Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 17




An Tri Cẩm trở về phủ lập tức gọi Tôn quản gia cùng người quản lí sổ sách - họ Lý vào Lưu Vân uyển.

"Thị Lang quý phủ Lưu công tử năm trăm lượng, Khâm Thiên Giám Hoàng công tử ba trăm lượng, Đại Lý Tự Khanh Triệu công tử sáu trăm tám mươi bốn. . . . . ." Người quản lí sổ sách họ Lý kia một tay cầm bàn tính, một tay lật sổ sách, "Bẩm nương nương, tăng lên tổng cộng ba nghìn bốn trăm năm mươi hai lượng."

An Tri Cẩm gật đầu, nhìn về phía Tôn quản gia, "Tôn quản gia, ngươi cũng đã nghe được, ba nghìn bốn trăm năm mươi hai lượng bạc này, trước khi mặt trời lặn, đem toàn bộ trở về, một văn cũng không được thiếu."

Những thứ nợ bên ngoài này đều là Tần Tử Minh cho đám công tử bột kia vay mượn lúc ăn chơi vui đùa, thời gian chậm thì một tháng, lâu thì một hai năm, đám công tử bột không chủ động trả tiền lại, Tần Tử Minh hiển nhiên cũng sẽ không tới cửa đòi lại, trừ mặt mũi, chút tiền kia ở bên ngoài chơi thật ra cũng không tính là gì, cho nên hắn không nghĩ tới số tiền cho mượn kia còn có thể thu hồi về, chẳng qua là sổ sách quý phủ này nhớ lúc trước vẫn còn viết một vài khoản nợ.

"Cái này. . . . . ." Tôn quản gia cảm thấy khó xử, hắn chính xác vẫn chưa đến đó thu nợ, huống chi những công tử này mặc dù ăn chơi trác táng, nhưng bối cảnh quý phủ ở kinh thành dù nói thế nào vẫn coi như là có mặt mũi, tìm tới cửa thu nợ cũng không phải quá tốt.

Hơn nữa, bổng lộc của các công tử này phát ra theo tháng, không hề tiết chế muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu bấy nhiêu, mà bọn họ ngày thường tiêu tiền như nước, chưa chắc đã có tiền để trả, cho dù người ta không trả, hắn cũng không thể làm như vậy, phải thu đến một văn cũng không thể thiếu, quả thật có chút khó khăn.

"Ngươi cứ phái người đi thu, đợi đến trước khi trời tối, người nào không trả trở lại báo cáo bổn phi là tốt." An Tri Cẩm thấy Tôn quản gialúng túng, cũng hiểu hắn khó xử, nhưng thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là điều hiển nhiên, nàng không thể để tổn thất số tiền này như vậy được, huống chi hiện giờ nàng đang thiếu tiền.

Nếu nàng đã tới cửa hối thúc mà những chủ nợ đại gia này còn không chịu trả, nàng phải cân nhắc sử dụng chút thủ đoạn.

"Vâng." Thấy An Tri Cẩm một bộ dáng nhất định phải làm được, Tôn quản gia lĩnh mệnh vội vàng đi xuống an bài, mặc dù tiếp xúc cùng vị tân vương phi này chưa quá mấy ngày, nhưng trong lòng hắn hiểu được, vị vương phi này không dễ chọc.

Ra khỏi Lưu Vân uyển, mới vừa lên hành lang, đi chưa được mấy bước đã đụng phải Tần Tử Minh.

"Vương gia, tại sao ngài trở lại?  Không phải Vương Phi nương nương nói ngài cùng An hầu gia có chuyện quan trọng cần thương lượng sao? Lão nô còn định phái người đi đón ngài lúc ban đêm đây." Thấy Tần Tử Minh đột nhiên xuất hiện, bộ dạng giống như vừa lặn lội đường xa trở về, Tôn quản gia hơi giật mình.

"Đừng nói nữa!" Tần Tử Minh thở hổn hển, giọng nói nghiến răng nghiến lợi, thường ngày hắn ra khỏi cửa đều có xe ngựa, không giống như ngày hôm nay phải đi con đường dài như vậy, làm hắn cực kỳ mệt mổi, nữ nhân An Tri Cẩm này, thật quá ghê tởm.

"Vậy ngài mau đến Vân các nghỉ ngơi đi, Vương Phi nương nương phân phó lão nô làm một chuyện, lão nô phải nhanh đi, sẽ không tiễn ngài." Vừa nói xong, Tôn quản gia đã vội vàng đi làm, hiện tại đang là buổi trưa, khoảng cách đến lúc mặt trời lặn cũng không còn xa, hắn phải nhanh một chút phân phó người đi thi hành mới được.

"Khoan đã, nàng phân phó ngươi làm cái gì?" Vẻ mặt Tần Tử Minh gấp gáp, ngạc nhiên không biết An Tri Cẩm phân phó gì.

"Vương Phi nương nương không biết có phải bị thiếu tiền hay không mà lại tìm phòng thu chi hỏi Vương Phủ còn bao nhiêu bạc, sau đó còn cầm sổ sách tra xét những nơi thiếu nợ, nói rằng muốn thu hồi lại bạc của những người đã vay mượn. . . . . . Vương gia mau trở lại phòng nghỉ ngơi một chút đi, lão nô an bài thỏa đáng sẽ đi Vân các tìm ngài. " Nói xong, Tôn quản gia vội vả đi, để lại Tần Tử Minh đứng tại chỗ vẻ mặt mịt mờ.

Cái gì, thu nợ?

Kể lại mới nhớ hình như hắn cũng chưa bao giờ thu nợ ở phía ngoài, bổng lộc mỗi tháng của hắn ít bạc như vậy, đến mình còn chê ít, cho nên căn bản cũng không mượn người khác, huống chi là đòi nợ.

Đợi một chút, An Tri Cẩm tính toán kỹ như vậy, điều đó chứng tỏ nàng định giúp đỡ An Ngọc trả nợ? !

Tần Tử Minh đột nhiên cảm giác được đầu óc mình như muốn nổ tung.

50 vạn lượng, đó không phải là số tiền nhỏ, cho dù An Tri Cẩm đemVương Phủ bán cũng không đủ trả lại a!

Lúc ở An Hầu phủ, thấy thái độ của An Tri Cẩm hết sức lạnh nhạt, hắn còn tưởng rằng An Tri Cẩm không có ý định quản cái chuyện này. Nhưng suy nghĩ một chút, An Ngọc dù sao cũng là cha ruột nàng. . . . . . Cho dù nàng máu lạnh không nói nhân tình, mọi người trong An Hầu phủ tất cả đều là thân nhân của nàng, nàng làm sao có thể không đếm xỉa đến?

Hắn thật sự rất không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, nhưng nếu An Tri Cẩm muốn hỗ trợ, hắn là con rể của An Hầu phủ, chỉ sợ cũng khó vì 50 vạn lượng tiền nợ đánh bạc này mà phủi sạch quan hệ .

Nghĩ thì như vậy, còn thật sự như Tôn quản gia nói, An Tri Cẩm này mặc dù vô tình không hiểu tốt xấu một chút, nhưng ở thời điểm mấu chốt, nàng rất quan tâm thân nhân của mình, chẳng qua là nàng trong nóng ngoài lạnh thôi.

Nghĩ tới những thứ này, Tần Tử Minh lập tức đến thư phòng, tìm túi lớn, bắt đầu bận rộn.

Hắn muốn tìm xem thử có thứ gì có thể đem đi bán không, mặc dù hắn không có tiền tiết kiệm nhưng qua nhiều năm như vậy, quý phủ cất dấu cũng không ít, hiện tại cầm đi bán lấy ít tiền, cũng tốt hơn để An Tri Cẩm đem Vương Phủ của hắn bán đi —— Theo tính tình của An Tri Cẩm, có lẽ thật sự sẽ làm ra loại chuyện này.

"Tô huynh tặng chiết phiến[1] này, nghe nói Bạch đại thi nhân tiền triều đã sử dụng, phía trên chính là bút tích thơ. . . . . . Cầm đi bán, đôi khi có thể bán hơn ngàn lượng bạc," Tần Tử Minh cầm lấy một cái chiết phiến, mở ra, lật qua lật lại nhìn mặt quạt tự nhủ, "Nhưng nếu bị Tô huynh biết được, hắn sẽ tức giận. . . . . ."

[1] Chiết phiến : quạt xếp

Tần Tử Minh thật khó xử, dù sao thời điểm hắn đi ra ngoài phong hoa tuyết nguyệt, thanh chiết phiền này cũng là một đạo cụ cần thiết làm nổi bật lên khí chất của hắn.

Nhưng vừa nghĩ tới phủ của mình, hắn cắn răng quyết định ném cây quạt vào chiếc túi bên cạnh.

"Cái trang sức Kim Thiềm này là vàng thật giá thật, cầm đi bán chắc hẳn cũng hơn vạn lượng bạc. . . . . . Còn có dạ minh châu Nam Hải, cẩm thạch Tây Vực, nghiên mực Yến U Quốc, Long Tuyền kiếm Tuyết Khinh quốc. . . . . ." Thu thập một chút, hắn mới phát hiện, vật sưu tập mình sưu tập mấy năm qua hóa ra còn rất nhiều, nhiều đến mức hắn cũng không nhớ rõ có bao nhiêu, nếu như cầm đi bán một lượt, có thể gom góp ít nhất cũng mấy vạn lượng.

Tần Tử Minh lần đầu tiên phát hiện, thì ra mình là một đại tài chủ!

Nhưng 50 vạn lượng cũng không phải là số lượng nhỏ, bán những thứ này miễn cưỡng có thể coi như là số lẻ, còn thiếu mấy chục vạn lượng thì nên làm cái gì bây giờ?

An Ngọc này cũng thật là, trời sanh tính cách thích đánh cược, vận may hết lần này tới lần khác cực kém, đánh cuộc thua liên tục cũng không rút ra được bài học. Nếu An Ngọc có thể đánh bạc giống hắn, vui đùa một chút cũng chưa hẳn là không thể.

Nghĩ tới đây, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, trong lòng có một ý kiến.