Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 26: Côn đồ Nghịch chuyển nhân sinh (14)




Một tuần nhanh chóng trôi qua, kỳ thi lần này, Thất Nguyệt đã khiến cả lớp được mở rộng tầm mắt, không ngờ Thất Nguyệt lại nhảy hơn hai mươi hạng trong lớp, mặc dù đó không phải là thành tích tốt nhất nhưng trong lớp này cũng đã là mức học trên trung bình rồi. Không còn nghi ngờ nữa, Thất Nguyệt chính là học sinh tiến bộ nhất trong lớp, khi nhìn bảng nguyện vọng của cô, mọi người lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ.

Thất Nguyệt dọn dẹp cặp sách xong thì đi về phía cổng trường, khi còn chưa tới chỗ cổng trường thì thấy có nhiều người xuất hiện chặn ở cổng.

Hai tay Thất Nguyệt cắm vào túi quần, đi về phía trước, mọi người thấy cô thì tự động nhường ra một con đường.

Cửa trường học có hơn một trăm tên du côn cầm đủ loại côn, gây, gạch trong tay, Thượng Quan Cảnh và Phan Chương đang đứng trên đầu hàng đang thúc đẩy hội viên gì đó.

-Mấy cậu đang làm gì thế?

Thất Nguyệt cau mày hỏi.

Một đám học sinh vây quanh đang vừa thì thầm vừa nhìn cả đám, thuận tiện còn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Thất Nguyệt.

Thượng Quan Cảnh thấy Thất Nguyệt thì tranh thủ thời gian mà chạy tới nói:

-Đại ca, hôm nay không phải là ngày anh và thằng ranh con kia cá cược à? Bọn em tới là để trợ uy cho anh, nếu thua thì chúng ta chém chết đám chó hoang kia luôn!

-Ai nói tôi sẽ thua? Cậu cảm thấy hắn mạnh hơn tôi à, mấy người định chơi xấu tôi đấy à?

Thất Nguyệt vỗ đầu Thượng Quan Cảnh, hung dữ nói.

-Không phải đâu đại ca! Chúng em muốn là thua người không thua trận! Ách, không phải… là người trận gì cũng không thua à!

Thấy Thất Nguyệt hằm hằm nhìn mình, Thượng Quan Cảnh bổ sung thêm vài câu.

Phát hiện Thất Nguyệt nhìn họ chằm chằm, Phan Chương nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:

-Đại ca, đám người kia là chuyên gia đua xe, cá cược cái này thì không công bằng, em biết anh hi sinh vì bang hội của chúng ta nhưng chúng em cũng không thể để anh đi chịu chết được!

-Đại gia cậu mới đi chịu chết ấy! Thôi đi, giải tán mọi người đi! Còn chưa so đấu mà mấy người đã rủa tôi rồi!

Thất Nguyệt hung hăng cho Phan Chương một bàn tatj, tức giận xoay người muốn đi.

-Đại ca, như thế sao được, chúng em không đánh trận thì cũng không thể để anh đi một mình được!

Thượng Quan Cảnh gấp gáp nói, vội vàng ngăn cản Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt dừng lại, nìn Thượng Quan Cảnh rồi nghiêm túc nói:

-Bạn Thượng Quan Cảnh này, bang quy điều đầu tiên là gì hả?

Thượng Quan Cảnh hơi chần chứ một chút rồi mới nhỏ giọng trả lời:

-Đại ca nói đều đúng!

-Điều thứ hai thì sao?

Thất Nguyệt hỏi tiếp.

-Đại ca nói gì cũng phải tuân theo!

Thượng Quan Cảnh không cam lòng mà nhỏ giọng trả lời.

-Điều thứ ba?

Thượng Quan Cảnh chà xát giày mấy lần rồi buồn bực nói:

-Nếu cảm thấy đại ca nói không đúng thì ngẫm lại hai điều trước rồi nghiêm túc chấp hành mọi mệnh lệnh của đại ca!

-Tốt lắm! Bạn học Thượng Quan Cảnh, bang quy này là do cậu viết ra, sao cậu lại có thể là người vi phạm đầu tiên nhỉ! Hiện tại, tôi có nên là không cho phép mấy người đi theo, tất cả giải tán đi!

Thất Nguyệt rất hài lòng câu trả lời của Thượng Quan Cảnh, lần trước cô cứu Thượng Quan Cảnh về thì tên nhóc này cứ một mực quấn lấy cô, thế là Thất Nguyệt đành phải tìm chút việc cho cậu ta làm như quản lý bang hội, chế định bang quy, không ngờ bang quy đó lại có ích như vậy.

Thượng Quan Cảnh và Phan Chương cũng không nguyện ý để đại ca đi gặp đám người kia một mình nhưng mệnh lệnh của đại thì họ cũng không thể làm trái được.

Cứ như vậy, Thất Nguyệt nghênh ngang rời đi trong ánh mắt ai oán của Thượng Quan Cảnh và Phan Chương.

Chỗ A Tinh hẹn Thất Nguyệt là một nơi gần bờ sông, gió từ sông hiu hiu thổi vào,bên cạnh hắn còn có một đám người cưỡi xe gắn máy với mái tóc nhiều màu đang bay múa. Từ xa xa, Thất Nguyệt đã nhìn thấy khung cảnh hoàng tráng này, cô không khỏi cảm thán: một đám tóc tai chói lóa như thế này giống hệt như cục cổ động trong tay cổ động viên vậy!

Đám người A Tinh cũng đã mất kiên nhẫn.

Lần đầu tiên họ mới gặp chuyện cược đua xe mà còn phải chờ đối phương tan học, đúng là gặp quỷ mà! A Tinh ôm một cô gái ăn mặc mát mẻ nhưng lại trang điểm vô cùng đậm. Dựa theo thẩm mỹ của Thất Nguyệt thì hình ảnh này vô cùng trừu tượng, cô cảm thấy rất khó giải thích, một người đeo đử thứ vòng trên mặt, con mắt lại như gấu trúc thì đẹp chỗ nào nhưng đám côn đồ nhỏ tuổi này thì lại không nghĩ như thế, cứ thỉnh thoàng lại có người tiến lên chấm mút, còn cô gái mắt gấu mèo kia lại vừa kiêu căng nhai kẹo cao su vừa uốn éo như rắn quấn quýt A Tinh.

Hôm nay, có lẽ là tất cả băng đảng đua xe khắp toàn hành phố đều tập trung lại đây,khoảng mấy trăm người. Xe máy được cải tiến đậu ngổn ngang khắp nơi, đám người ăn mặc quái dị, nếu nhìn thoáng ra thì cứ như đám lão yêu quái mới rời núi đang quần ma loạn vũ vậy.

Thất Nguyệt kéo ba lô đi tới chỗ A Tinh.

Mọi người thấy Thất Nguyệt thì đều im lặng, nhìn cô bước tới. Nếu như bỏ qua bề ngoài của Thất Nguyệt thì một thân đồng phục gọn gàng sạch sẽ này rất giống một người học sinh bình thường nhưng trên người cô lại có một loại khí thế khiến đám băng đảng đua xe vô thức nhường ra một con đường cho cô.

-Không ngờ mày lại tới một mình!

A Tinh đánh gái Thất Nguyệt từ trên xuống dưới một lần rồi cười một tiếng không đứng đắn.

-Vốn chỉ là chuyện của hai chúng ta, một mình tôi tới là đủ rồi!

Hai tay Thất Nguyệt cắm vào túi, cô nhún vai nói.

-Mày biết tao thích Jasmine bao lâu rồi không?

Thấy bộ dáng thản nhiên của Thất Nguyệt, trong lòng A Tinh bốc lên một ngọn lửa giận,không nhịn được mà phẫn hận nói.

Thất Nguyệt nhíu mày, không trả lời, có điều ánh mắt cô lại nghiền ngẫm nhìn cô gái nằm trong ngực A Tinh.

A Tinh bị ánh mắt của Thất Nguyệt chọc cho nổi giận:

-Mày có ý gì hả, đàn ông ai không chơi đùa bên ngoài chứ! Đừng làm bộ dạng như mày thủ thân như ngọc cho Jasmine vậy!

-Tôi có thủ thân như ngọc không thì anh không cần quan tâm, anh sống thế nào cũng chả liên quan tới tôi! Hôm nay tôi tới là để đua xe, nói luật luôn đi!

Thất Nguyệt bĩu môi rồi hờ hững nói.

Thái độ của Thất Nguyệt càng khiến A Tinh thêm phẫn nộ nhưng hắn cũng bình tĩnh lại, nén lửa giận ở trong lòng.

Đúng vậy, hôm nay phải đua xe, chỉ cần hắn thắng hoặc chỉ cần tên nhóc này chết thì tất cả đều sẽ vô nghĩa. Ngông cuồng thì phải có vốn liếng, trong suy nghĩ cảu A Tinh thì Thất Nguyệt là đứa không biết lượng sức mình.

-Lái xe máy tới vách đá bên bờ biển rồi đổi xe đua, ai tới chỗ hình chữ Z trước thì thắng. trận đấu này là bất luận sống chết. Nếu mày sợ thì rút bây giờ còn kịp đấy!

A Tinh cười lạnh nhìn Thất Nguyệt, chỗ chữ Z là nơi nguy hiểm nổi tiếng trong giới đua xe, hàng năm có vô số xe đua đều lao từ vách đá bên bờ biển xuống, một tay mơ mà muốn đi tới đó thì đúng là đang muốn tự sát!

-Ừ!

Thất Nguyệt không hề lo lằng như trong dự đoán của A Tinh, cô chỉ đáp một tiếng rồi nói:

-Tôi không có xe máy, chuẩn bị cho tôi một chiếc đi!

Thất Nguyệt không hề ngượng ngùng mà đưa ra yêu cầu.

-Không có xe máy thì mày tới đây bằng gì?

A Tinh hỏi với vẻ mặt khó tin. Thi đấu thì tại sao không mang xe máy của mình, còn kêu đối thủ chuẩn bị nữa, hắn chơi xe nhiều năm như vậy còn chưa gặp ai không đáng tin như thế này đâu.

-Ngồi xe bus tới!

Thất Nguyệt liếc mắt nhìn a, thái độ của cô giống như là nói A Tinh đã hỏi một câu rất ngu ngốc vậy.

Không chỉ A Tinh mà những người chung quan cũng có cảm giác muốn che trán.

A Tinh vô lực thở dài, hắn đột nhiên cảm thấy ý chí chiến đấu đều mất sạch rồi, hắn kêu người chuẩn bị cho Thất Nguyệt một chiếc xe máy, cuối cùng cũng không muốn nói chuyện với Thất Nguyệt nữa.

Không lâu sau, có người mang một chiếc xe nặng dựng trước mặt cô. Thất Nguyệt cũng chưa từng lái loại xe cổ như vậy, không biết thao tác ra sao, cô kéo người mang xe tới lại, nghiêm túc hỏi đối phương cách lái.

Trên quảng trường to lớn, khi một đám băng đảng đua xe nhìn Thất Nguyệt hỏi tăng chân ở đâu thì bọn họ đều cảm thấy trên đỉnh đầu có đám quạ bay ngang qua.