Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 40: Mất tích (3)




"Hai vị chỉ cần đem lời nói này nói với y là được, bản tôn nếu để cho nàng tiến vào, nàng tự nhiên có thể đi vào" Thanh Minh Dạ thờ ơ không để ý mà nghịch ngón tay. 

Nếu để cho những lão gia hoả Thánh Giả học viện kia biết Tiểu Sơ có tinh thần lực đẳng cấp, sợ rằng đến lúc đó quỳ gối xin cũng muốn xin nàng bái sư đi.

Hoắc lão sư bất đắc dĩ, "Được rồi, tôn chủ là nói chúng ta giao cho viện trưởng"

Viện trưởng lại phải nhức đầu, mỗi lần găp mặt Thanh Minh Dạ này, đều không có chuyện gì tốt đẹp nổi!

Vừa nghe thấy Quân Mặc Sơ cư nhiên cũng có thể đi Thánh Giả học viện, tâm tư Quân Thiến Thiến không khỏi bốc hoả, nhất thời không nhịn được mà bạo phát, tay hướng ngón trỏ chỉ vào Thanh Minh Dạ nghẹn ngào truy hỏi: "Nhi vị lão sư, hắn có thể hay không nghĩ sai rồi a, Quân Mặc Sơ là tử chi huyết mạch, nàng dựa vào cái gì được tiến vào Thánh Giả học viện"

Lời nàng vừa mới nói ra, một trận ngân quang (ánh sáng bạc) hiện lên, nhanh như tia chớp, Quân Thiến Thiến cảm thấy trước mắt loé lên một đạo ánh sáng, vài giọt máu nóng hổi liền xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp như tên của nàng.

... Máu?

Quân Thiến Thiến trong giây lát nếm được mùi vị máu tươi, liền theo bản năng giơ tay lên muốn lau những giọt máu tung toé trên mặt mình, vừa nhấc tay, liền phát hiện tay trái nàng cư nhiên máu chảy đầm đìa, ngón trỏ kia của nàng đã không thấy!

"A ——" Đau nhức lập tức xông tới, Quân Thiến Thiến thét chói tai kêu lên "Ngón tay —— ngón tay ta —— ngón tay ta..."

Tả Phi rút trường kiếm về, ánh mắt lạnh lùng rơi lên người Quân Thiến Thiến, từng chữ từng hồi nói: "Đối với chủ tử vô lễ, còn có lần sau, sẽ không chỉ một ngón tay."

Chỉ là một nữ nhân ham vinh hư, lại dám dùng ngón tay chỉ vào tôn chủ? Thu nàng một ngón tay đã là nhẹ.

Chiêu thức nhanh như chớp, gần trong nháy mắt thần bí khó lường!

Quân gia mọi người kinh hãi!

Hoàn toàn kinh sợ!

Thanh Minh Dạ lười biếng đứng lên, ánh mắt cực kỳ không đồng ý trừng Tả Phi liếc mắt.

"Tả Phi."

"Có thuộc hạ."

"Ngươi càng ngày càng thô lỗ."

"..." Tả Phi biến sắc, có sao?

Thanh Minh Dạ ưu nhã cười (Bối: nghe đến đây chợt liên tưởng tới Grisia), chắp tay phía sau, chậm rãi đi ra ngoài, "Chúng ta đều là người thiện lương, chém chém giết giết, rất không văn minh a."

"..." Tả Phi mặt không đổi bước theo: "Thuộc hạ sẽ sửa đổi"

"Ngoan."

Chủ tớ hai người như qua chỗ không người, chậm rãi đi, không có ai ngăn cản, cũng không có ai dám cản.

"Thiến nhi..." Quân Chấn Thiên lúc này mới tìm được thanh âm của mình, vội vã nâng Quân Thiến Thiên.

Ngón trỏ bị chém mất đương nằm an tĩnh trên vũng máu dưới đất, Quân Thiến Thiến che tay lại, đau nhức kinh hoàng từng chút từng chút khiến nàng mất đi lý trí. tất cả phẫn nộ hội tụ trong đôi mắt xinh đẹp, trở thành mối hận không đội trời chung.

Hôm nay thù chặt đứt ngón tay này, tương lại chắc chắn sẽ trả gấp mười!

*... *... *... *... *... *... *... *... *

Quân Mặc Sơ đem toàn bộ phòng củi kiểm tra tỉ mỉ một lần.

Khoá trên cửa sổ đã bị phá hỏng, cư nhiên không để lại bất kỳ dấu vết nào, nàng ở trong phòng củi này, cũng chỉ phát hiện mẫu thân Ninh Thanh Hà xuất hiện qua chút vết tích.

Mà nàng đột nhiên cứ như vậy mà mất tích, giống như tan biến trong không khí vậy, vô thanh vô tức (im hơi lặng tiếng)

"Tam... Tam tiểu thư, nô tài mới nói từng câu đều là nói thật, chúng ta thật sự không có tìm thấy Trữ di nương dù chỉ là một cọng tóc gáy, nàng thực sự chính là tìm không thấy!"

Đã biết Quân Mặc Sơ lợi hại, tên hạ nhân kia tự nhiên liền không dám coi nàng thành phế vật trước kia mà khinh thường, thận trọng giải thích.

Quân Mặc Sơ trong lòng có chút tự trách, nếu như tối qua không phải nàng làm cho Ninh Thanh Hà rời đi, Ninh Thanh Hà cũng sẽ không quay lại Quân gia

Nếu nàng không quay lại Quân gia, tự nhiên sẽ không bị nhốt ở phòng củi, lại vô duyên vô cớ mất tích.

Nàng không cho là bản thân Ninh Thanh Hà có cái năng lực để tự mình rời khỏi, như vậy, nhất định là có người mang nàng đi, mà người kia... sẽ là ai?