Phế Tài Tiểu Thư: Phúc Hắc Tà Vương Nghịch Thiên Phi

Chương 62: Nàng không đi để chuốc lấy mất mặt thì tốt rồi




Đại môn nơi thí nghiệm nằm ở bên trong hoàng cung, quyền chủ trì ở trong tay hoàng thất, ba năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra các đại gia tộc ở đế đô sẽ phái đệ tử đến thí luyện, mỗi gia tộc chỉ có ba danh ngạch.

Trong nơi thí nghiệm có rất nhiều thiên tài địa bảo, bởi vậy đại diện cho các gia tộc lớn này là đệ tử xuất sắc nhất được phái đi, cho bọn hắn có cơ hội tới nơi này thí luyện, một mặt có thể rèn luyện cho bọn họ, thứ hai còn có thể có cơ hội đoạt được thiên tài địa bảo.

Cũng bởi vậy, thời điểm thí nghiệm bắt đầu, cũng là thời điểm các thế hệ thiếu niên của các gia tộc bắt đầu cạnh tranh tỷ thí.

Lúc này đây, danh ngạch của Quân gia nguyên bản có đại ca Quân Nam Phong, Quân Thiến Thiến, còn có tứ muội Quân Tiểu Vũ, ba người bọn họ đi.

Quân gia gia chủ ngay từ sáng sớm liền đã tính toán tốt, Quân gia tứ tiểu thư Quân Tiểu Vũ là trung cấp thượng đẳng huyết mạch, cũng là một mầm non không tồi, tuy rằng tuổi còn nhỏ một chút, mới mười năm tuổi, nhưng đã sớm rèn luyện tốt.

Nề hà mắt thấy thời điểm thí nghiệm sắp mở ra, trưởng tử Quân Nam Phong còn chưa có trở về, Quân Thiến Thiến sợ là không kịp đi chiêu sinh ở Thánh Giả học viện, đã muốn sớm xuất phát, còn lại một mình Quân gia tứ tiểu thư, Quân Chấn Thiên như thế nào có thể yên tâm.

Vì thế Quách thị liền đề nghị Quân Mặc Sơ trước mặt Quân Chấn Thiên.

“Gia chủ, không bằng để cho Mặc Sơ đi thôi, hiện giờ nàng cũng có vũ lực, để cho nàng đi rèn luyện cũng tốt.”

Nhắc tới Quân Mặc Sơ, trong lòng Quân Chấn Thiên liền cảm thấy không thoải mái, “Liền là nhất gia vũ lực như nàng? Không đi để chuốc lấy mất mặt thì tốt rồi.” Còn không biết đã dùng cái yêu pháp loạn thất bát tao gì để mạnh mẽ nâng lên vũ lực.

Quân Chấn Thiên ngẫm lại liền cảm thấy bực mình.

Quách thị nói: “Vậy gia chủ liền tính buông tha cho danh ngạch thí luyện năm nay? Thiến Thiến đã sắp tiến vào trung bộ khu, đứa nhỏ Nam Phong còn ở bên ngoài thí luyện chưa về, không sợ Quân Mặc Sơ chỉ có nhất giai vũ lực, nói không chừng nàng vận khí tốt, nhặt được bảo bối thì sao?”

Quách thị đã tính toán tốt, chỉ cần Quân Mặc Sơ đến nơi thí nghiệm, thời gian thí luyện ít nhiều cũng phải mất một tháng thời gian, chờ nàng rời khỏi nơi thí luyện, thời hạn báo danh của Thánh Giả học viện cũng đã sớm kết thúc, đến lúc đó Quân Mặc Sơ có muốn cũng không vào được.

Quân Chấn Thiên nghĩ nghĩ, để hắn buông tha cái danh ngạch này, hắn căn bản luyến tiếc, nơi thí luyện hoàng gia chưởng quản, ba năm mở ra một lần, lần này buông tha, liền phải đợi ba năm nữa.

Vì thế liền nghe theo lời đề nghị của Quách thị, đành phải cho Quân Mặc Sơ đi.

Quân Mặc Sơ nguyên bản cũng không muốn đi, chỉ là thời điểm nghe Quân Chấn Thiên nói bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo, trong lòng vừa động, nàng hiện tại thiếu tiền a!

“Hảo, ta đi.” Quân Mặc Sơ đáp ứng, “Bất quá ta có cái yêu cầu.”

Quân Chấn Thiên: “...” Biết trước nàng khẳng định sẽ không đáp ứng thống khoái như vậy!

Bao nhiêu người muốn có cái danh ngạch kia, nàng khen ngược, cấp nàng một cái danh ngạch, nàng còn muốn đòi thêm cái yêu cầu.

Quân Chấn Thiên chịu đựng xúc động muốn mắng chửi người, nghiêm mặt lạnh nhạt hỏi: “Nói.”

“Trong thí luyện, ta nhặt được cái gì, cái đó tất cả sẽ về ta.” Quân Mặc Sơ ra điều kiện.

Nghe vậy, Quân Chấn Thiên tức giận vỗ bàn, “Ngươi là người đại diện của Quân gia, mặc kệ ở bên trong nhặt được cái gì, đều là của Quân gia.”

Quân Mặc Sơ nhún vai: “Vậy ngươi tìm người khác đi thay đi, ta không đi.”

Quách thị thấy nàng như vậy, vội vàng khuyên nhủ: “Quân Mặc Sơ, ngươi bây giờ đích thực có hơi quá đáng, gia chủ cũng vì muốn tốt cho Quân gia chúng ta.”

Quân Mặc Sơ mặt không chút thay đổi nhìn nàng một cái, “Quân gia chúng ta? Một nhà mà đuổi ta ra khỏi cửa, trục xuất mẫu nữ ta?” Ngữ khí của nàng mang theo nồng đậm châm chọc.

Quân Chấn Thiên hiện tại nghe thấy nàng nói liền đau đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ, rốt cuộc thỏa hiệp, “Đi, về ngươi liền về ta ngươi, bất quá, nếu như là của tứ muội Tiểu Vũ của ngươi đạt được, ngươi cũng đừng nghĩ muốn.”

Bên môi Quân Mặc Sơ cong lên một độ cong thản nhiên: “Thành giao.”