Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 102: Đục nước béo cò (1).






Huyễn Không lão đạo toan tính trong lòng, trên mặt để lộ một nụ cười khoái trá rất khó phát hiện, lão dù sao cũng là nhân vật ẩn cư đã lâu, tâm cơ tuy cũng thuộc hạng cao thâm khó dò, nhưng còn kém rất xa so với tam đại tông sư đang có mặt, toàn là nhân vật thành tinh hết cả, trong lòng đang mưu toan chuyện gì tuyệt đối không bao giờ để lộ cảm xúc. Linh Hư và Đạo Nhất đứng cách hơi xa nên không để ý, còn Khai Dương lão đạo của Mao Sơn đã sớm phát hiện nụ cười gian trá của Huyễn Không, trong lòng cũng nảy sinh vô số ý định, bề ngoài vẫn ung dung như không có gì xảy ra. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "



Mấy vị đại tông sư vốn đã bằng mặt không bằng lòng, 3 môn phái đều là đại môn phái uy danh lẫy lừng trong tu đạo giới, tuy thực lực danh vọng có hơi khác biệt nhưng không ai chịu nể phục ai, đều muốn lật đổ Côn Lôn trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái. Nếu không phải nghe tin Ôn Lam Tân tái hiện trần thế, 3 vị tông sư này không bao giờ tề tụ với nhau, năm xưa đánh Ôn Lam Tân xuống vực sâu vạn trượng, nói cho cùng cũng là tứ đại tông sư lần lượt ra tay, lấy số đông giành chiến thắng, hiện nay kẻ thù tìm đến đòi nợ, mấy người này tất nhiên phải cùng bàn đối sách, bằng không chỉ dựa vào khai phái đại điển của Thục Sơn, Khai Dương của Mao Sơn, Đạo Nhất của Long Hổ Sơn chắc chắn sẽ không đích thân góp mặt, chỉ phái một đệ tử vai vế cao một chút đến chúc mừng là đủ rồi.




Các bậc cao nhân tiền bối của Mao Sơn tính ra có chút giao tình với phái Không Động, nên lần này Khai Dương vì muốn thêm phần an tâm đã mời trưởng lão Không Động Huyễn Không lão đạo ra mặt, một là phòng hờ Ôn Lam Tân đột nhiên tìm mình trả thù, hai là lấn lướt các môn phái khác như Thục Sơn. Bây giờ thấy Càn Cơ Tử hồi lâu còn chưa đến, Khai Dương ngấm ngầm cảm thấy may mắn khi mình đã mời trước cao thủ giúp sức.



“Càn Cơ chân nhân tại sao còn chưa đến nhỉ? Chẳng lẽ ngài ấy cho rằng với sức của một mình có thể chống lại Ôn Lam Tân? Trừ khi Càn Cơ vĩnh viễn trốn trong Côn Lôn không ra ngoài thì may ra.” Linh Hư lão đạo mất hết kiên nhẫn, thấy Càn Cơ Tử vẫn chưa thấy bóng dáng, trong lòng nôn nao.



Huyễn Không lão đạo lại nghĩ thầm: “Côn Lôn phái có Roi Đả Thần, tất nhiên không sợ ả Ôn Lam Tân gì đó rồi, nhưng tại sao 30 năm trước phải cần 4 người vây đánh để giành phần thắng chứ? Chỉ cần xuất Roi Đả Thần, trừ khi có pháp bảo cùng đẳng cấp, bằng không dù công lực đạo hạnh chênh lệch vài bậc e rằng cũng không đỡ nổi một roi quất xuống. À! Chắc là Roi Đả Thần không thể để lộ cho người ngoài biết, nếu tin tức lan truyền, vậy Côn Lôn sẽ chuốc lấy phiền phức to rồi. Rốt cuộc Roi Đả Thần đó có bí mật gì? Ngay cả môn quy của Không Động chúng ta cũng nghiêm cấm tiết lộ, bằng không ta cứ tung tin Côn Lôn đang giữ Roi Đả Thần, Không Động chúng ta cứ thế nhìn cao thủ khắp nơi tìm tới Côn Lôn cướp đoạt, ngư ông đắc lợi.”



“Các vị đạo hữu! Nếu Càn Cơ trưởng giáo không đến, vậy chúng ta cũng không cần chờ đợi nữa, Côn Lôn thực lực hùng hậu, tất nhiên tự có cách chống chọi với Ôn Lam Tân, chúng ta hãy bàn bạc đối sách với nhau thôi, bằng không địch ở trong tối còn ta ở ngoài sáng, mối họa tiềm tàng không biết sẽ ập tới lúc nào. Tuy không đến nỗi bị đánh đến tận cửa, nhưng các môn hạ đệ tử khi ra ngoài e sẽ không còn an toàn nữa.”



Khai Dương lão đạo lên tiếng đề nghị. Có vết xe đổ chết mất 4 tên đệ tử của Mao Sơn, ngoại trừ Huyễn Không lão đạo, các vị tông sư khác đều gật đầu đồng ý. Nếu đổi lại là yêu ma quỷ quái bình thường, tam đại tông sư tất nhiên không cần bận tâm nhiều làm gì, cứ liên thủ phái vài đệ tử đi truy sát là được, nhưng đối thủ lần này là Ma đạo đệ nhất cao thủ Ôn Lam Tân, phái nhiều đệ tử đi có khác nào dâng dê tận miệng cọp, ngay cả bản thân họ ra tay cũng phải cẩn trọng bội phần, nhất là còn không biết đối phương đang ẩn náu ở đâu, cho dù cả 3 vị tông sư muốn liên thủ đối địch cũng không thể, càng nghĩ càng đau đầu, hình như đã hết cách giải quyết rồi! Mọi người tất nhiên không ngờ tới 4 tên đệ tử Mao Sơn thật ra là bị Chu Thanh giết, Ôn Lam Tân cũng không biết tự nhiên mình phải gánh chịu tội danh thay cho Chu Thanh.




“Khai Dương chân nhân nói phải lắm, nếu Côn Lôn không cử người đến, vậy chúng ta cũng không thể ép buộc người ta, có Huyễn Không chân nhân của Không Động đây giúp sức, Càn Cơ trưởng giáo có góp mặt hay không đã không thành vấn đề nữa rồi. Côn Lôn tự cao tự đại như thế, chúng ta cũng không cần bận tâm cho người ta nữa. Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong hẵng nói, mấy người chúng ta đã có hơn 30 năm không gặp nhau rồi, nhất là Huyễn Không chân nhân lần đầu đặt chân đến Thục Sơn làm khách, ta tất nhiên không dám chậm trễ trong tiếp đón. Ngay sơn môn Thục Sơn ta có Lưỡng Nghi Vi Trần trận thủ hộ, cho dù Ôn Lam Tâm thần thông quảng đại e có vào chứ không có ra đâu, các vị đạo hữu không cần lo lắng.” Càn Cơ Tử không đến, mọi người đương nhiên có chút lo lắng, Linh Hư lão đạo nói ra những lời này vừa như trấn an, lại đổ ít dầu vào lửa, còn không quên chỉ rõ thêm thực lực trận pháp của Thục Sơn, một mũi tên bắn chết đến 3 con nhạn, quả là lão cáo già thành tinh.



Đạo Nhất từng thấy qua Lưỡng Nghi Vi Trần trận nên không tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng Khai Dương và Huyễn Không lão đạo vừa nghe xong đều giật mình kinh hãi, Lưỡng Nghi Vi Trần trận có thể biến hóa cả vũ trụ, uy lực vô song, cả hai tất nhiên từng nghe kể sự lợi hại của trận pháp này, nhất thời lại có thêm một phần kiêng nể với Thục Sơn. Truyện "Phật Đạo "



Linh Hư lão đạo dẫn đầu bước lên cây cầu lớn, 4 người đang định vào Thục Sơn động thiên, đột nhiên biển mây đang phẳng lặng khẽ lay động, hai luồng âm thanh lướt tới truyền vào tai 4 vị cao thủ.



“Trong hai người đang đến gần, công lực của một người vô cùng cao thâm, e rằng không dưới chúng ta đâu, còn người kia tuy kém hơn, nhưng cũng là tu sĩ Hóa Thần trung kì rồi, chẳng lẽ là Càn Cơ trưởng giáo và đại đệ tử Nhất Vân Tử của ngài ấy, nghe nói Nhất Vân Tử là tu đạo kì tài, xem ra quả nhiên danh bất hư truyền.” Đạo Nhất thiên sư lên tiếng, chỉ dựa vào sự lay động của linh khí trời đất khi đối phương di chuyển mà nhanh chóng phán đoán được công lực đạo hạnh, tứ đại tông sư quả nhiên không một ai thuộc hạng xoàng. Huyễn Không lão đạo lúc này cũng không còn dám khinh thường, tập trung tinh thần chờ coi thử Côn Lôn trưởng giáo trong truyền thuyết rốt cuộc là thần thánh phương nào?




Linh Hư lão đạo gật gù nói: “Xem ra Càn Cơ trưởng giáo đã đến, như thế chúng ta lại nắm chắc phần thắng hơn rồi!”



Linh Hư vận chuyển chân nguyên, âm thanh tạo thành cơn sóng truyền đi: “Ha ha! Càn Cơ chân nhân đã đến trễ đó nha! Các vị đạo hữu đã chờ đợi nãy giờ.” Biển mây vừa mới lặng êm bị sóng âm xung kích, một ngọn sóng lớn cuồn cuộn dâng cao.



Đợi khi Linh Hư lão đạo nói xong, khung cảnh hiện ra trước mắt làm cả 4 vị cao thủ đều trố mắt ngạc nhiên, phía chân trời xuất hiện một đôi nam nữ trẻ tuổi đang bay tới, người nữ mặc y phục cung đình thướt tha lả lướt, nhan sắc vào loại hoa hờn nguyệt thẹn, chỉ có điều những cô gái tu đạo đều hấp thu linh khí đất trời, hình dáng xinh đẹp là điều hiển nhiên, kể cũng không có gì kì lạ, pháp lực của cô gái mặc y phục cung đình này lay động hơi mạnh, luồng sáng ngũ sắc lung linh huyền ảo, chắc chắn có mang theo pháp bảo trên người, nhưng bốn vị cao thủ có mặt chỉ thoáng nhìn lướt qua cô gái, tất cả ánh mắt đều tập trung vào thanh niên nam tử mặc đạo bào vải xanh bên cạnh.



Thanh niên nam tử kia có tướng mạo bình thường, luồng sóng chân nguyên trên người lay động lúc có lúc không, nếu là người tu đạo bình thường nhất định không thể nhìn ra, nhưng 4 người đang có mặt đều thuộc hàng cao thủ, toàn là nhân vật đẳng cấp tông sư, thần niệm mạnh mẽ của họ đều mơ hồ cảm nhận thấy khí thế cao thâm, lớn mạnh, âm u, lại khó dùng lời lẽ diễn đạt tỏa ra từ vị đạo sĩ trẻ tuổi này, thần niệm của cả 4 người bắn đi dò xét khi tiếp cận khu vực mười trượng xung quanh vị đạo sĩ trẻ liền bị chặn lại, không thể tiến thêm một phân