Phạt Anh Phải Lòng Em

Chương 21




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe nói như thế, Ưng Thủ rốt cuộc chịu không nổi nữa, đành phải ăn ngay nói thật mà tiếp lời, “Tôi lừa gạt cậu! Tôi toàn bộ đều nhớ rõ! Ngày đó tôi chỉ là uống rượu, cũng không phải say đến hư não, như thế nào lại không nhớ rõ!”

Y Đằng chết cũng không thể xác nhận chuyện đang xảy ra. Y lẳng lặng  nhìn Ưng Thủ, sắc mặt khó coi tới cực điểm. Cả người cơ hồ không chịu nổi kích thích lớn như vậy, cứ run rẩy tưởng chừng muốn ngất đi.

Y luôn luôn sĩ diện, tự tôn so với trời còn muốn cao hơn. Cho đến bây giờ chỉ có y không tốt với người khác, căn bản không nghĩ đến có một ngày chính mình bởi vì thích mà hướng người khác cúi đầu. Từ khi bắt đầu thích Ưng Thủ, Y Đằng sẽ miễn cưỡng mà kiềm chế chính y. Những suy nghĩ như cùng đồng quy vu tận, Y Đằng đều giấu, cũng không cho Ưng Thủ biết thật ra y thích hắn đến thế nào.

Lần đó sau khi say rượu hai người mơ hồ lên giường với nhau, quả thực chính là do Y Đằng ôm một khối tâm bệnh to đùng! Rõ ràng biết Ưng Thủ căn bản không phải đồng tính luyến ái. Mà chính mình chủ động như vậy, khẳng định là sẽ bị Ưng Thủ giễu cợt khinh thường. Cho dù hạ mình thổ lộ cũng sẽ bị hắn cự tuyệt. Chỉ cần nhớ đến, Y Đằng đều có xúc động muốn khóc không thể nào che giấu.

Cũng may Ưng Thủ nói cái gì hắn cũng không nhớ rõ. Tuy rằng trong lòng cũng rất hận Ưng Thủ vô tình. Nhưng thà như vậy còn hơn là bị Ưng Thủ cười nhạo, vẫn là không nhớ gì thì tốt hơn! Cho dù là như vậy, Y Đằng cũng đã thương tâm  đến mức phải chuyển nhà, hơn nữa còn có ý nghĩ rõ ràng cam chịu quên đi như vậy.

Hiện tại người này đột nhiên chạy tới nói, kỳ thật cái gì hắn cũng đều nhớ rõ. Hắn chính là giả bộ nói không nhớ! Như vậy thì những ngày qua thương tâm cùng ủy khuất, cố gắng bắt mình buông bỏ như vậy tột cùng là vì cái gì? Đến tột cùng tính là cái gì? Y Đằng chỉ cười thầm chính mình, hành động như một đứa ngốc, chính mình lại giả vờ lạnh lùng thật đạt, không để ý tới cũng đạt, nói lời ác độc cũng đạt, đều giống vở hài kịch đại hí công chiếu miễn phí tràn lan cho thiên hạ chê cười, trong khi chính mình mang tâm tư tán dương.

Nghĩ đến đây, Y Đằng chỉ cảm thấy thật tình phẫn hận! Trước kia cực lực che giấu, cố gắng mang bộ mặt lạnh lùng, vậy mà một khắc này lại bị hắn làm cho tan vỡ. Y trừng mắt nhìn  Ưng Thủ nửa ngày, đột nhiên lặng lẽ rơi lệ.

Vừa rồi còn đúng lý hợp tình, bây giờ Ưng Thủ nhìn đến ánh mắt Y Đằng, nhất thời luống cuống tay chân.

“Uầy, cậu khóc cái gì a?”

Nếu Y Đằng nhảy dựng lên mắng hắn to một chút, Ưng Thủ còn có thể ứng phó. Dù sao đối phó với lời nói độc địa của  Y Đằng hắn coi như là đã có kinh nghiệm lão luyện đi. Nhưng mà, đối phó với một Y Đằng đột nhiên bật khóc, Ưng Thủ cũng không hề ngờ tới, tự nhiên là một chút biện pháp cũng không có. Không chỉ có không có cách nào, hơn nữa cảm giác đau lòng lại còn đột nhiên phát sinh, khiến cho hắn càng thêm luống cuống chân tay. Cũng không còn muốn truy vấn cái gì đã xảy ra nữa.

“Uầy, cậu là đàn ông mà, còn khóc cái gì?” Miệng hung tợn nói, tay lại thực ôn nhu thay Y Đằng lau lệ. Ngón tay thô ráp cọ xát da thịt nhẵn nhụi của Y Đằng, biết rõ là không nên, nhưng mà Ưng Thủ cư nhiên mạc danh kỳ diệu cảm thấy được có điểm miệng khô lưỡi nóng.

Hình ảnh Y Đằng nửa thân để trần ban nãy tự động nhảy vào đầu Ưng Thủ. Đồng thời hắn cũng khắc sâu trong đầu bộ dạng Y Đằng khóc đến phong tình diễm lệ. Hai cảnh trí đó trộn lẫn với nhau. Làm cho động tác lau nước mắt vốn dĩ đơn thuần lại trở nên hắc ám muốn chết.

Ưng Thủ lại ngập ngừng an ủi “Đừng khóc, tôi biết là tôi không đúng mà! Tôi xin lỗi mà!”

“Trời mới nghe anh xin lỗi! Đồ khốn nạn, đem tôi làm trò cười, anh nhất định vui muốn chết! Chắc lén cười được một trận sảng khoái rồi chứ gì! Có gì đặc biệt hơn người! Dù sao tôi cũng sẽ chuyển đi, tôi sẽ không bao giờ … gặp anh nữa, đồ hỗn trướng!”

Y Đằng ngẩng đầu, tròng mắt được nước thấm đẫm vừa sáng lại trong veo, tuy rằng rõ ràng là trừng trừng nhìn Ưng Thủ, nhưng Ưng Thủ lại chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Thật sự lý trí của Ưng Thủ lúc này đây cũng đã lung lay, trong đầu đoàng một tiếng, hết thảy thần kinh của hắn đều hóa thành hư ảo dưới cái nhìn chăm chú của Y Đằng. Thật nhanh sau đó, hắn chỉ còn biết hành động theo cảm tính. Cúi đầu, Ưng Thủ không chút nghĩ ngợi hôn lên đôi môi còn đang lải nhải của y.

Những tâm phiền ý loạn vừa rồi lập tức tan đi ngay trên đôi môi mềm mại lại ngọt lành như cánh hoa này, thật giống như in những gì ở trong trí nhớ của hắn. Ưng Thủ cảm thấy thật mỹ mãn, vòng tay càng ôm chặt người trong lòng hắn hơn. Miệng hắn cũng không còn khống chế mà trực tiếp phát biểu, “Tôi thích cậu!”

Y Đằng đang bị ôm, hiển nhiên hoảng sợ, cả người kinh hãi nhảy dựng lên. Vẻ mặt bày ra biểu hiện không thể tin vào tai y, hung hăng liếc Ưng Thủ. Ánh mắt này của y như biết nói, “Anh nếu dám nói dối, tôi sẽ giết anh!” Rõ ràng và nghiêm túc, nhưng lọt vào mắt Ưng Thủ, lại chỉ có cảm giác đáng yêu.

Cho dù Ưng Thủ cũng bị những lời chính hắn nói ra làm cho hoảng sợ. Bất quá, hắn cũng không giống Y Đằng ngượng ngùng làm gì. Trước kia chỉ là không nghĩ thông suốt, nếu biết chính mình đã thích người ta, cũng liền thống khoái tiếp nhận sự thật. Mặc dù có chút ngượng ngùng, Ưng Thủ vẫn vuốt đầu ngây ngô cười hai tiếng, “Nhìn vậy làm gì! Tôi nói thích em! Là thật!”

Sợ Y Đằng hoài nghi hắn không thật tâm, Ưng Thủ lại nhanh chóng giải thích thêm nữa “Tôi cũng không biết mình đã thích em từ khi nào, dù sao lúc này tôi cũng đã biết rằng tôi thích em! Dù sao em cũng thích tôi, chúng ta liền cùng một chỗ đi!”

Trời đất chứng giám, Ưng Thủ thật sự không phải loại người chỉ vì nghe được Y Đằng thích hắn mà liền cảm thấy hắn thật có giá đi. Ưng Thủ chỉ nghĩ rằng suy tính của hắn thật sự bình thường lắm. Ngay từ đầu hắn tưởng rằng mình không thích Y Đằng, thì sẽ tính cách cự tuyệt cho được. Nhưng sau khi xác định rõ ràng rằng hắn cũng có thích y, thì hắn lại nghĩ, hai người yêu nhau, đến với nhau như vậy không phải hợp lẽ thường hay sao.

Đáng tiếc là, trên thế giới này có những chuyện không hề đơn giản như hắn vẫn nghĩ. Nếu tính tình Y Đằng mà giống hắn, sự tình như thế nào có thể lại phát triển thành cái tình trạng ngày hôm nay?

Tương phản với cái loại thần kinh chai lì như hắn, Y Đằng thật sự là người rất nhạy cảm. Lúc nghe được rằng Ưng Thủ cũng thích mình, y thực tình vừa vui mừng vừa hoài nghi. Sau đó lại nghe khẩu khí của Ưng Thủ, giống như là bố thí. Tức giận kiềm chế không nổi lại bộc phát.

“Quỷ mới thích anh! Anh đừng có mộng tưởng hão huyền giữa ban ngày!”

“Em lật lọng cái gì? Lần trước uống rượu, em rõ ràng còn nói rất thích tôi, không có được tôi sẽ tự sát cơ đấy!” Ưng Thủ vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng đem lời nói trước kia của Y Đằng ra đọc vanh vách như thánh chỉ, “Em không cần chối chỉ vì giận hờn như thế! Tôi đã không tính toán chuyện em làm với cái con ếch bốn mắt kia, em lại còn tự ái mà phớt lờ tôi?”

“Chính anh cũng biết là say, say rượu linh tinh lang tang gì anh cũng tin sao! Anh có cái tư cách gì quản chuyện tôi với người khác? Đúng vậy đó! Đúng như anh thấy, tôi là đồng tính luyến ái, nhưng mà đâu phải đồng tính là cứ gặp nam nhân rồi sẽ thích! Anh mắng người khác là ếch bốn mắt, anh có tự soi gương qua chưa? Anh cảm thấy chính anh có chỗ nào so được với người ta? Bộ dạng so với hắn suất hơn sao? So với hắn ôn nhu săn sóc hơn sao? Hay là so với hắn có tiền hơn? Dựa vào cái gì tự tin cho rằng tôi sẽ chọn anh mà không chọn hắn?”

“Hắn cùng tôi đều là người trong giới, anh căn bản không thích nam nhân. Tôi thích anh thì có lợi ích gì? Cho dù trước kia tôi có thật sự nói thích anh, không lẽ tôi không có quyền sẽ không thích anh nữa? Anh đối với tôi có cái gì tốt? Tôi vì cái gì mà phải một lòng một dạ với anh? Bớt tự cho là đúng đi! Chẳng lẽ bây giờ anh nói thích tôi thì tôi sẽ không bao giờ được rời bỏ anh sao? Anh nghĩ Tư Y Đằng tôi là người như thế nào? Kêu đến thì đến, đuổi đi thì đi như một con chó sao?”

“Uầy, em như thế nào như vậy nha? Nào có người vô trách nhiệm như em a!” Ưng Thủ quát lên một tiếng lớn, cắt đứt tràng kể lể của Y Đằng, “Nào có người lừa người khác thích mình rồi sau đó phủi trách nhiệm không nói đến đạo lý a?”

“Tôi khi nào thì lừa anh thích tôi? Anh ít ăn nói lung tung cho tôi.”

“Tôi chính là đã bị lừa để yêu em! Em lần nào cũng dùng chiêu này! Lần trước gạt lấy số điện thoại của mấy cô nữ sinh kia cũng vậy! Tôi sẽ không giống như mấy cô bé đơn thuần kia đâu! Tôi là Ưng Thủ Dũng Nhân! Là độc tôn của Karatedo võ phái! Mà tinh thần của Karatedo chính là không dễ dàng nhận thua!”

“Tôi nếu đã yêu em, em nhất định phải cùng tôi một chỗ! Em lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt thử xem! Xem tôi có đánh gãy chân cái tên nam nhân kia hay không! Chuyện lần này tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn! Lần sau gặp được con ếch bốn mắt kia, tôi nhất định đập hắn một trận, gặp một lần tôi lại đánh một lần!”

Sao lại có nam nhân nào tỏ tình như thế? Y Đằng giờ đây cũng không rõ tâm tư của mình là như thế nào, tức giận nhiều hơn, hay là cao hứng nhiều hơn đây.

“Tóm lại em là của tôi!” Nói xong câu đó, Ưng Thủ lại một lần nữa cúi đầu, cũng không thèm để ý Y Đằng có nguyện ý hay không, cưỡng chế đặt xuống một cái hôn ước hẹn!

~~~~~~~~~

Ếch bốn mắt – ếch đeo kiếng, hị hị, âu phục lun nhé chỉ mục