thấy cô đã ăn xong, Lục Trạm Giang đưa cô ra ngoài, bước chân của Lục Trạm Giang chậm lại, giải thích với cô về lí do ban nãy anh nói như vậy: “Tôi hoàn toàn không nhấn mạnh sự khác biệt giữa người với người, ai nên đứng ở vị trí cao hơn, chỉ khi em coi mình là khách, họ mới phục vụ em tận tình, trách nhiệm hơn. Khi em hạ thấp thân phận của mình, người khác sẽ không cảm thấy em làm đúng, con người em tốt đẹp đến đâu nhưng chỉ vì thân phận của em thấp bé, họ sẽ để mặc em.”

Nhìn vào đôi mắt anh, Nhiếp Sơ Ngữ nhận ra anh rất chân thành, vốn dĩ trong lòng cô không thừa nhận kết luận của anh, anh chỉ đang nói tới một bộ phận mà thôi. Nhưng anh là người từng trải, lời anh nói dựa trên trải nghiệm của mình chứ không giống cô, hoàn toàn chưa từng ra ngoài tiếp xúc, thế là cô gật đầu.

“Hơn nữa em có thể tự tin lên một chút.” Lục Trạm Giang ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Sự tự tin của một người là thứ toát ra từ chính con người ấy, chưa bao giờ liên quan tới việc người ấy mặc thứ gì, đeo thứ gì.”

Nhiếp Sơ Ngữ lại ngây ngốc gật đầu.

Lục Trạm Giang mím môi, chắc khi còn đi học cô nhất định là một học sinh ngoan ngoãn, rất biết nghe lời. Thầy cô giáo nói gì cô liền làm theo, không bao giờ phản bác, hơn nữa còn cảm thấy họ nói đều có lí cả.

Họ ra ngoài bằng một cửa khác, bên ngoài đã có một chiếc ô tô đợi sẵn, khác hẳn với chiếc xe lúc trước, nhưng màu sắc thì không đổi, có lẽ anh rất thích kiểu màu này.

Lục Trạm Giang thấy cô định cùng mình lên xe bèn cong môi nhìn cô: “Ngay cả đi đâu cũng không hỏi lấy một câu, không sợ tôi bán em đi sao?”

Cô ngốc nghếch nhìn anh, nhất thời không biết có nên lên xe nữa hay không, “Vậy anh định đưa em đi đâu?” Lời nói đã bật ra rồi, cô mới tỉnh lại. Đâu cần lo những chuyện này, với những gì mà anh có hoàn toàn không cần suy nghĩ, huống hồ cô làm gì có giá trị gì để anh đem đi bán?

“Cứ đi sẽ biết.”

Nói cũng chẳng khác gì không nói.

Nơi Lục Trạm Giang đưa cô tới là một ngôi nhà làm bằng gỗ, có một dãy phòng trải dài, bên ngoài tầng gác treo đèn lồng đỏ, hết dãy này tới dãy khác. Đúng lúc hoàng hôn dần chuyển, những chiếc đèn lồng đỏ dần trở nên u tối, nhưng sau đó, hàng đèn lồng lại sáng lên trong khoảnh khắc, trở thành những quầng sáng đỏ rực một khoảng, khi đung đưa lại mang trên mình một phong vị khác. Lúc này Nhiếp Sơ Ngữ mới hiểu, vì sao xe của Lục Trạm Giang rõ ràng đã dừng lại mà anh không xuống. Có lẽ anh muốn ngắm nhìn vẻ đẹp của khoảnh khắc này, giây phút từ u ám chuyển sang rực sáng đèn hoa, tựa như đã trải qua bao khổ ải, bao đêm đen, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Lục Trạm Giang xuống xe, Nhiếp Sơ Ngữ cũng lập tức theo bước chân anh. Họ đi thẳng vào ngôi nhà đó, cô có thể nghe thấy tiếng người ê a hát hí khúc, tiếng nhạc hí khúc khiến người ta ngỡ mình đang trở về một thời đại xa xôi. Nhiếp Sơ Ngữ vốn tưởng rằng ở đây chỉ trang hoàng bề ngoài theo phong cách cổ, đi vào rồi mới nhận ra bên trong cũng vậy, toát lên một cảm giác xưa cũ, rất xa xôi.

Anh dẫn mình tới nghe hí khúc? Nhưng cô hoàn toàn mù tịt về những thứ này.

Khi họ vào liền có người im lặng đi tới, dẫn họ vào một gian phòng. Đây là một gian phòng rất bình thường, có cùng phong cách với ngôi nhà nên vô cùng giản dị. Người dẫn đường cho họ đứng ngoài cửa mà không vào. Sau khi họ bước vào thì cửa cũng được đóng lại.

Nhiếp Sơ Ngữ cảm thấy kì lạ, Lục Trạm Giang đứng bên cửa sổ, mở cánh cửa ra, “Lại đây.”

Nhiếp Sơ Ngữ ngoan ngoãn bước lên, đứng từ cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một con đường rất rộng, không ít người mặc những bộ trang phục kì lạ đang bày những sạp hàng nhỏ, bán đủ các loại vật phẩm xinh xinh. Có người bán ngọc bội, vòng cổ, có người bán mặt nạ, có người bán diều giấy, lại có người bán trâm cài. Tất cả đều giống như cảnh tượng hay xuất hiện trên ti vi, điểm khác biệt duy nhất là những người nam nữ mặc trang phục hiện đại đi lại như con thoi, đang hỏi các ông chủ giá cả của một số món hàng. Một vài cô gái trẻ ăn mặc thời thượng, tay đeo túi xách, đầu đội vòng hoa, vừa đi vừa ngó nghiêng. Bên ngoài con đường lớn là một mặt hồ rất rộng, xung quanh hồ đều treo đèn lồng đỏ, bóng của đèn khắc trong nước hồ, nhuộm đỏ cả mặt hồ, gợn sóng lăn tăn vẽ nên hình hài của đèn lồng.

Tất cả đều đẹp tới mức khiến người ta không dám thở mạnh.

Xa tĩnh lặng, gần huyên náo, xa bình yên, gần dậy sóng, giữa những động tĩnh ấy lại ngân vang tiếng hí khúc, tựa như chính mình cũng quay về thời đại ấy, những phiền não của hiện tại trở nên nhẹ tênh, chỉ còn lại sự đắm chìm của bản thân.

“Vì sao lại đưa em tới đây?” Cô nghiêng đầu, muốn biết lí do.

“Bỗng nhiên muốn tới thì tới, cần lí do sao?”

Hình như không cần, làm việc gì không phải lúc nào cũng cần một tầng nghĩa sâu xa.

“Không cần. Anh thường tới đây sao?”

“Thi thoảng.” Lục Trạm Giang trầm mặc mấy giây. “Mỗi khi tâm trạng không tốt tôi lại tới đây đứng nhìn, nghe tiếng hí khúc vọng lại từ phía sau, nghe những tiếng cò kè mặc cả vẳng lại từ phía trước, rồi nhìn ra mặt hồ xa xa, xõi lòng vũng trơ nên yên bình.”

“Anh cũng có những lúc không vui ư?”

“Vì sao tôi không thể có những lúc không vui?”

Anh nhìn cô, ánh mắt dạt dào sức hấp dẫn. Cô ép mình nhìn vào mắt anh, nhưng chỉ vài giây sau đã quay đi chỗ khác. Mắt anh như một đầm lầy u tối, sẽ gặm nhấm cô từng chút, từng chút một.

“Không biết nữa.” Cô không nói ra được nguyên nhân, nghe nói con người ta đa phần buồn phiền đều vì tiền bạc. Điểm này vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện ở anh, vậy anh vì cớ gì lại không vui? Trước đây khi đi học, bàn bè đều nói những người được trời ưu ái về vaath chất thì cả ngày ầm ĩ đòi hỏi cuộc sống tinh thần phải khác lạ, cô rất tán đồng.

Đối với cô mà nói, không có tiền gần như là nỗi đau khổ lớn nhất, dồn ép người ta đến cả sức phản kháng cũng không còn.

Lục Trạm Giang cười, không nói gì thêm mà chỉ nhìn về phía xa…

Trời muộn dần, người đi bộ trên con đường lớn cũng dần thưa thớt, những người bán hàng rong chuẩn bị dọn hàng, tiếng huyên náo biến mất, cảnh vật tiêu điều, sắc đỏ khảm lên mặt hồ phía xa xa vẫn còn rất nổi bật, toát lên một vẻ mê hoặc giữa cái u tối, tịch mịch. Nhiếp Sơ Ngữ nhắm mắt lại, dường như muốn cảm nhận ý vị độc đáo của nơi đây. Rất lâu sau, cô mở mắt ra, có phần tự chế giễu, hóa ra bản thân cũng giả vờ tình cảm như vậy. Nhưng khi nhắm mắt lại, dùng trái tim cảm nhận làn gió từ hồ thổi tới, thực sự giống như đang được tắm mình trên thảo nguyên bao la bát ngát, lòng không chút tạm niệm, bốn bề vắng lặng.

Nhiếp Sơ Ngữ và Lục Trạm Giang nói chuyện rất ít, phần lớn thời gian hai người chỉ trầm mặc đứng đó. Hiếm khi có dịp cô không cảm thấy gượng gạo, hai người vốn không quá thân thiết đứng bên nhau, bầu không khí luôn rơi vào im ắng.

Thời gian dần trôi, bốn bề chỉ còn lại tĩnh mịch, Lục Trạm Giang dặn dò người ta làm gì đó. Nhiếp Sơ Ngữ bỗng thấy đèn lồng phía xa tắt ngấm, mọi ồn ã trong khoảnh khắc bỗng trở thành màn đêm không biên giới. Tất cả cảnh vật đều trở thành những đường nét đen sì, mặt hồ đen nhạt, màu đất lại càng đen đậm, từng chiếc đèn lồng đỏ cũng trở thành những đám màu đen. Thế giới này tĩnh lặng như chỉ còn hai người họ.

Nhiếp Sơ Ngữ vô thức sát lại gần Lục Trạm Giang.

“Sợ à?”

Cô lắc đầu theo bản năng, tiếng thở vì sự yên tĩnh này mà khuếch đại lên gấp mười lần, đến thở cũng không dám quá kịch liệt. Lục Trạm Giang cười nhưng không thành tiếng. Anh kéo cánh tay cô từ trong phòng đi ra, “Tôi đưa em về.”

Số lần anh tới đây tuyệt đối không chỉ là thi thoảng. Anh quá hiểu nơi này, cho dù không thắp đèn cũng có thể bước xuống nhà rồi đi ra ngoài một cách chuẩn xác.

Lục Trạm Giang tự lái xe đưa cô về Vãn Các Cư.

Xe chạy một mạch từ căn nhà gỗ tới Vãn Các Cư, từ bóng đêm xuyên vào những ngôi nhà cao tầng ngập tràn ánh sáng, bỗng có một tầng phân cách rõ ràng đến lạ lùng, giống như một kiểu hưởng thụ khác biệt. thì ra thưởng thức thành phố còn có thể bắt đầu bằng góc độ này, từ sự yên ắng, âm u ban đầu cho tới đèn hoa rực rỡ và tiếng người ồn ào.

Lục Trạm Giang vẫn đỗ xe ở cửa sau, Nhiếp Sơ Ngữ đẩy cửa, xuống xe. Xuống rồi, cô đứng yên đó, muốn nói gì với anh. Anh đã đưa cô đi xem quá nhiều phong cảnh đặc biệt, chỉ có điều cô không biết nên mở lời thế nào, cuối cùng cười khẽ, “Tạm biệt, anh lái xe cẩn thận một chút.”

Khóe môi Lục Trạm Giang nhướng lên, rồi anh lùi xe rời đi.

Nhiếp Sơ Ngữ đứng yên đó một lúc, cuối cùng im lặng đi vào Vãn Các Cư. Cô không biết mình và Lục Trạm Giang như vậy thì được coi là gì, chỉ biết rằng cô rất vui, ngày nào cũng được tiếp xúc với vô vàn những điều mới mẻ, những thứ hoàn toàn không thuộc về thế giới của cô, nhưng cô vẫn không kiểm soát được bản thân muốn thưởng thức để rồi yêu thích chúng.