Phật Hệ Thượng Vị Hằng Ngày

Chương 4: Đóng máy




Nguyễn Dương mãi cho đến lúc thay xong quần áo, tâm còn nhảy bang bang vang. Ứng Dung là ai!

Cư nhiên hướng chính mình muốn phương thức liêc lạc, cậu có lẽ còn không đến nỗi nào……!

Cậu hiện tại liền lo lắng cho cái danh thiếp trông thoạt nhìn cũ kỹ kia ở Ứng Dung trong tay rất mất mặt, danh thiếp có phải hay không đưa sai rồi? Trên đó hình chụp có phải hay không có chút xấu?

Lúc ở phòng nghỉ, phó đạo diễn lại đây khen cậu một phen, làm cậu nghỉ ngơi cho tốt. Còn hỏi cậu có muốn an bài phòng hay không, bởi vì ngày mai một ngày là có khả năng không nhất định có thể quay xong.

Nguyễn Dương theo nhanh lắc đầu, cậu nói mình có thể về ký túc xá được, bởi vì không có xa.

Phó đạo diễn cũng không kiên trì. Nghỉ ngơi một hồi, cáo biệt Tiểu Trần,cậu ra khỏi trường quay, ở ven đường chờ giao thông công cộng.

Cúi đầu chơi di động, chơi một hồi, chính vui vẻ, đột nhiên cảm thấy bốn phía trở tối, vừa nhấc đầu, hoảng sợ.

Tận thế sao?

Trên bầu trời từ nơi xa bay tới nghìn nghịt mây đen, tầng tầng lớp lớp, cơ hồ ở nháy mắt bao trùm ánh mặt trời, tầng tầng mây đen phảng phất như đoàn đại quân, giống như tận thế xuất hiện.

Thật là trong vài giây từ nơi xa hiện lại đây.

Tiếp theo một tia chớp to lớn thoáng qua ở giữa mây đen, cậu nghẹn họng nhìn trân trối!

Nguyễn Dương:……!? Dựa, này mẹ nó cũng quá nhanh đi?

Theo sau, chưa kịp phản ứng gì, xôn xao mưa to rơi xuống.

Nguyễn Dương đứng ở giao thông công cộng trạm tạm dừng, không có bị xối, nhưng bởi vì mái che mưa thật hẹp, nước xối vào, làm ướt giày cậu.

Mưa xác thật rất lớn, thân cây táo bình thường che bóng cho mặt đất nháy mắt biến thành màu đen. Ở nắng hè chói chang và mặt trời giữa mùa hè, một hồi mưa to làm mọi người cảm giác rất sảng khoái, Nguyễn Dương thế nhưng nghe thấy được một chút hương vị biển……?

Nguyễn Dương theo bản năng đem bàn tay đến bên ngoài, ướt, rồi phóng tới trong miệng.

Mặn??? Tình huống như thế nào? Cậu lại liếm liếm, thật đúng là mặn.

Cậu vừa định lên mạng tìm tìm, có phải hay không có thể có cái gì tin tức, mới vừa lấy ra di động, vừa nhấc đầu, thấy được một chiếc xe đúng lúc ngừng ở trước mặt mình, cửa sổ xe mở ra một cái phùng.

Cư nhiên là Ứng Dung!

“Ứng tiên sinh thật trùng hợp!” Mưa quá lớn, trực tiếp át lên thanh âm của cậu, cậu không thể không hô lớn.

Đối phương mở cửa sổ xe ra một chút, hẳn là cũng lọt vào mưa, Ứng Dung vẫy vẫy tay, ý bảo cậu lên xe: “Mưa quá lớn! Đưa cậu trở về!”

Thanh âm này vững vàng đưa đến bên tai cậu, đối phương nói xong đem cửa sổ đóng lại, hẳn là nước vào.

Nguyễn Dương do dự vài giây, mở cửa xe chạy trốn đi vào. Lúc này lên xe vài giây, cậu ướt hơn phân nửa người.

Nhưng mà Nguyễn Dương lên xe lúc sau vừa muốn nói lời cảm tạ liền ngây ngẩn cả người.

Ở ghế sau, không hẳn chỉ cậu một người, còn có thêm ———— Trác Phong.

Mạc danh, Nguyễn Dương có chút sợ anh ta, mỗi lần Trác Phong đem ánh mắt xem cậu, đều làm Nguyễn Dương có loại bị mãnh thú theo dõi cảm giác……

Ách, cái loại cảm giác này…… cậu theo bản năng sẽ lùi bước.

Lại nói tiếp Ứng Dung càng là người cậu hẳn phải sợ, dù sao cũng là kim bài người đại diện, nói không chừng bị anh ta nhìn trúng vào mắt, chính là một cái đổi đời……

Cậu chạy nhanh chào hỏi: “Trác tiên sinh.”

Trác Phong gật gật đầu, nhìn thoáng qua người thanh niên bị ướt cả mảnh áo, từ chỗ ngồi phía dưới lấy ra một cái khăn lông ném cho cậu. “Cảm ơn.” Nguyễn Dương cũng không làm ra vẻ, trực tiếp tiếp nhận lấy lau tóc.

Trác Phong ánh mắt như cũ dừng lại ở đối phương ướt nhẹp quần áo, bởi vì ẩn ẩn có chút trong suốt, bất quá trước lúc đối phương nhận thấy được, Trác Phong thu hồi ánh mắt.

Ứng Dung: “Vẫn là nơi trước đó sao?”

Nguyễn Dương: “Ân, phiền toái!”

Bọn họ quả nhiên không có quên! Liền địa chỉ đều nhớ rõ……

Không khí bên trong xe cũng không nóng vội, nhưng Nguyễn Dương vẫn đứng ngồi không yên, cậu lau một nửa, đem khăn lông trả lại.

Bất quá cậu nhìn đến mũi chân mình ướt nhẹp, càng là như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nước mưa đã làm ướt một mảnh thảm ở trong xe, cậu có chút ngượng ngùng, tận lực đem chính mình ép sát ở một bên.

Nguyễn Dương hiện tại bộ dáng này giống như là đi vào trung tâm lớn tiểu nhà quê.

“Thảm ướt……” Nguyễn Dương nhỏ giọng nói.

Ứng Dung: “Không đáng ngại.”

“Tiểu Dương, tôi nghe nói cậu làm thực tập sinh hai năm rồi?”

Nguyễn Dương nghe được đối phương hỏi thăm tình huống của mình, tinh thần tỉnh táo: 

“Ân! Bắt đầu từ năm thứ hai.”

“Đều học được cái gì?” Ứng Dung hỏi.

Nguyễn Dương tự hỏi một chút: “Vũ đạo, thanh nhạc, kỹ thuật diễn, còn có một chút điệu bộ khi diễn tuồng kịch”

Ứng Dung gật gật đầu, lại không hỏi cái gì.

Nguyễn Dương tim thịch thịch lại im tĩnh lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, dòng nước theo cửa sổ một chút chảy xuống, xem đến cậu có điểm nhập thần.

Lộ trình hơn nửa, vẫn luôn trầm mặc Trác Phong đột nhiên mở miệng: “kỹ thuật diễn của cậu cũng không tệ lắm.”

Nguyễn Dương run một chút, hoảng sợ.

Nghiêng đầu nhìn qua đi, Trác Phong độ cong hoàn mỹ của sườn mặt, mái tóc rơi xuống vài lọn, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cậu, làm cậu cả người không được tự nhiên……

Trác Phong là đang khen cậu?

Trác Phong lại nói: “Chỉ là có chỗ kinh nghiệm không đủ, hơn nữa lời thoại cũng không quá lưu loát, bất quá nhập diễn còn rất nhanh.”

Trác Phong đây là ở chỉ điểm kỹ thuật diễn cho cậu? Anh chính là ảnh đế,chính mình tiểu kỹ thuật này phỏng chừng ở trong mắt anh chính là không bằng.

Nguyễn Dương: “phương diện kỹ thuật diễn, tôi có rất nhiều điều không đủ……”

“Không cần tự coi nhẹ mình.” Trác Phong đánh gãy lời cậu, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua thoạt nhìn da mỏng tâm đại còn mềm như bông Nguyễn Dương: “Đối với tuổi tác của cậu, cũng không tệ lắm.”

Ảnh đế khen cậu kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm! Dựa theo Nguyễn Dương gần nhất tìm tòi Trác Phong dĩ vãng tin tức, anh cũng không phải là người có tích cách tùy ý mở miệng khích lệ người khác!

Nguyễn Dương tuy rằng vẫn luôn tình nguyện làm diễn viên quần chúng, chính là đối với chính mình ở mọi phương diện phát triển vẫn luôn đều để ở trong lòng, bị một cái liền tính lui vòng còn oai phong một cõi ảnh đế nói như vậy một câu: “Cũng không tệ lắm.”

Này quả thực có thể làm cho cậu muốn thăng thiên.

———— phanh, nổ tung.

Cậu như là cái kẻ lỗ mãng, trực tiếp liền ngây ngốc tại chỗ ngồi, một hồi lâu mới nói: “Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực……” Xem tình huống này Trác Phong hẳn là sẽ không nói cậu không biết cố gắng đi?

Trác Phong: “Ân.”

Rốt cuộc tới ký túc xá của cậu, xe dừng trong ngỏ nhỏ, tuy rằng rất gần, nhưng Nguyễn Dương vẫn phải dầm mưa đi về, bất quá được đưa đến đây, khỏi phải chen chúc cực khổ đi xe công cộng, đã cực kỳ cảm kích rồi.

“Cảm ơn ngài đưa tôi về!” Cậu đẩy cửa ra vừa muốn đi ra ngoài, cánh tay bị kéo lại, nhiệt độ của lòng bàn tay nháy mắt truyền qua tới cánh tay của Nguyễn Dương.

Thẳng tiến vào trong trái tim đang run rẩy, tuy rằng chỉ có trong nháy mắt, nhưng là giống như bị điện giật, Nguyễn Dương da đầu tê dại, phản xạ có điều kiện thu hồi cánh tay, nhưng lại bị nắm rất chắc.

Trác Phong đưa ô dù từ cách tay khác: “Cầm.”

Nguyễn Dương theo bản năng cự tuyệt: “Không cần, tôi nhanh đến nhà rồi……”

Trác Phong: “Ngày mai trả ta.”

Nguyễn Dương:……

Nói đến vấn đề này, Nguyễn Dương cầm trở lại: “Ngày mai ngài vẫn  còn tới đoàn phim?”

Trác Phong gật đầu.

Nguyễn Dương lúc này mới an tâm cầm dù lại.

Rõ ràng Trác Phong trừ bỏ say rượu, mặt khác cũng không làm gì cậu, vì cái gì cậu lại bất an, có cảm giác bị mãnh thú theo dõi là sao?

QWQ.

Một đường đi về đến nhà, Nguyễn Dương tắm rửa xong, đem chính mình khuyên tai tháo xuống.

Nằm ngả ra giường khi mới có cảm giác như sống lại. Mua cơm hộp cơm ăn, nghe một hồi ca nhạc, cậu nghe được mặt khác nghệ sĩ cũng trở lại ký túc xá, cắm tai nghe, chậm rãi đi ngủ.

……

Ngày thứ ba, Nguyễn Dương đúng giờ đến.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nhìn thấy Nhiếp Tinh cùng các vị đại thần ngồi trò chuyện cùng nhau. Mặt khác diễn viên cũng không dám ở xung quanh bọn họ mà là cách khá xa xa, Nguyễn Dương cảm thấy những gương mặt đều rất quen thuộc, chỉ là kêu không được tên.

Nguyễn Dương không có tới gần chào hỏi, không nghĩ quá làm cao, yên lặng đi vào phòng trang phục, đổi quần áo rồi bắt đầu trang điểm.

Lần này cậu ăn mặc càng hở. Trường bào màu hồng, trên môi còn tô son, thoạt nhìn hồng nộn căng mọng, lông mi cũng kẹp cho cong vút,  bộ dáng là mỹ thiếu niên. Cậu nhìn đến chính mình hồng nộn môi, mạc danh cảm thấy lông tơ dựng đứng, có chút hoảng sợ. Cậu luôn luôn đi hướng đại nam nhân phát triển, trong lúc nhất thời còn có chút khó tiếp thu.

Lý Quy: “Phân cảnh này chia ra ba khúc tới quay, cảnh đầu cậu hướng nữ hoàng làm nũng,bởi vì nàng bận rộn đến đêm khuya, không nhất định có tinh thần, nơi này có hai câu lời thoại.”

Nguyễn Dương nhìn kịch bản, gật gật đầu, trong lòng tại tưởng tượng cảnh quay đó.

Lý Quy: “Cái cảnh thứ hai thì giúp đối phương thay quần áo, cậu ở phân này cũng có một câu lời thoại, không cần cởi hết quần áo của nàng, để lại phía bên trong một cái.”

Khúc này lời thoại là: Bệ hạ, làn da của ngài thật mịn.

Nguyễn Dương tưởng tượng một chút, gật gật đầu.

Lý Quy: “Sau đó chính là cuối cùng phân cảnh, kỳ thật sẽ không quay đến hương diễm, cũng không cần quá nhiều động tác, tôi chỉ quay một cảnh nhỏ, chủ trương chính là hình ảnh muốn đẹp, cho nên……”

Nguyễn Dương từ phòng nghỉ đi ra, cúi đầu không biết nghĩ cái gì. Vừa mới Lý Quy nói cảnh cuối, cho cậu băng dán! Băng dán có thể che đi nơi nhạy cảm với xấu hổ, chính là dán băng dán, nghe liền cảm thấy đau!

Kia quay xong có phải hay không…… Mẹ nó muốn thảm. Nam nhân không thể thừa nhận đau!

Đi tới nơi sân quay, Nhiếp Tinh cùng đồng bọn đã sớm chờ ở nơi đó. Nhìn đến Nguyễn Dương liền chào hỏi.

“Nguyễn Nguyễn mau tới, liền chờ cậu.”

Nguyễn Dương: “……”

Nguyễn Dương mạc danh cảm thấy có chút thẹn thùng là như thế nào…

Nhiếp Tinh từ phía trên nhìn thoáng qua Nguyễn Dương, khóe mắt cười: “Này thời cổ đại cùng hiện tại thẩm mỹ cũng khồng hề thay đổi, đều biết chúng ta thích như vậy? Ta hôm nay muốn trâu già gặm cỏ non! Nguyễn Nguyễn đồng chí không cần khẩn trương!”

Biết Nhiếp Tinh là cố ý chọc cười. Nguyễn Dương buồn cười: “Cũng không hẵn khẩn trương,” nếu không có người đứng vây xem!

Rất nhanh, sở hữu thiết bị đầy đủ hết, nhân viên công tác cũng đầy đủ.

Bởi vì cảnh quay không dài, diễn lần một lần hai lần chỉ NG ba bốn lần, xem như một hơi chụp xong.

(chú thích: NG: ý là khi quay cảnh đó bị hư, phải quay lại, nên gọi là NG)

Nhưng mà cái thứ ba cảnh quay, là cảnh dài, cảnh này không có lời thoại.

Quay phim sẽ quay từ phía trên quay xuống, lộ ra một cái thân hình Nguyễn Dương.

Tất cả vào chỗ.

Màn hình xuất hiện hình ảnh đến.

Từ trên xuống dưới, quay phim toàn cảnh, thân hình xinh đẹp ở giữa thanh niên và thiếu niên. Cẳng chân gầy nhưng cân xứng, ửng lên một màu hồng cánh sen, bị chăn che đi phân nửa.

Nhưng thứ mà làm cho người khác khó dời đi tầm mắt chính  là ———— kia xinh đẹp xương bả vai.

Xương bả vai cũng chính nơi nữ nhân hay gọi là cánh bướm, đặt ở nam nhân trên người không thể kêu cánh bướm, quá ẻo lã, nhưng hình ảnh cậu thanh niên, bởi vì chống tay, dáng người cũng có chút mảnh khảnh, cho nên xương bả vai hình thành hình dạng như cánh bướm.

Chậm rãi, ánh đèn màu vàng chiếu vào, cái bóng như một đầm nước sâu, hình thành một cái bóng đen, thực đẹp rồi lại mang theo chút kiều diễm.

Màn ảnh có thể nhìn đến, lỗ tai Nguyễn Dương đã đỏ lên, có một loại phong tình khác.

Lúc này, màn ảnh từ từ trở nên mơ hồ, biến mọi thứ trở nên mờ ào. Khúc sau hậu kỳ sẽ phối chút âm thanh rên rỉ với thêm chút lời tâm tình vào.

Đừng nhìn hình ảnh đẹp, thoạt nhìn thực nhẹ nhàng, kỳ thật yêu cầu quay phi thường lâu.

Lặp đi lặp lại NG, Lý Quy tính tình dễ thì dễ, nhưng đối tác phẩm của mình cũng thực nghiêm khắc, cho nên vẫn luôn quay tới khuya.

Mãi cho đến Nguyễn Dương chống khuỷu tay nổi lên đỏ ửng, Lý Quy tỉ mỉ nhìn một lần lại một lần, lúc này mới cho qua.

Hô qua trong nháy mắt, Nguyễn Dương xoay người xuống dưới, thở phào một hơi.

Lý Quy cười cười: “Thực tốt, tôi cảm thấy không tệ.”

Lúc này Hồ Nghiêu cũng cười: “Vậy là xong rồi? Chậc chậc chậc xem không đủ.”

Ứng Dung: “Nếu không, cậu diễn thử đi?”

Hồ Nghiêu xoay người cười khanh khách: “Tôi sẽ không diễn, tôi chỉ biết rên thôi.”

Ứng Dung đôi mắt hiện lên một tia ánh sáng, đẩy đẩy mắt kính.

Nguyễn Dương: Phốc!

Lý Quy: “Khụ, cái kia, nữ hoàng ăn không tiêu cái này tiểu yêu tinh, Tiểu Dương phía sau hết cảnh, đổi một cái nam sủng……”

Toàn bộ cười vang.

“Phốc, tôi bị biếm lãnh cung đúng không?” Nguyễn Dương ngồi xổm dưới giường ôm khăn tắm cười hì hì..

Lúc này Nhiếp Tinh từ trên giường xuống dưới, chỉnh sửa lại một chút quần áo của mình: “Ha ha, nguyên lai cậu là tiểu yêu tinh. “

Nguyễn Dương vốn đang muốn cười thêm nữa, nhưng cậu sốt ruột muốn đi tháo băng dán màu da, may mắn là dán ở phía trước, phó đạo diễn dạy cậu trước dùng khăn giấy bao lại, hẳn là sẽ không quá đau.

Đi vào phòng thay quần áo, roẹt một tiếng, đem băng dán tháo xuống, bụng đỏ một mảng lớn, bất quá may mắn là cái tiểu khả ái kia vẫn bình yên vô sự, chỉ là da thịt ở bốn phía có chút ngứa, đại khái có chút dị ứng.

Khi cậu thay quần áo xong đi ra ngoài, ở hành lang, gặp được Trác Phong, Nguyễn Dương: “Trác tiên sinh, thật trùng hợp.”

Trác Phong đang dựa vào tường, nhìn thấy cậu nghiêng đầu tới, ánh mắt thâm thúy: “Chúc mừng đóng máy.”

Nguyễn Dương ngốc tại chỗ không có lập tức nói chuyện, Trác Phong cong cong môi, xoay người rời đi.

Thành công đóng máy, Nguyễn Dương cùng Nhiếp Tinh, Lý Quy, phó đạo diễn cùng với hợp tác quá nhân viên công tác cùng chụp tấm hình, tiếp nhận phó đạo diễn tặng một bao lì xì bự.

Cái này là thưởng thêm cho diễn viên, cảm ơn ngàn lần xong Nguyễn Dương rời đi khu điện ảnh.

……

Liên tiếp đợi một thời gian, không có nhận được Ứng Dung liên hệ.

Nguyễn Dương có một chút thất vọng, bất quá cũng cảm thấy hợp lý, rốt cuộc chính mình thật sự chỉ là cái đặc biệt tiểu diễn viên thôi.

Vì thế cách một tháng, công ty vì áp bức cậu sắp hết hạn thời gian hợp đồng, Nguyễn Dương sáng sớm được an bài đi vào một phòng thiết kế làm việc.

Là một hồi show thời trang.

Ở lúc ra cửa, Nguyễn Dương sửa sang lại tiểu ba lô thì phát hiện, cậu quên trả lại dù.

Hết chương 4