Pháo Hôi Không Muốn Chết!

Chương 44




Khương Quy, nó không phải là người!

Mượn rượu giải sầu Khương Nhất Phàm nghiến răng nghiến lợi, con ngươi hắn sáng ngời, phát ra hận ý mãnh liệt.

Tất cả đều do Khương Quy gây ra, nếu nó không xuất hiện, cuộc sống bình yên hạnh phúc của một nhà bọn họ sẽ không bị phá hủy, hết thảy đều rất tốt.

Ba ba cùng mụ mụ sẽ không biết tâm tư của hắn đối với Vi Vi.

Ba ba cùng mụ mụ sẽ không đuổi Vi Vi đi.

Vi Vi sẽ không phải khổ sở.

Đều là do nó làm hại.

Vì sao nó lại phải tới?

Khương Nhất Phàm ngửa đầu lên nốc rượu, nốc đến một nửa, hắn liền đem chiếc bình quăng mạnh ra ngoài, đập vào tủ rượu phát ra một trận vang lớn, hoa bia cùng mảnh nhỏ văng đầy trên đất.

Khương Nhất Phàm thờ ơ ghé vào trên quầy bar, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm cái gì không rõ, chỉ có thể nghe rõ hắn không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ Vi Vi.

Một lát sau, Khương Nhất Phàm say như chết trượt từ trên ghế xuống đất, hắn nằm trên sàn nhà lạnh băng, mí mắt cùng tròng mắt rung chuyển kịch liệt, hắn là đang nằm mơ.

Ánh mặt trời chói chang đầu mùa hạ náo nhiệt xuyên qua cửa sổ pha lê chiếu vào thân thể đang run rẩy nằm trên mặt đất.

Khương Nhất Phàm giống như con cá bị giật điện, đột nhiên hắn bật lên, ngồi thẳng dậy, sau khi say rượu, đầu hắn như muốn nứt ra, nhưng đều kém so với sự thống khổ trong linh hồn mà hắn đang phải gánh chịu.

Khóe mắt của Khương Nhất Phàm như muốn nứt ra, đáy mắt của hắn tràn ngập tơ máu, chỗ sâu nhất trong đồng tử che kín đầy hoảng sợ cùng tuyệt vọng, hắn chống đầu gối kịch liệt thở dốc, giống như một cái ống thổi cũ kỹ, tiếng thở dốc làm người hoài nghi giây tiếp theo phổi hắn có phải sắp nổ tung.

Mồ hôi lạnh từng tầng từng tầng tuôn ra bên ngoài, làm quần áo đã ướt càng thêm ướt, dán ở trên người vừa dính vừa nhớp nháp.

Khương Nhất Phàm lại không hề có cảm giác, hắn hốt hoảng nhìn xung quanh, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hỗn độn, lại lần nữa cùng cảnh tượng trong mơ trùng hợp. Nhất thời phân không rõ đây là cảnh hiện thực hay là trong mơ.

Khương Nhất Phàm thở hổn hển như trâu, hắn nghiêng ngả lảo đảo vọt vào toilet, đem đầu vùi dưới vòi nước, đại não hỗn độn của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Đây là hiện thực, không phải là trong mơ!

Hắn vẫn còn sống, không có say chết!

Kia đều là mơ!

Ở trong mơ, hắn vẫn luôn uống, vẫn luôn uống, uống đến say như chết, uống xong trái tim như bị bóp chặt lại, đầu óc trì độn do uống rượu hắn cũng nhận ra tình hình không ổn, hắn kêu cứu, nhưng căn phòng lạnh băng chỉ có một mình hắn, không có ai tới cứu hắn.

Hắn chết, chết do trúng độc cồn. Sau khi hắn chết, Vi Vi kế thừa Khương gia, Cố Thiếu Hiên trở thành chủ nhân bí ẩn sau màn của Khương gia, tập đoàn Khương thị trở thành túi máu của Cố Thiếu Hiên, không chỉ giúp hắn thoát khỏi nguy cơ sắp phá sản, còn làm sự nghiệp của hắn nâng lên tầm cao mới.

Cố Thiếu Hiên thực nhẹ nhàng đem tập đoàn Khương thị thu vào trong túi, những người không phục, phản đối hay làm khó dễ cho hắn...đều ngoài ý muốn bỏ mình.

Chỉ cần Cố Thiếu Hiên hướng Vi Vi băng quơ mà oán giận vài câu, những người đó liền sẽ gặp các loại ngoài ý muốn, sau đó tử vong.

Dần dà, không còn ai dám đối nghịch cùng Cố Thiếu Hiên, không phải không có ai nghi ngờ Cố Thiêu Hiên âm thầm hạ độc thủ, nhưng bọn họ không có bất luận chứng cứ gì.

Khương Nhất Phàm không rét mà run, trước khi say chết, Cố Thiếu Hiên muốn hắn rót vào 2.5 tỷ nhân dân tệ, để giúp hắn vượt qua khó khăn, hắn không đáp ứng, Vi Vi tới cầu hắn, mụ mụ cũng hỗ trợ nói chuyện, hắn cũng chưa đáp ứng. Hắn sao có thể trợ giúp cho Cố Thiếu Hiên, hắn ước gì Cố Thiếu Hiên xui xẻo, như vậy hắn mới có cơ hội, có được Vi Vi.

(2.5 tỷ nhân dân tệ = khoảng 8999 tỷ vnđ).

Sau đó, hắn liền trúng độc cồn chết, giống như những người gây hại cho Cố Thiếu Hiên, đều gặp ngoài ý muốn không thể nào hiểu được mà bỏ mình.

Ba ba cũng vì tai nạn ngoài ý muốn mà chết đi, khi đang trên đường tìm đến Huyền môn.

Ba ba tìm Huyền môn là muốn ngăn chặn năng lực quỷ dị của Vi Vi.

Năng lực của Vi Vi có thể vô hình đi gϊếŧ người.

Năng lực đáng sợ, muốn ai chết người đó liền sẽ chết, quả thật là vớ vẩn, trên đời làm sao có thể tồn tại năng lực không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Sự tình trong mơ làm sao có thể trở thành sự thật, đều là giả.

Ban ngày nghĩ gì ban đêm lại mơ thấy đó, hắn khẳng định bởi vì ba ba cùng mụ mụ nói những lời kỳ quái cho nên hắn mới nằm mơ thấy.

Khương Nhất Phàm đột nhiên cứng đờ, ba ba cùng mụ mụ có phải hay không cũng là nằm mơ giống hắn, cho nên mới luôn mồm nói Vi Vi là quái vật, mụ mụ thậm chí thiếu chút nữa liền bóp chết Vi Vi, rõ ràng mấy giờ trước còn rất tốt, mấy giờ sau lại giống như biến thành một người khác, nhất định là mụ mụ cũng nằm mơ thấy giống hắn, cho nên mụ mụ mới lẫn lộn giữa giấc mơ và hiện thực.

Khương Quy, lại là nó! Khẳng định là nó!

Người cổ quái chân chính là Khương Quy, là nó có tà thuật.

Cho nên hắn mới có thể thấy giấc mơ kỳ quái đó.

Ở trong mơ, người bị Đỗ Quyên đánh tráo biến thành hắn, hắn từ công tử nhà giàu biến thành tiểu tử nhà nghèo, không còn cẩm y ngọc thực, chỉ có nghèo khó đan xen.

Khi còn nhỏ hắn bị Lương Binh xâm phạm, lại trải qua tuổi thanh xuân trong bạo lực cùng sự lạnh nhạt của những người xung quanh, tận đến lúc thành niên chân tướng mới được minh bạch, hắn được về nhà.

Đối mặt với hắn chính là Vi Vi được mọi người sủng ái, ở ngoài mặt là đối với hắn áy náy nhưng bên trong lại âm thầm chèn ép cùng xa lánh hắn.

Cuối cùng tinh thần hắn hỏng mất, hắn nhảy lầu tự sát.

Quả thực là thái quá, càng kỳ quái hơn là...

Trong mơ hắn biết rõ đây là giả, sẽ không có khả năng xảy ra, nhưng hắn lại nhịn không được chán ghét cùng oán hận Vi Vi.

Hắn sao có thể oán hận Vi Vi, kia đều là giả, không phải là sự thật, Vi Vi của hắn thiện lương, đáng yêu giống như một tiểu thiên sứ như vậy, làm sao sẽ có bộ dáng giống như trong giấc mơ đó.

Giờ khắc này, Khương Nhất Phàm chỉ cảm thấy hắn đã ngộ ra, thanh tỉnh đến không thể lại thanh tỉnh thêm nữa.

Đương nhiên là giả, là con nhỏ Khương Quy đang tác quai tác quái, châm ngòi ly gián, ba ba cùng mụ mụ đều đem cảnh trong mơ tin là sự thật.

Khương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng tức giận, ba ba cùng mụ mụ làm sao có thể tin tưởng vào một giấc mơ mà cho rằng Vi Vi là một người xấu, liền tính giấc mơ đó chân thực thì như thế nào, giả đều chính là giả.

Khương Nhất Phàm muốn gọi điện thoại để đánh tỉnh ba ba cùng mụ mụ đang bị lừa dối của mình, nhưng hắn tìm không thấy điện thoại, nhớ lại chính mình trong lúc phẫn nộ đã đập vỡ, hắn liền đi thẳng đến thư phòng dùng điện thoại bàn.

"Mụ mụ, người cùng ba ba có phải cũng nhìn thấy giấc mơ kỳ quái đó!" Điện thoại vừa chuyển được, Khương Nhất Phàm liền lập tức chất vấn, "Mơ thấy hai người bị Đỗ Quyên thay đổi, ăn rất nhiều khổ, mơ thấy Vi Vi biến thành người xấu có năng lực quỷ dị, cho nên hai người mới nói Vi Vi là quái vật!"

Hà Nguyệt Dung kích động nói: "Con cũng mơ thấy."

Khương Nhất Phàm tức muốn hộc máu: "Quả nhiên là như thế! Mụ mụ, các người đều bị Khương Quy chơi rồi, kia đều là Khương Quy làm trò khỉ, nó mới là quái vật, hai người ngẫm lại đi, tình huống bình thường, chúng ta làm sao có thể đều nằm mơ thấy cùng một giấc mơ, cảnh trong mơ còn rõ ràng chân thật như vậy, rõ ràng là có vấn đề, hai người làm sao lại có thể đi tin tưởng, ở trong mắt của hai người rốt cuộc Vi Vi là cái gì, một giấc mơ liền khiến các ngươi phủ định hoàn toàn con người của Vi Vi sao."

Hà Nguyệt Dung trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, bà chờ tới không phải là con trai tỉnh ngộ, mà là nghiêm khắc trách cứ, Hà Nguyệt Dung toàn thân đều ngây dại.

Khương Quốc Thanh cũng đều cảm thấy ngoài ý muốn trong chớp mắt, lúc nghe được Khương Nhất Phàm nằm mơ ông đã mừng thầm.

Trải qua một giấc mơ chân thật như vậy đều so với bất luận ngôn ngữ nào đều trực tiếp hữu hiệu, không thấy Hà Nguyệt Dung nằm mơ một giấc, tỉnh lại liền ý thức được Khương Quy thua thiệt, không hề tiếp tục lừa mình dối người nữa, chịu đối mặt với một Khương Tuyết Vi chân thật sao.

Ông chưa từng nghĩ Khương Nhất Phàm lại gàn bướng cùng hồ đồ như vậy, một chút cũng không có dấu vết muốn tỉnh ngộ, trái lại còn đi chỉ trích bọn họ.

Nếu không phải Khương Quy nói Khương Tuyết Vi không hạ mê hoặc được, ông liền sẽ tưởng con trai mình đã bị hạ mê hoặc, bằng không tại sao hắn lại có thể khăng khăng một mực, chấp mê bất ngộ đến trình độ như vậy.

Khương Quốc Thanh bỗng nhiên cười khổ, yêu được muội muội ruột thịt cùng mình lớn lên từ nhỏ, Khương Nhất Phàm liền không phải là một người bình thường, làm sao có thể sử dụng lẽ thường mà tới suy đoán hắn.

Nghĩ thầm là như vậy, Khương Quốc Thanh lại nói: "Mười mấy năm qua, xoay quanh Tuyết Vi có bao nhiêu người đã xảy ra ngoài ý muốn, nhiều hay ít trước đó đều sẽ cùng nó xảy ra mâu thuẫn, ngươi vuốt lại lương tâm rồi tự mình hồi tưởng một chút."

"Kia là trùng hợp thôi!" Khương Nhất Phàm trả lời không cần nghĩ ngợi.

Khương Quốc Thanh thất vọng tột đỉnh: "Một lần có thể là trùng hợp, hai lần cũng có thể trùng hợp, nhưng trên đời này không có mấy chục, mấy trăm lần trùng hợp. Khương Nhất Phàm, nói ra loại lời đó, lương tâm của ngươi một chút cũng không đau sao?"

Khương Quốc Thanh bi thương, ông cười khổ nói: "Ngươi đương nhiên sẽ không đau, căn bản ngươi nào có lương tâm, mụ mụ của ngươi bị ngươi đập cho bị thương, đều đã qua một ngày, ngươi một câu quan tâm cũng không có, hiện giờ gọi điện thoại tới đây, lại không phải là quan tâm mà là muốn chất vất, Khương Nhất Phàm ta và mụ mụ của ngươi làm sao có thể sinh ra một tên súc sinh không có lương tâm như ngươi."

Dứt lời, Khương Quốc Thanh trực tiếp cúp máy, Hà Nguyệt Dung ở bên cạnh ông đã là nước mắt như mưa.

Microphone truyền đến tiếng đô đô đô, Khương Nhất Phàm cầm lấy microphone, mặt mũi hắn chậm rãi đỏ lên, càng ngày càng đỏ, giống như miếng sắt đang nung.

Hắn muốn gọi lại nói xin lỗi cùng nói một chút lời quan tâm, nhưng ngón tay của hắn như treo lên ngàn cân, không thể ấn nút gọi lại.

Khương Nhất Phàm lau mặt thật mạnh, hắn nói với chính mình: Đợi hắn vạch trần được bộ mặt thật của Khương Quy rồi sẽ hướng ba ba mụ mụ giải thích cùng xin lỗi, bọn họ liền sẽ hiểu cho hắn.

Khương Nhất Phàm gọi điện thoại cho một bằng hữu đáng tin cậy, nhờ hắn đề cử cho chính mình vài vị đại sư có bản lĩnh, hắn không tin sẽ không có ai đối phó được cô.

Đại sư còn chưa có tìm được, Đỗ Quyên đã bởi vì bị nghi ngờ là lừa bán trẻ con nên bị bắt giam, Khương Quy liền bớt một chút thời gian đi gặp mặt cô.

Bởi vì liên tục hút thuốc phiện, Đỗ Quyên đã hút đến không ra hình người, gầy chỉ còn da bọc xương, cả người đều lộ ra vẻ bệnh trạng.

Đại khái liền tính không có ngồi tù, cô cũng không sống được mấy năm nữa, sớm muộn gì cô cũng chết vì hút thuốc phiện.

Nhìn thấy Khương Quy, Đỗ Quyên đau khổ cầu xin cô buông tha cho Khương Tuyết Vi, lại đem hết trách nhiệm đẩy lên trên người chính mình, mười phần tâm địa từ mẫu.

Khương Quy không có cảm động, chỉ cảm thấy ghê tởm. Tâm địa từ mẫu của cô được thành lập trên sự thống khổ của Khương Nhất Nặc, cỡ nào lệnh người ghê tởm.

"Khương Tuyết Vi đã bị đuổi khỏi Khương gia."

Đỗ Quyên như bị sét đánh trúng.

Khương Quy chăm chú nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, ánh mắt lạnh như lưỡi dao: "Báo ứng của cô ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi, ngươi cứ thong thả mà nhìn."

Cả người Đỗ Quyên đều phát lạnh, đáy mắt của cô phát ra hận ý kinh người, bỗng nhiên muốn nhào về hướng Khương Quy.

Khương Quy nhân cơ hội vỗ vỗ lên bả vai của Đỗ Quyên, để lại pháp ấn, cô cũng thử từ từ nhấm nháp tâm địa từ mẫu của chính mình có bao nhiêu ghê tởm đi, xem cô tỉnh mộng lúc sau còn hay không từ mẫu.

Đỗ Quyên bị cảnh ngục chế phục, cô điên cuồng giãy giụa, ác độc mắng chửi.

Khương Quy nhìn vào đôi mắt của Đỗ Quyên, cô hơi hơi mỉm cười: "Trộm của người khác, chung quy sẽ phải trả về."

Không hề để ý tới Đỗ Quyên đang cuồng loạn rít gào, Khương Quy xoay người rời đi, vận may Khương Tuyết Vi trộm tới đã được dùng hết, cô bắt đầu phải trả nợ, nhất định phải trả lại.

Đỗ Quyên bị bắt, tin tức con gái của Khương gia bị ác ý đánh tráo nhanh chóng được lan truyền, trong một đêm đã truyền đến toàn bộ vòng thượng lưu.

Điện thoại của Khương Tuyết Vi chấn động không ngừng, đều là bằng hữu cùng đồng học nói lời quan tâm cô, nhưng thật ra bọn họ đều là đang chế nhạo cô.

Khương Tuyết Vi căn bản không dám mở ra khung tin tức, cô ôm Cố Thiếu Hiên khóc đến ruột gan đều đứt đoạn, khóc vì chính mình đang thương tâm muốn chết, càng khóc vì chính mình đang bàng hoàng bất an, phía trước còn được nâng niu trong lòng bàn tay, hiện giờ lại chỉ có thể một mình chịu đựng.

Năng lực của cô giống như là không nhạy, vô luận là Lương Binh Đỗ Quyên, Hàn Lệ hay vẫn là Khương Quy, ba ba cùng mụ mụ đều vẫn đang sống rất tốt.

Đối mặt với những người sau, cô cũng đều đã chuẩn bị tâm lý, Khương Quy nếu đã dám ra mặt khiêu khích cô, khẳng định là rất tự tin.

Nhưng vì cái gì Lương Binh cùng Đỗ Quyên cũng bình yên, không lẽ là Khương Quy giở trò quỷ, Khương Quy chính là muốn lưu lại Lương Binh cùng Đỗ Quyên để ghim lại cột sỉ nhục này trên người cô.

Như vậy thì những người khác đâu? Cô đã thử qua, đều vô dụng, cô không dùng được năng lực của chính mình.

Cả người của Khương Tuyết Vi đều rét run, lãnh đến tận chỗ sâu nhất trong linh hồn, cô phải làm sao bây giờ?

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Kinh hoảng cùng thất thố, Khương Tuyết Vi khóc đến thở hổn hển, khóc đến Cố Thiếu Hiên không nhịn được tức giận.

Khương Tuyết Vi bốn bề đều là thù địch, tình cảnh của Cố Thiếu Hiên lại càng không tốt. Hai cái ngân hàng đã cự tuyệt không cho hắn vay, các công ty con bỏ đá xuống giếng bắt đầu rút ra.

Hiện tại không chỉ có Hàn gia muốn đem toàn lực đối phó hắn, quan hệ thông gia với Hàn gia, Chân gia cùng Tô gia cư nhiên cũng tiến vào, một cái Hàn gia đã đủ khiến cho hắn sức đầu mẻ trán, huống chi là bối cảnh chính trị cường đại Chân gia cùng Tô gia, hắn căn bản là vô lực chống đỡ.

Cố Thiếu Hiên muốn lợi dụng năng lực đặc biệt của Khương Tuyết Vi để diệt trừ ba nhà này, nhưng đã qua vài ngày, ba nhà này vẫn như cũ tung tăng nhảy nhót, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.

Trước kia mỗi lần hắn cùng Khương Tuyết Vi 'tố khổ', không quá ba ngày hắn đều sẽ tâm tưởng sự thành, vì cái gì hiện tại lại không được?

Hắn tin tưởng không phải vì Khương Tuyết Vi 'bận quá' không rảnh đi bận tâm hắn, bởi vì Khương Tuyết Vi cũng đều không thể tâm tưởng sự thành.

Tám chín phần mười là trên người Khương Tuyết Vi xảy ra vấn đề? Xem ra hắn không thể không đến quấy rầy lão tổ tông.

Đúng lúc này một thanh âm lanh lảnh vang lên, chiếc đèn pha lê lộng lẫy treo trên đỉnh đầu của Cố Thiếu Hiên cùng Khương Tuyết Vi đột nhiên rơi xuống, nện mạnh vào hai người đang gắt gao ôm nhau.