Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 3: Ngô đồng dưới ánh trăng





Tê Hoàng cung và Tiêu Phòng điện của Hoàng hậu cách nhau một bức tường, nhưng mà phong thủy và bố cục không giống Tiêu Phòng điện. Nếu như nói là chỗ nào không giống, thì chính là vây quanh tường của Tê Hoàng cung là một hàng cây ngô đồng, lúc này đang giữa mùa thu, lá ngô đồng rơi rụng, cực kỳ giống như tuyết rơi.
Ngô đồng.
Theo truyền thuyết, không có ngô đồng phượng hoàng không đậu, Phù Kiên trồng một hàng cây ngô đồng trong Tê Hoàng cung, là muốn giữ lại phượng hoàng nào đây? Là Mộ Dung Hiền phi Mộ Dung Yên trong Tê Hoàng cung, hay là Thái thú Mộ Dung Xung ở Bình Dương xa xôi?
Mười năm trước, Phù Kiên công phá đô thành Đại Yên, đem Công chúa Thanh Hà năm đó mười bốn tuổi và Hoàng tử Mộ Dung Xung năm đó mười hai tuổi bắt về Trường An. Dung mạo của Công chúa Thanh Hà xuất chúng, lúc đó Phù Kiên nạp làm phi tử, hàng đêm sủng hạnh, Mộ Dung Xung tuy còn nhỏ, nhưng cũng trổ mã thanh tú phi phàm, Phù Kiên liền cũng đưa hắn đến long tháp, để cho hắn trở thành luyến đồng dưới thân mình.
Vì thế, tỷ đệ hai người đồng thời hầu hạ quân vương Phù Kiên, trong thành Trường An, liền bắt đầu ngâm nga nổi lên một bài ca --
Nhất thư phục nhất hung, song bay vào tử cung.*
(*Hai con phượng hoàng một mái một trống cùng bay vào tử cung)
Nếu không phải trọng thần cật lực khuyên can, hai năm trước, Phù Kiên còn luyến tiếc đem Mộ Dung Xung tống xuất Trường An, làm Thái thủ ở Bình Dương.
Phượng hề, hoàng hề, nhất thư nhất hùng loạn quân vương.*
(*Chỉ mối quan hệ như trò hề của ba người)
Phù Trừng còn nhớ rõ năm đó khi nhắc đến hai tỷ đệ này mẫu phi đã oán hận như thế nào, mỗi lần nghĩ đến đây, Phù Trừng liền cảm thấy trong lòng lại càng khó chịu, rõ ràng là chiến lợi phẩm, nay một người là sủng phi đứng đầu hậu cung, một người lại tiêu dao bình an ở ngoài thành Trường An, vạn nhất hai người này liên thủ phục quốc, cho dù phụ hoàng Phù Kiên có là anh hung đến thế nào đi nữa, cũng sẽ khó phòng bị mối họa nội bộ này!
Ánh trăng xuyên qua tán cây ngô đồng chiếu xuống, chiếu xuống dưới tàng cây, chiếu sáng những mảnh lá khô.
Giầy của Phù Trừng dẫm trên đó, phát ra tiếng vang sàn sạt, làm cho nàng càng thêm hiểu được, hậu cung này là cô tịch đến cỡ nào?
Tối nay Phù Kiên nghỉ ngơi ở Tê Hoàng cung, Phù Trừng không dám đến gần, chỉ dám ngồi ở phía sau góc ngô đồng từ xa xa nhìn đến Tê Hoàng cung đèn đuốc sáng trưng kia, nàng ở thâm cung mười tám năm, bình thường một Công chúa không được phụ hoàng yêu thương như nàng, cũng không có cơ hội tiến đến những buổi tiệc tượu trong cung. Đối với Mộ Dung Hiền phi, nàng chỉ có thể dựa vào những điều các cung nữ nói để biết được đó là một nữ tử như thế nào?
Có người nói nàng mặt từ tâm ngoan, có người nói nàng đã âm thầm hãm hại rất nhiều cung nữ mà Hoàng thượng đã từng sủng hạnh, nhưng còn chưa sắc phong, tóm lại khi nhắc đến nàng, thứ được nhắc đến nhiều nhất chính là bộ dạng bên ngoài thế này, bên trong thế kia của nàng.
Đêm sâu sương nặng, Phù Trừng cảm thấy có chút mát lạnh, nhịn không được chà xát hai tay, hà hời làm ấm.
Ngay khi Phù Trừng đang chà xát hai tay giữ ấm, có hai nữ tử từ trong Tê Hoàng cung đi ra.
Nhóm nội thị kinh hoàng quỳ xuống đất khấu đầu, chỉ thấy một người hình như là cung nữ mặc áo màu hồng vội vàng xua tay, ý bảo nhóm nội thị không cần lên tiếng, để tránh kinh động thánh giá.
Nhóm nội thị không tiếng động mà gật đầu, cung nữ mặc y phục màu hồng xoay người đỡ lấy người nữ tử xinh đẹp cao quý mặc áo choàng lông nhẹ nhàng ở bên cạnh, cung kính nói: "Nương nương, đêm sâu sương nặng, áo choàng này nếu vẫn cảm thấy lạnh, nô tỳ đi lấy cho người một cái nữa."
"Không sao." Nữ tử xinh đẹp cao quý thản nhiên mở miệng, ánh mắt mê ly nhìn tới hàng ngô đồng bên tường.
Phù Trừng giật mình trốn ra sau gốc cây, sợ bị nhìn thấy.
Không biết nữ tử xinh đẹp cao quý kia rốt cuộc có nhìn thấy nàng hay không, chỉ thấy người kia nâng tay kéo tấm áo choàng lông, ánh mắt mê ly lặng lẽ giống như nước,"Đàn Hương, cùng bổn cung đi xem cây ngô đồng đi."
"Dạ." Cung nữ mặc y phục màu hồng gọi là Đàn Hương cung thanh ứng ngữ, theo sau nữ tử xinh đẹp cao quý đi về phía hàng cây ngô đồng.
Lẳng lặng đi ở nữ tử xinh đẹp cao quý bên người, cước bộ của Đàn Hương luôn có ý thức chậm nửa thân mình, cứ như vậy, vừa không thất cung lễ, cũng sẽ không làm cho này nữ tử xinh đẹp cao quý cảm thấy có khoảng cách.
Còn nhớ mười năm trước, khi nàng mới gặp vị Thanh Hà Công chúa này --
Tua ren màu xanh nước biển quấn quanh vòng eo mảnh mai, nàng giống như một gốc cây tiểu tùng ngạo nghễ đứng thẳng, đứng ở Thừa Uyên điện, gắt gao ôm chặt lấy người đệ đệ đang sơ hãi, giống như nàng là một tầng bảo vệ cuối cùng của hắn.
Trên gương mặt của nàng còn có vệt nước mắt chưa khô, cho dù trong hốc mắt hồng hồng vẫn còn ngập nước mắt, một khắc kia khi vừa bước vào Thừa Uyên điện, nàng gắng sức kiềm nén nước mắt không để giọt nào rơi xuống.
Nói dung mạo của nàng xinh đẹp khuynh thành, có chút quá mức, dung mạo của nàng chỉ là không tầm thường. Nếu muốn nói điều gì ở nàng hấp dẫn người khác nhất, thì đó chính là trên thân thể của nàng luôn có một cỗ khí tức mong manh chọc người thương tiếc, bất luận nhíu mi, mỉm cười, hoặc là rơi lệ, nén lệ, trong lúc lơ đãng sẽ luôn khiến cho lòng người rung động, cho dù thân là nữ tử, liếc mắt nhìn qua một cái cũng nhịn không được sẽ động dung. Có lẽ, đây là sự mềm yếu mà một quân vương như Phù Kiên khó cưỡng lại nhất, cho nên mới vẫn luôn sủng nàng nhiều như vậy năm.
Chính là, Đàn Hương hầu hạ nàng mười năm, từng thấy nàng sầu, từng thấy nàng cười, từng thấy nàng khóc, cũng từng thấy nàng thở dài, chỉ có khi nàng nhìn đệ đệ bên cạnh, trong đôi mắt mới có ánh sáng rõ ràng, làm cho người ta cảm giác được lòng của nàng còn đang sống, không phải là một vật đã chết.
Có đôi khi Đàn Hương sẽ nhịn không được mà nghĩ, năm đó khi nàng ở trong Hoàng cung Đại Yên, cũng giống như những Công chúa trong Hoàng cung Trường An, là thiên chi kiêu nữ, được mẫu hậu thương yêu, được phụ hoàng sủng ái...Chỉ tiếc, Đại Yên đã diệt vong, nàng không thể trở lại là Thanh Hà Công chúa trước kia, cũng không thể làm chủ được cuộc sống của mình, cả đời này, chỉ có thể chết già trong Hoàng cung Trường An.
Này có lẽ là vận mệnh chung của những nữ tử trong cung, không chỉ có Thanh Hà Công chúa Mộ Dung Yên nàng, mà còn có một cung nữ nho nhỏ như bản thân mình, cho dù quý phi có được sủng ái đến đâu, cũng khó bước ra cửa cung, hít thở bầu không khí tự do tự tại một lần.
Nghĩ đến đây, Đàn Hương lặng lẽ thở dài.
"Đàn Hương, gọi tên tiểu nội thị kia đến đây." Mộ Dung Yên bỗng nhiên phân phó Đàn Hương.
Đàn Hương cả kinh,"Người ở đâu?"
"Suỵt...Hôm nay bổn cung không muốn nhìn thấy máu tươi." Mộ Dung Yên kéo kéo góc áo Đàn Hương, ngón tay chỉ về phía Phù Trừng đang trốn sau gốc cây kia,"Đừng kinh động những người ngoài kia."
"Dạ." Đàn Hương cung kính khom người cúi đầu với Mộ Dung Yên, đi về phía Phù Trừng,"Này, ngươi là người của cung nào? Mau ra đây."
Phù Trừng tự biết trốn không được, chỉ có thể cúi đầu đi ra, quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Yên, nói: "Nô tài tên là Tiểu Đồng Tử, gần đây mới đến Thái y viện, nhất thời nhìn thấy ngô đồng nơi này rất đẹp, liền nhịn không được đi đến đây -- xin nương nương bỏ qua cho nô tài."
"Ngô đồng rất đẹp?" Không đợi Đàn Hương lên tiếng, Mộ Dung Yên đã mở miệng, câu hỏi có chút mờ mịt.
Ánh trăng len qua những tán cây chiếu lên gương mặt của nàng, phát thảo nên hình dáng thanh tú của nàng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể chiếu sáng được đôi mắt ảm đạm của nàng -- đôi mắt kia tựa hồ bị phủ rất nhiều bụi mù của quá khứ, không muốn để cho người ta nhìn thấu, cũng không muốn cho người ta chạm vào, luôn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng không độc đoán như trong tưởng tượng, cũng không có ánh mắt sắc bén như trong tưởng tượng, chỉ giống như một hồ nước động, nhu nhược làm cho người ta muốn tới gần, muốn thương tiếc.
Trong lòng Phù Trừng vốn dồn nén rất nhiều oán giận, nhưng tất cả đều tan thành mây khói theo một ánh mắt vụng trộm liếc nhìn nàng, không biết tiếp theo nên nói cái gì? Ngược lại giật mình đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Ánh trăng đồng dạng cũng phủ lên gương mặt Phù Trừng, chiếu sáng đôi mắt thất thần của nàng trong giờ phút này -- cũng là trong suốt, cũng là mang theo thản nhiên anh khí.
Ánh mắt như vậy, cực kỳ giống với đệ đệ năm đó?
Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn một cái, cũng thấy thần.
Đôi mắt vốn ảm đạm thất sắc bỗng nhiên có chút ánh sáng mãnh liệt sắc bén, sáng quắc chống lại đôi mắt Phù Trừng, khóe môi cứng ngắc nay nhẹ nhàng cong lên một chút, đường cong vừa đúng vẽ lên gương mặt nàng một nụ cười ôn nhu.
Trước mắt nàng, thật sự là Mộ Dung Hiền phi Mộ Dung Yên bị đồn đãi là tàn nhẫn không từ thủ đoạn sao?
Trái tim Phù Trừng bỗng nhiên đập thật nhanh, theo bản năng muốn tránh đi nụ cười này, nhưng mà nụ cười này lại lẻn thật sâu vào trong đầu óc của nàng, cho dù rất nhiều năm sau, vẫn rõ ràng như vậy, khó có thể xóa bỏ.
Đàn Hương nhẹ nhàng lay lay thân mình Mộ Dung Yên, nhẹ giọng gọi một tiếng,"Nương nương?" Ngón tay lập tức chỉ vào trán Phù Trừng, quát khẽ: "Thật to gan, dám nhìn nương nương như vậy!"
"Nô tài không dám!" Phù Trừng vội vàng cúi đầu.
Đôi mắt Mộ Dung Yên trầm xuống, lúc nâng mắt nhìn Phù Trừng lần nữa, đã là một mảnh hờ hững,"Ngô đồng cũng không có gì đẹp, ngươi lui ra đi."
Phù Trừng vội vàng đáp lại một tiếng "Dạ!", nhanh chóng lui xuống.
Nhìn Phù Trừng chạy đi xa, Đàn Hương như có chút đăm chiêu nói: "Nương nương, người này chỉ sợ không phải là tiểu nội thị bình thường."
Mộ Dung Yên cúi người xuống, nhặt một mảnh lá khô bên chân lên, thản nhiên nói: "Đàn Hương, bổn cung đột nhiên muốn ăn phù dung tô*."
(*Bánh Hibiscus)
"Nương nương? Phù dung tô là món tráng miệng yêu thích nhất của Trương Thục phi..." Đàn Hương hơi sửng sốt một chút.
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng thở dài,"Chẳng lẽ thứ nàng thích ăn, bổn cung liền ăn không được sao?"
"Dạ." Đàn Hương vội vàng lắc đầu, tuy rằng không hiểu ý tứ của Mộ Dung Yên, cũng chỉ làm theo, dù sao ở trong cung, thân là nô tỳ, ít hỏi, làm nhiều, mới là đạo lý sinh tồn.
Mộ Dung Yên đi đến bên cạnh cây ngô đồng, nâng tay xoa lên thân cây ngô đồng, lẩm bẩm nói: "Đệ đệ, ngươi ở Bình Dương có tốt không?" Chậm rãi khép đôi mắt lại, Mộ Dung Yên lại nhớ tới những ngày tháng hạnh phúc khi còn ở trong Hoàng cung Đại Yến.
Năm ấy, nàng mười ba tuổi, phụ hoàng mẫu hậu vừa tổ chức lễ cập kê cho nàng, văn võ bá quan mỗi người đều khen ngợi, không ít đệ tử quan lại đều coi việc lấy được Thanh Hà Công chúa là vinh dự.
Một ngày đó, nàng đứng ở bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu, chiếm lĩnh ánh mắt kinh diễm của bách quan. Xoay người sang chỗ khác, đệ đệ nhỏ tuổi Mộ Dung Xung cũng ngửa đầu nhìn chính mình, cười đến phá lệ thân thiết.
"Tỷ tỷ, chờ đến khi ta trưởng thành, ta nhất định sẽ đánh chiếm cho ngươi một mảnh thiên hạ, tìm một người anh hùng độc nhất trên thế gian, để cho tỷ tỷ cả đời hạnh phúc!" Lời thề năm đó của Mộ Dung Xung ghi tạc trong tai.
Mộ Dung Yên còn nhớ rõ, lúc đó nàng ôn nhu nở nụ cười với đệ đệ,"Vậy tỷ tỷ liền chiếu cố ngươi lớn lên, chờ đệ đệ tìm người anh hùng kia cho tỷ tỷ."
"Hảo!"
"Ha ha."
Những tháng ngày bình yên luôn trôi qua rất nhanh, không ngờ chưa đến một năm, Tần vương Phù Kiên liền dẫn quân công phá đô thành Đại Yên, bắt tỷ đệ bọn họ đến Trường An...
Đó là lúc bắt đầu cơn ác mộng, cũng là lúc giấc mộng bị giết.
Tần vương Phù Kiên cao cao tại thượng kia, không chỉ hủy diệt quốc gia của nàng, còn phá hủy gia đình của nàng, thậm chí...Hủy luôn cả cuộc đời của nàng...Trên gương mặt Mộ Dung Yên bỗng nhiên tràn đầy uấn giận, chỉ thấy móng tay của nàng bấu thật sâu vào thân cây ngô đồng.
Những hàng cây ngô đồng này rốt cuộc là vì ai? Là muốn nói cho người trong thiên hạ biết, Mộ Dung Yên nàng và đệ đệ Mộ Dung Xung ham phú quý Trường An, muốn vĩnh viễn ở lại chịu khuất nhục trong thâm cung!
Lá ngô đồng như bông tuyết bay xuống, dừng ở trên đầu vai của nàng.
Mộ Dung Yên nâng một cánh tay lên, hung hăng phất đi lá cây trên đầu vai, oán hận cắn răng mỉm cười cay đắng.
Nếu giấcmộng cả đời của ta vỡ nát, ta cũng muốn giấc mộng cả đời của người vỡ nát!