[Phần 1] Phế Thê Trùng Sinh

Chương 43: Điềm đại hung




Edit: Trà Chanh; Beta: Leslie

Sau khi mời được thần linh, nếu ba nén nhang được Ô Bặc Phương cắm vẫn tiếp tục cháy thì có nghĩa năm đó mưa thuạn gió hòa, ngược lại, nếu ba nén nhang kia bị gãy ngang thì có nghĩa năm đó ắt có đại hung.

Hơn mười năm trước, lúc Ô Bặc Phương mời thần linh, một tỏng ba nén nhang bị gãy. Ngay tức khắc, trong năm đó, Cao Lăng và phạm vi ngàn dặm xung quanh đều gặp hạn hán, đất đai hư hại, thực vật khô héo, mùa hạ nóng hơn nhiều so với những năm trước. Sau đó, vì hơn một năm không có mưa xuống mà xuất hiện nạn châu chấu, cùng lúc đó, Quỷ Môn Quan lại mở, yêu ma quỷ quái tùy ý hoành hành nhân gian, dân chúng khổ không sao kể xiết.

Năm đó, chỉ có một nén nhang bị gãy thôi đã làm chết vô số dân chúng. Vậy còn năm nay thì sao? Cả ba nén nhang đồng thời bị gãy, như vậy có bao nhiêu tai họa đang chờ bọn họ?

Trong lòng mọi người đều cảm thấy bàng hoàng trong phút chốc.

Nhìn ba nén nhang bị gãy, Ô Nhược nhíu mày.

Đời trước, mặc dù không đến Tương Bồ Tự xem tế lễ nhưng y cũng không nghe bất kỳ ai nói về chuyện gãy ba nén nhang. Hơn nữa, một năm sau đó, người và vật ở Cao Lăng đều an ổn nên hiển nhiên là không có đại nạn nào xảy ra.

Lúc này, sắc mặt của Ô Bặc Phương cực kỳ khó coi. Ông ta nhanh chóng mời trưởng lão am hiểu thuật bói toán nhất Ô Gia là Vinh Trưởng lão và Nhàn trưởng lão cùng bói một quẻ.

Hai vị trưởng lão đi tới tế đàn và lấy pháp khí bói toán của bọn họ ra.

Mọi người căng thẳng nhìn hai người đang đứng trên dài. Không một ai lên tiếng vì họ sợ quấy rối hai vị trưởng lão thi triển pháp thuật.

Cuối cùng, sau thời gian gần hai nén nhang, hai vị trưởng lão đã bói xong.

Nhìn thấy hai vị trưởng lão sắc mặt không ổn, Ô Bặc Phương vội nhẹ giọng nói: “Trước tiên chúng ta phải trấn an bách tính, những chuyện khác khi trở sẽ nói sau”

Vinh trưởng lão ho nhẹ một tiếng rồi nói với dân chúng đang đứng dưới đài: “Mọi người không cần căng thẳng. Vừa rồi thần linh đã trả lời rằng những tai nạn này sẽ không liên quan đến bách tính của Cao Lăng. Vì vậy, mọi người không cần sợ hãi. Tình hình năm nay cũng giống những năm trước, thái bình yên ổn”

Mặc dù dân chúng thoáng thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng họ vẫn còn chút lo lắng đề phòng.

Sau khi Ô Bặc Phương tuyên bố bái tế kết thúc, mọi người đồng loạt giải tán khỏi Tương Bồ Tự.

Không đợi được lúc về Ô gia, hai vị trưởng lão của đã kể lại chuyện quẻ bói lú nãy.

Nhàn trưởng lão nhanh chóng nói: “Tộc trưởng, chuyện không ổn rồi”

“Ba nén nhang đều bị gãy thì còn có chuyện gì tốt chứ?” Ô Bặc Phương tức giận than thở: “Hai người mau nói xem đã nhìn thấy chuyện gì?”

Nhàn trưởng lão do dự nhìn Vinh trưởng lão: “Vinh trưởng lão, ông đã thấy được gì?”

Vinh trưởng lão nhíu chặt lông mày: “Lúc nãy, kết quả mà ta thấy được không thể xác định có liên quan đến bách tính Cao Lăng hay không, nhưng điềm đại hung này chỉ hướng về Ô gia chúng ta”

Nhàn trưởng lão than thở: “Kết quả mà ta xem được cũng ý như thế”

“Cái gì?” Bởi vì kết quả có liên quan đến Ô gia nên Ô Bặc Phương rất sốt ruột: “Hai người có thể xem ra là chuyện gì không?”

Vinh trưởng lão và Nhàn trưởng lão nhìn nhau rồi cùng nhau lắc đầu: “Chỉ có thể tính ra là có liên quan đến Ô gia, còn cụ thể là như thế nào thì ta không thể biết được”

Ô Bặc Phương cấp thiết nhìn về phía Nhàn trưởng lão: “Còn ông? Ông có tính ra được là chuyện gì hay không?”

Nhàn trưởng lão nói: “Dù ta dùng hết tinh thần lực và tuổi thọ cũng chỉ có thể tính ra được Ô gia sẽ gặp phải một kiếp nạn lớn không thể tránh khỏi, ngay cả trực hệ Ô gia ở Hoàng đô cũng khó tránh khỏi liên lụy”

Thuật bói toán chính là nhìn trước Thiên Cơ, người dùng thuật này không chỉ hao tổn linh lực mà còn cả số mệnh và tuổi thọ. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến rất ít người lựa chọn học thuật bói toán.

Ô Bặc Phương ngơ ngác: “Chẳng lẽ không có cách nào phá giải hay sao?”

Nhàn trưởng lão thở dài không lên tiếng.

Vinh trưởng lão than nhẹ một tiếng: “Nếu chỉ đựa vào năng lực của chúng ta thì sẽ không có cách nào hóa giải. Có điều, Quốc Sư đại nhân lại không như thế, pháp lực của ngài ấy vô cùng thâm hậu. Chúng ta nên báo cho ngài biết chuyện này, có lẽ Quốc sư đại nhân sẽ có cách giải quyết”

Nhắc tới Ô Thần Tử, Ô Bặc Phương an tâm hơn rất nhiều. Ông ta quét mắt nhìn đám con cháu Ô gia rồi lấy lại bình tĩnh: “Trở về Ô gia rồi bàn tiếp”