Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 44: Vội vàng về Trường An





Tần, mùa thu Kiến Nguyên năm thứ mười sáu, Phù Kiên thu thú núi Lạc Hà. Trường Lạc công Phù Phi ở thành Trường An ngấm ngầm động thủ, ý đồ vu hại Thái tử mưu nghịch, hành vi phạm tội bị tố giác, Phù Kiên khoan hồng, mặc dù không có tước công vị của Phù Phi, nhưng đặc biệt hạ chỉ, đem Trường Lạc công Phù Phi trục xuất khỏi Trường An, giam cầm ở đất phong, trọn đời không được hồi Trường An. Vụ việc có liên quan đến mấy vị quan trong triều, từng người một bị giáng chức đầy ra biên giới phía Tây làm khổ sai, trọn đời không được đề bạt trọng dụng.
Từ đó, thế lực của trưởng tử trong triều bị loại bỏ hoàn toàn, vị trí Đông cung Thái tử của Phù Hoành càng thêm vững chắc, Cẩu Hoàng hậu tươi cười rạng rỡ, âm thầm dâng thư để Phù Kiên trọng thưởng cho Thanh Phu nhân Dương Lan Thanh.
Phù Kiên chuẩn tấu, ở núi Lạc Hà phong thưởng cho Thanh Phu nhân thành Lan phi nương nương, chuẩn bị mang mọi người trở về Trường An.
Đại quân của Phù Kiên mới đi đến sườn núi, liền gặp phải thích khách thần bí phục kích, nghe nói Phù Kiên bị thích khách đâm bị thương, được Ngự Lâm quân hộ giá suốt đêm nhanh chóng hồi Trường An.
Một ngày sau, còn chưa kịp điều tra rõ thích khách thần bí đến từ nơi nào, Thái thú Bình Dương Mộ Dung Xung liền khởi binh tập kích hướng về Trường An.
Nghe thấy Mộ Dung Xung khởi binh, không ít những con dân tiền triều mang lòng bất phục cũng theo bước Mộ Dung Xung cùng nhau khỏi binh tập kích Trường An, thậm chí Nhu Nhiên* phương Bắc cũng có mấy ngàn phỉ** binh cùng nhau Nam hạ, muốn thừa dịp hỗn loạn để kiếm lợi ích.
(*Nhu Nhiên hay Nhuyễn Nhuyễn/Như Như/Nhuế Nhuế hoặc Đàn Đàn, là tên gọi của một liên minh các bộ lạc du mục trên biên giới phía bắc Trung Quốc bản thổ từ cuối thế kỷ 4 cho tới giữa thế kỷ 6)
(**Lính cường đạo, thổ phỉ)
Cùng lúc, Trấn Tây Đại Tướng quân Độc Cô Minh phát binh cần vương*, suất lĩnh ba vạn nhân mã cấp tốc chạy tới Trường An.
(*Giải cứu triều đình)
Toàn bộ mọi chuyện, diễn ra như lẽ đương nhiên.
Nửa đêm, thành Trường An, Hoàng cung, Lan Thanh các, cung nữ và nội thị đều bị cho lui xuống, chỉ còn lại Thanh phi và Hứa Thất Cố hai người.
Thanh phi cầm ly trà, nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười nhìn Hứa Thất Cố bên cạnh, "Hứa đại nhân, Độc Cô Minh bên kia đã quyết tâm muốn công chiếm Trường An?"
Hứa Thất Cố chắp tay nói: "Bẩm nương nương, tính toán thời gian, mười lăm ngày sau, Độc Cô Minh nhất định có thể tới ngoại thành Trường An."
"Mộ Dung Xung bên kia thế nào?" Thanh phi buông ly trà xuống, hơi hơi nhíu mi, "Nay bổn cung thật ra lo lắng cho thân mình Trừng nhi, chịu không nổi nhanh chóng hành quân xóc nảy."
Hứa Thất Cố gật đầu nói: "Nương nương đừng lo, sau khi Mộ Dung Xung đại quân rời khỏi địa giới Bình Dương, liền chia thành từng đội ngũ nhỏ hành quân, đã sớm không có tung tích, như vậy sẽ không đụng phải đại quân bình định chủ lực, sẽ tránh được rất nhiều tranh chấp, dựa theo kế hoạch tớ được Trường An."
"Vậy là tốt rồi." Thanh phi thản nhiên cười cười, "Loạn thế ai cũng không được dễ dàng, cộng thêm Trừng nhi lại là nữ nhi, bổn cung chỉ có dùng máu để mở ra con đường rộng lớn cho nàng."
Hứa Thất Cố nhíu mày nhẹ nhàng thở dài, đem lời muốn nói đặt ở nơi đáy lòng.
Thanh phi từ trên giường nhỏ đứng lên, nhìn trăng sáng lạnh lùng ngoài cửa sổ, nắm thật chặt áo khoác trên người, "Sau mười lăm ngày nữa, liền bắt vào đầu mùa đông, cũng không biết Trừng nhi có mặc ấm hay không?"
Hứa Thất Cố tiếp lời nói: "Nếu nương nương thật sự lo lắng, hạ quan nguyện ý đưa chút ấm y đến cho điện hạ."
Thanh phi gật gật đầu, "Đi đi, hy vọng thương thế của Trừng nhi có thể tốt lên."
"Dạ." Hứa Thất Cố xoay người muốn đi, Thanh phi làm như nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức gọi hắn lại.
"Thất Cố, ngươi cũng phải chú ý thân mình, chúng ta cũng không còn trẻ nữa." Ánh mắt thân thiết của Thanh phi làm cho Hứa Thất Cố cảm thấy dịu dàng thắm thiết, "Sau này, ta còn phải dựa vào ngươi tương phù* nửa đời."
(*Nâng đỡ nhau)
Hứa Thất Cố ôn nhu cười cười, "Lan Thanh, ta hiểu được, cả đời ta không còn cầu mong gì nữa, chỉ mong được cùng ngươi bình an đến già, vì vậy, mặc kệ có phải trả giá bao nhiêu, ta cũng nguyện ý." Hơi ngừng một chút, Hứa Thất Cố sáng quắc nhìn vào dung nhan của nàng, "Lan Thanh, chỉ cần ngươi không ghét bỏ ta là tốt rồi."
Thanh phi thản nhiên cười nói: "Làm sao lại ghét bỏ ngươi chứ?"
"Ha ha, ta đây đi thu xếp quần áo mùa đông cho điện hạ trước." Hứa Thất Cố xoay người rời đi, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của Thanh phi.
Ý cười trên mặt Thanh phi dần dần trôi đi, chỉ thấy nàng mê mang nhìn theo hướng Hứa Thất Cố rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một chút áy náy, "Thất Cố, thực xin lỗi."
Hứa Thất Cố mệt mỏi ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh lùng, không khỏi lạnh run rùng mình một cái, "Vô luận như thế nào, ta chỉ mong ngươi có thể bình yên sống sót, mặc kệ ngươi là nương nương, hay là Lan Thanh, chỉ cần ngươi còn sống, là tốt rồi..."
Trong cung ánh sáng lờ mờ, Thừa Ân điện hương khói lượn lờ, Long Diên Hương thượng hạng đang chậm rãi cháy trong lư hương.
Phù Kiên ôm ấp Trương Linh Tố, đôi mắt ưng mở to nhìn lên hình chạm khắc rồng bay phượng múa nơi đỉnh màn, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Hoàng thượng?" Trương Linh Tố nhíu mi xoay thân mình, thầm gọi một tiếng.
Phù Kiên đau lòng nghiêng mặt nói: "Trên người ái phi còn có vết thương, đừng lộn xộn, miễn cho động đau đến vết thương."
Trương Linh Tố lắc đầu nói: "Hoàng thượng, vết thương của thần thiếp bất quá là vết thương ngoài da, tĩnh dưỡng mấy ngày, liền có thể hồi phục, nhưng thật ra Hoàng thượng..." Thanh âm của Trương Linh Tố bỗng nhiên ngừng lại, trái lại là khơi dậy lòng nghi ngờ củaPhù Kiên.
"Ái phi có chuyện gì, đừng ngại nói thẳng." Phù Kiên nghiêm túc nhìn Trương Linh Tố.
Trương Linh Tố hít vào một hơi, nói: "Hoàng thượng, chẳng lẽ người không cảm thấy thích khách này thật là kỳ quái sao? Nếu như không phải có người trong quân, làm sao có thể dễ dàng trước làm tổn thương thần thiếp, sau lại làm tổn thương Hoàng thượng như vậy..."
Phù Kiên giãn chân mày cười cười, nâng cánh tay lên, nhìn vải quấn chặt trên đó, "Thật ra trẫm rất không ngờ, ái phi lại có trí tuệ như thế, không sai, trong quân quả thật là có người, thích khách ám sát trẫm, cũng là do trẫm cố ý đưa vào."
"Hoàng thượng?" Trương Linh Tố không khỏi thất kinh, Phù Kiên này rốt cuộc là đang tính toán cái gì?
Phù Kiên không có trả lời Trương Linh Tố, chính là nắm lấy cằm của nàng, cười nói: "Ái phi, giờ khắc này trẫm không muốn nghĩ đến chuyện thích khách này, trẫm muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Trương Linh Tố kinh hãi tránh né đôi mắt nghiêm túc của Phù Kiên, dựa vào trong ngực Phù Kiên, nói: "Xin Hoàng thượng cứ hỏi."
"Ngươi là nữ nhân của trẫm sao?"
Trương Linh Tố lập tức đáp lại: "Thần thiếp không phải là nữ nhân của Hoàng thượng, thì là nữ nhân của ai?"
Khóe miệng Phù Kiên cong lên một cái thâm sâu, tựa tiếu phi tiếu, "Ý của trẫm là, người của ngươi, cả tâm của ngươi nữa, đều là của trẫm sao?"
Trái tim Trương Linh Tố rét lạnh lợi hại, cũng chỉ có thể đáp: "Tất nhiên là của Hoàng thượng."
Phù Kiên nâng hai má của nàng lên, "Trẫm muốn ngươi nói lại một lần nữa xem."
"Thần thiếp là của Hoàng thượng." Trương Linh Tố miễn cưỡng mỉm cười, cười đến xinh đẹp thấm tâm, ngón tay vẽ vòng tròn trước ngực Phù Kiên, "Chẳng lẽ Hoàng thượng không tin thần thiếp?"
Chân mày Phù Kiên giãn ra cười nói: "Xưa nay trẫm dùng người thì không nghi ngờ, ngươi đã nói là nữ nhân của trẫm, tất nhiên sẽ bảo hộ phu lang, như vậy, trước mắt trẫm liền có một chuyện giao cho ngươi làm."
Trương Linh Tố ngạc nhiên nhìn Phù Kiên, "Ý của Hoàng thượng là?"
Phù Kiên mỉm cười, "Trẫm cảm thấy, chỉ dựa vào một người xem chừng người kia, trẫm vẫn là lo lắng, cho nên, nhiều người xem chừng người kia, trẫm cũng có thể an tâm hơn nhiều."
"Ai?"
"Quý phi trẫm mới sắc phong, Dương Lan Thanh."
Trương Linh Tố chỉ cảm thấy một cỗ rét lạnh đâm thẳng vào trong lòng, cho dù thông minh như Thanh Phu nhân, chung quy cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Phù Kiên!
Phù Kiên nghiêng mặt nhìn sắc mặt khẽ biến của nàng, "Sao?"
Trương Linh Tố vội vàng cúi đầu nói: "Thần thiếp không biết vì sao phải xem chừng Thanh tỷ tỷ, xin Hoàng thượng nói rõ."
Phù Kiên mang theo tràn đầy thâm ý cười cười, "Trẫm chỉ cần ngươi hồi báo chi tiết hướng đi của nàng, những thứ khác, ái phi hỏi ít thì tốt hơn. Từ trước đến nay ái phi đều thông minh, tất nhiên hiểu được nên làm như thế nào?"
Trương Linh Tố chỉ có thể liên tục gật đầu nói: "Dạ."
Phù Kiên hít vào một hơi thật sâu, như có chút đăm chiêu nói: "Trẫm muốn nhìn xem, Mộ Dung Xung này rốt cuộc có thể làm loạn ra cục diện thế nào?"
Tuy rằng Trương Linh Tố đoán không ra tâm tư của người bên gối này, nhưng mà có vài thứ nàng rất rõ ràng, tuy rằng giờ khắc này nơi nơi đều có phản quân khởi binh, nhưng mà tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của Phù Kiên -- ván cờ này, rốt cuộc hắn muốn giết ai đây?
Trong cung Trương Linh Tố một đêm mất ngủ, ngoài cung Phù Trừng cũng khó có thể đi vào giấc ngủ.
Đối với Phù Trừng mà nói, mỗi một ngày đều là dày vò, biết rõ Mộ Dung Xung là xuất phát hướng tới Trường An, biết rõ đây là tạo phản, cũng không thể không theo năm ngàn binh mã một đường hướng về phía Tây.
Mẫu phi, người xác định không phải muốn con tạo phản chứ?
Mỗi một tấc tới gần Trường An, trái tim Phù Trừng liền càng thêm một phần không yên.
Lại là một đêm hạ trại ở nơi sơn dã, sắp vào đầu đông đêm khuya luôn cảm thấy lạnh đến thấu tim.
Phù Trừng kỳ quái vì sao Mộ Dung Xung có thể ẩn binh trong rừng, luôn có thể tránh được binh mã bình định tập kích, một đường không hề tổn thương mà hướng về Trường An, trong lòng có ngàn ngàn thứ nghi hoặc, khó có thể nghĩ thông suốt.
Khi nha hoàn hầu hạ xong, Phù Trừng ở trong trướng thay thuốc trị thương, mặc Phi hạc giáp. Cũng giống như mấy ngày nay, sau đó, Phù Trừng sẽ luôn cho lui nha hoàn, một mình ra khỏi doanh trướng, xa xa nhìn về phía doanh trướng của Mộ Dung Yên, thẳng đến khi nàng tắt nến đi vào giấc ngủ, lúc này mới xoay người về trướng nghỉ ngơi.
Mộ Dung Yên ngồi ở cạnh cửa sổ doanh trướng, lặng yên nhấc lên một góc màn trướng, lại một lần nữa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia.
Vào đêm trời giá rét, dưới ánh trăng thanh lãnh, Phù Trừng mặc chiến giáp lạnh như băng, luôn từ xa xa đứng sừng sững ở đó, yên lặng làm bạn, luôn có thể dễ dàng khiến cho trái tim đã bình tĩnh của nàng phải gợn sóng.
"Nha đầu ngốc..."
Mộ Dung Yên lại một lần nữa thở dài, trong lòng phức tạp đau đớn cùng chua xót trộn lẫn, nhìn áo ấm trên giường, vài lần muốn mở miệng phân phó nha hoàn đưa đến cho nàng, chính là vẫn nén xuống.
"Các ngươi đều lui xuống đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi."
Cũng giống như mọi khi, Mộ Dung Yên cho lui nha hoàn, lập tức thổi tắt nến, tính để cho thân ảnh kia sớm ngoan ngoãn trở về nghỉ ngơi.
Mộ Dung Yên lại vén rèm lên, nhìn Phù Trừng từ xa xa, thấy nàng có ý muốn xoay người hồi doanh trướng, lúc này mới yên tâm mà buông bức màn xuống.
"Tiếp tục dây dưa, không có kết quả tốt...Thừa dịp ta còn chưa hận ngươi như vậy, buông tay đi..." Mộ Dung Yên thì thào nói xong, trong lòng đau xót, không khỏi nắm chặt lấy ngực.
Phù Trừng vừa mới xoay người đi, liền nhìn thấy cách đó không xa hắc anh Tướng quân Mộ Dung Xung đang âm hiểm mỉm cười nhìn mình, không muốn cùng hắn dây dưa nhiều, Phù Trừng xoay người đi sang hướng khác.
"Trừng Công chúa xin dừng bước." Mộ Dung Xung quát lên một tiếng, "Hôm nay có lẽ điện hạ không thể ngủ rồi."
Phù Trừng thản nhiên cười nói: "Vì sao bổn cung không thể ngủ?"
Mộ Dung Xung chỉ chỉ trăng sáng trên bầu trời, "Ngày mai tiến công Trường An, cũng không thể đánh mất tiên cơ a, vừa đúng hôm nay trăng sáng lên cao, là thời cơ tốt để hành quân vào ban đêm."
"Tiến công Trường An?" Sắc mặt Phù Trừng kinh biến, "Bổn cung thân là Công chúa Đại Tần, sao có thể cùng ngươi tiến công Trường An?"
Sắc mặt Mộ Dung Xung trầm xuống, "Hảo cho một câu Công chúa Đại Tần!"
Phù Trừng nghiêm giọng nói: "Bổn cung tuyệt đối sẽ không tiến công Trường An, Mộ Dung đại nhân, việc tạo phản này, bổn cung vẫn là khuyên ngươi sớm quay đầu lại đi!"
Mộ Dung Xung lạnh lùng nói: "Điện hạ, chẳng lẽ người đã quên Thanh Phu nhân, không, giờ khắc này hẳn là Thanh phi nương nương, nương nương đã phân phó điện hạ như thế nào?"
"Ngươi!" Phù Trừng nghẹn lời, rốt cuộc nhịn không được giận dữ nói, "Ngươi nói, rốt cuộc vì sao mẫu phi phải kết minh với ngươi, tấn công Trường An?"