Phỉ Hoạn

Chương 21




Lại nói tiếp, việc này cũng coi như cùng Yến gia có chút liên quan…

Lạc gia tử tôn đông đúc. Phụ thân y, Lạc gia Nhị gia là một người đặc biệt. Thiên tư thông minh, tài hoa hơn người, không bao lâu đã có mỹ danh thần đồng, thanh danh lan xa, danh tiếng nhất thời vô lượng. Ngay cả thân phận cũng là trưởng tử đích tôn, tương lai trên dưới đương gia Lạc thị đều phải phòng ngừa con người tài năng này. Lạc lão thái gia là người trọng nhân tài, bởi vậy càng yêu thích đứa con này. Khi Lạc gia Nhị gia trưởng thành, học thức ngày một cao, khí thế ngày càng sâu, có một đoạn thời gian, Lạc gia là do đại phòng và nhị phòng cùng cai quản.

Vị đại bá kia của y chỉ sợ từ khi còn bé đã có oán hận với đệ đệ của mình. Huống chi, năm qua tháng lại, hai bên cùng nắm quyền thì chuyện xảy ra bất đồng là không thể tránh được. Ban đầu chỉ là chút chuyện lông gà vỏ tỏi không đáng nhắc tới, nhà bếp làm nhiều một chén cháo tổ yến, trong thư phòng thiếu một vật bài trí, trước mặt trưởng bối lại có một ánh mắt không đúng… Thế sự luôn khó liệu, lòng người từ trước đến nay luôn dễ dàng thay đổi, ngày tích tháng luỹ, năm tiêu ngày dài, càng về sau dần dần cả chính kiến cũng không nhất trí. Lạc lão thái gia qua đời, không còn ai có thể áp chế bất hòa cả ngoài mặt lẫn trong lòng của hai bên. Thân huynh đệ từ khắc khẩu kịch liệt trong thư phòng cho đến lên triều đình tranh phong đối lập.

Lạc gia Nhị gia là người đọc sách chân chính. Ông đọc sách đọc đến khảm sâu vào cốt tuỷ, nhân nghĩa liêm sỉ trung hiếu tín thành, vào ngày tam cửu thời tiết giá lạnh cũng sẵn lòng cởi áo choàng lông trên người, đưa cho người bất hạnh bị đông lạnh đến môi xanh tím ở ven đường, lại một mình một người ôm cánh tay run run chạy về nhà. Tâm tính như vậy, trong đám người Lạc gia đầy não ‘vạn việc đều tầm thường duy chỉ có việc đọc sách là cao quý’ thì xem như là hiếm có. Lạc Vân Phóng còn nhớ rõ, phụ thân thường thích gọi y vào thư phòng, từng câu từng chữ dạy y đọc thơ, bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi (1) nam nhi hà bất đái ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu (2) nhược sử long thành phi tương tại, bất giáo hồ mã độ âm sơn (3)… Từng chữ nho nhã, những vần thơ lại khẳng khái bi tráng về chinh chiến chốn biên thùy. Cũng giống như hôm nay y thường dạy Vân Lan.

(1) Rượu nho đẹp mắt trong chén ngọc dạ quang, định uống thì tiếng tì bà nổi lên thúc giục. (trích bài Lương Châu Từ – Vương Hàn)

Là thân trai sao lại không mang kiếm Ngô câu, lấy lại quan ải năm mươi châu. (trích bài thứ 5 của Nam Viên Thập Tam Thủ – Lý Hạ)

Nếu như có vị phi tướng ở tại Long Thành, thì sẽ không có ngựa Hồ vượt qua núi Âm (trích Xuất Tái – Vương Xương Linh)

Không phải tất cả người đọc sách đều tâm tâm niệm niệm tiền tài cùng đế vương gia, có người mặc dù không nói một lời nhưng mỗi ngày mỗi đêm chưa từng quên đi kinh xưa chốn cũ.

Mẫu thân và Yến gia Đại phu nhân là biểu tỷ muội, phụ thân thực tán thành cho y cùng với Yến gia tiểu thiếu gia lui tới. Ngay cả khi y một năm một mười đem hết thảy những việc quá đáng của cái tên tiểu bá vương kiêu căng kia nói ra tường tận, phụ thân vẫn ôn nhuận như trước vuốt đầu của y, khom lưng xuống kiên nhẫn cùng y nói chuyện: “Yến gia là trụ cột quốc gia, so với hạng người luồn cúi xu nịnh, võ tướng dũng cảm thẳng thắn càng đáng ngưỡng mộ.”

Y vô lực phản bác, ở trong lòng yên lặng trở mình xem thường. A phi, tên bá vương ngốc kia quả thực không thể ở chung, mới gặp vài lần, cả y cũng bị biến thành thô lỗ.

Sau đó, quả thực chưa từng gặp lại Yến Khiếu. Trong một đêm, Hộ quốc công phủ bị cấm quân bao vây. Tin tức truyền đến, phụ thân lần đầu tiên cúi đầu cầu người, khổ sở đuổi theo đại bá, muốn cùng nhau tiến cung cầu tình cho Yến gia. Đại bá lại chỉ tươi cười an ủi, sau đó chuyển sang chuyện hôm nào đưa Đường tỷ, người đã từng nói là sẽ gả cho Yến gia, vào thái tử Đông Cung. Ngày Hộ quốc công bị trảm thủ, phụ thân chạy tới đại phòng, xốc lên thư trác của đại bá, hai huynh đệ đem một phần tình nghĩa cuối cùng xé tan thành tro bụi. Lạc gia đại phòng cùng nhị phòng cứ như vậy chặt đứt quan hệ.

“Người đời đều biết, người Lạc gia bao che khuyết điểm, thoạt nhìn quả thật như thế.” Một khi phân tranh với người ngoài, người Lạc gia đều bảo hộ người nhà, kiên định quyết tuyệt như vậy, tựa như trên đời này ngoại trừ Lạc gia, những thứ khác đều không đáng giá nhắc tới. Nhưng nếu đối mặt chính là người Lạc gia cùng một nhà thì sao? Đương nhiên cũng là bao che khuyết điểm, chẳng qua bảo hộ chính là người cùng một phòng, tàn nhẫn quả quyết, tuyệt không bởi vì giống một chữ “Lạc” mà dây dưa hạ thủ lưu tình. Cái gì thủ túc tình thâm, huynh đệ đồng tâm, khi đứng trước lợi ích rõ ràng thì thật sự bé nhỏ đến không đáng nhắc tới. Huống chi, trước kia lão thái gia ưu ái Nhị gia, cho dù sau đó phu phụ nhị phòng lần lượt qua đời, gia sản tích góp của nhị phòng vẫn sung túc như trước, lại thêm những tháng năm phải giấu đi khuất nhục cùng oán hận bị áp chế khinh thường vào đáy lòng khi còn nhỏ, đại bá kia a…. Lạc Vân Phóng cúi thấp đầu, khóe mắt bởi vì miệng vết thương đau nhức mà co rúm, “Đại bá của ta mới từ đầu đến cuối là người Lạc gia.”

Không hỏi thị phi, không tính đúng sai, không phân giải thiện ác, không quan tâm đại nghĩa, tất cả nhận định đều lấy chữ lợi làm đầu. Cái gọi là lợi ích mới là trên hết.

Lạc gia như vậy, y cùng Vân Lan lưu lại không được.

Yến Khiếu đặt bình dược xuống, xé vạt áo, làm thành những mảnh vải dài nhỏ, băng bó miệng vết thương cho y. Thương thế của y trầm trọng, máu phút chốc hòa tan thuốc bột, thấm qua mảnh vải. Hắn chỉ có thể dùng sức, từng vòng từng vòng băng lại thật nhanh: “Tình của Lạc Nhị gia, Yến gia chúng ta đều nhớ kỹ.”

Làm người đơn giản, không ngoài đúng sai. Ân oán phân minh, có thù tất báo, ân huệ của người khác cũng phải nhớ kỹ từng chút trong lòng. Điền sư gia nói qua, sau khi tân hoàng kế vị, trong triều lập tức có người thượng tấu muốn phúc thẩm bản án Yến gia mưu nghịch. Lạc Nhị gia là một trong số đó. Tân hoàng lấy cớ trì hoãn, cuối cùng vẫn không giải quyết được gì. Sau đó, cách năm ba ngày, vẫn thường có người hữu ý vô ý nhắc tới hàm oan của Yến gia, mỗi một lần lên kim điện đều phải là một lần tranh cãi, Lạc gia Nhị gia nhiều lần chủ trương gắng sức thực hiện phúc thẩm. Cho dù thiên tử đến nay chưa chuẩn, nhưng cách hai mươi năm, chung quy không làm người ta dễ dàng quên đi oan khuất Yến gia.

“Lạc gia Nhị gia, một thân văn nhân, trung nghĩa lại không hề thua kém võ tướng.”

Y ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp ánh mắt buông xuống của hắn. Hắn nhẹ giọng lặp lại lời Điền sư gia từng nói, từng từ từng từ rõ ràng. Giữa chút ánh sáng yếu ớt mông lung như sắp tắt của nửa ngọn nến, trong con ngươi đen như mực của hắn lại tựa như có ngọn lửa mạnh mẽ bốc lên, sáng rực như lửa.

Nhất thời có chút mê hoặc, Lạc Vân Phóng lắc lắc đầu, vừa mới dốc sức đánh nhau mệt mỏi cùng miệng vết thương đau đớn làm y không thể bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, trong đầu đột nhiên xuất hiện từng trận mê man, khiến y nhịn không được muốn nhắm mắt ngủ say một giấc. Yến Khiếu đúng lúc giơ lên cánh tay. Có lẽ là mới vừa rồi đàm luận đề tài nghiêm túc, nam nhân thường ngày cợt nhả giờ phút này lưng thẳng tắp, đuôi lông mày khóe mắt đều làm cho ánh lửa vàng mịt mùng nhuốm lên vài phần tuấn lãng vĩ ngạn.

Lạc Vân Phóng cố gắng mở to hai mắt, trong mông lung chỉ nhìn thấy khuôn mặt cương nghị chính trực, thần sắc nghiêm nghị, trong mắt đều là quang minh lỗi lạc của hắn. Lạc Vân Phóng cứng đờ, vụn râu lún phún trên cằm Yến Khiếu dường như cách y càng ngày càng gần, càng ngày càng gần….

“Nghỉ ngơi một chút đi, có ta ở đây.” Trong ngẩn ngơ, mơ hồ nghe thấy nam nhân mở miệng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, đặt vào lòng một mảnh an bình, thoáng chốc, thị thị phi phi yêu hận tham sân hỗn loạn đều ở rất xa.

Ngoan ngoãn mà nhắm mắt lại, thân thể nghiêng qua, y tựa đầu dựa vào vai hắn: “Ta tập võ là vì phụ thân, không liên quan đến ngươi.”

Ngữ điệu mập mờ, rõ ràng là mệt đến cả mắt cũng không mở ra được, nhưng vẫn cậy mạnh mà nâng nâng cằm, lời nói ra cứ phải cố cường điệu, sợ làm cho người ta không tin.

Đệ nhất phong lưu lãng tử Khiếu Nhiên trại Yến Phỉ Yến Nhị đương gia từ lâu đã dạy, kiêu ngạo như Lạc đốc quân, miệng không đúng với lòng là tuyệt đối, thường trong lòng đều đã hóa thành một vũng nước xuân, cố tình miệng còn răng thép răng sắt mà nói không phải. Đối phó với loại tình huống này, đơn giản một chữ, dây dưa. Dằn lòng xuống, rũ mi, ánh mắt nhu hoà, nói chuyện đều nhẹ nhàng, sử dụng hết công phu mài nước () cùng y từ từ đến, một ngày nào đó, tích tiểu thành đại, nước chảy đá mòn.

() công phu chu đáo, cẩn thận, chặt chẽ.

Vì thế Yến Đại đương gia bị đả kích thành quen tỏ vẻ một chút cũng không thương tâm, cào cào tóc, thành thạo mà đem trái tim nhỏ đã bị vỡ thành từng mảnh của mình khâu lại sạch sẽ, thậm chí còn săn sóc mà nghiêng bả vai thật thấp, làm cho y dựa vào càng thêm thoải mái: “Được được được, nghe lời ngươi, không liên quan gì tới ta.”

Một nửa ngọn nến nhấp nháy như sắp tắt ở cách đó không xa trên mặt đất, ngọn lửa lúc lắc lúc lắc, càng có vẻ hữu khí vô lực. Lạc Vân Phóng ở trong ngực hàm hàm hồ hồ dường như cười nhẹ một tiếng, Yến Khiếu nới lỏng cánh tay, vỗ vỗ cánh tay y: “Yên tâm nghỉ một lát, đừng ngủ.”

Y bị thương nặng, một khi ngủ chỉ sợ không dậy được.

Lạc Vân Phóng thật sự thoát lực, thanh âm trả lời nhẹ đến cơ hồ không nghe được, có lẽ là muốn đưa tay chống lên ngực của hắn mà ngẩng đầu, bàn tay đặt trên người hắn lần dò hồi lâu, lại rốt cuộc đem mặt tựa sát vào đầu vai hắn cọ cọ.

Phút chốc hoa nở, vô số bông hoa nhỏ đủ mọi màu sắc từng đoá “Bùm bùm” đua nhau nở rộ trong lòng ngực. Thân thể Yến Khiếu buộc chặt, thần sắc nghiêm nghị, càng ôm người chặt vào lòng, dưới đáy lòng lại không ngừng lẩm nhẩm, gia lúc này đáng giá, cho dù hôm sau Lạc Vân Phóng tỉnh lại, đâm hắn thành một tổ ong vò vẽ thì chết cũng không tiếc. Nghĩ thế, miệng khi nói ra lại phá lệ đứng đắn: “Cố chống đỡ một lát. Hạ Minh còn ở ngoài thành chờ chúng ta. Ra khỏi thành chúng ta sẽ trở về Bình Châu, đem Tiêu thái hậu kia giáo huấn, xong chúng ta lại trở về, có oán báo oán có thù báo thù, một người cũng không tha. Tiếp sau đó, nhàn rỗi không có việc gì ta sẽ mang ngươi đi xem ải Võ Vương. Lão gia tử thường nói phong cảnh ở đó rất đẹp, đại mạc cô yên, trường hà lạc nhật (). Thật sự, năm đó Đại Lương mới vừa lập quốc, lão tổ nhà chúng ta còn muốn dùng ải Võ Vương làm sính lễ cưới công chúa vừa tuổi trăng tròn.”

() “Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên”: Sa mạc mênh mông, một làn khói bay thẳng lên trời. Sông dài, mặt trời lặn trò vo. (Trích thơ Sứ Chí Tái Thượng của Vương Duy).

Chẳng qua công chúa ngại nơi ấy có bão cát, không chịu đáp ứng.

Lạc Vân Phóng lúc này cười có chút lớn tiếng. Biết y còn nghe, Yến Khiếu hơi hơi nhẹ lòng: “Để ta kể cho ngươi nghe vài chuyện xưa. Trước buổi tối khi không có việc gì, lão Điền thường kể chuyện xưa cho ta nghe.”

Đó là một đường từ kinh thành trốn đến Tây Bắc, lão Điền mang theo hắn, ban ngày bên đường hành khất, buổi tối hoặc ăn ngủ ở vùng hoang vu hoặc ở nhờ trong ngôi miếu đổ nát. Từ thiếu chủ nhân cẩm y ngọc thực của Hộ quốc công phủ đến tiểu khất nhi người gặp người khi, mặc hắn đã trở nên hiểu chuyện cũng không thể một ngày liền thích ứng, ban đêm bị rệp chòng chọc theo đến cả người ngứa ngáy, lăn qua lộn lại ngủ không được. Lúc này, lão Điền còn buồn ngủ mà ngáp dài, một bên nhẹ nhàng vỗ hắn, một bên kể chuyện xưa. Ánh nến lay động lảo đảo lúc đó không khác lúc này bao nhiêu ——

“Đại bá của ngươi cưới chính là Trịnh cô nương nhà Quan Hương hầu đi? Lão Quan Hương hầu đã tám mươi, năm đó còn cưới một di nương mười tám, qua hai năm sinh một tiểu tử mập mạp, thế nhưng đứa bé kia càng lớn càng không giống người Trịnh gia, ánh mắt thật có vài phần giống Uông gia tam gia nhà bên cạnh. Việc này đại bá mẫu của ngươi có nói cho ngươi không? A, đúng rồi, lão Quan Hương hầu chính lão vẫn còn chưa hay biết gì.”

“Ta nói chuyện này ngươi cần nhớ rõ, đốc quân Ngô Châu Cố Trọng Lâu, được xưng là tâm phúc của thiên tử. Gã họ Cố, cũng không phải là ruột thịt với Cố gia. Mẹ gã là tái giá, gã được mẹ gã mang vào Cố gia. Chậc chậc, lúc trước Cố gia đối đãi gã không ra gì mà, hiện giờ ngược lại một nhà già trẻ đều phải kính trọng gã.”

“Cửu Nhung hiện giờ là hai mẹ con Tiêu thái hậu đắc ý. Lão thủ lĩnh vừa mới chết trận, bên đó cũng là tinh phong huyết vũ. Trong hậu đình, ngoại trừ Tiêu thái hậu, trước kia lão thủ lĩnh còn lưu lại một vũ cơ mỹ nhân, nghe nói cũng rất xinh đẹp, sau lại cùng huynh đệ của lão thủ lĩnh Tu vương gia có chút mờ ám. Chậc chậc, ca ca vừa mới chết, làm huynh đệ liền đem tiểu tẩu tử ôm vào tay, chậc chậc sách… Loại sự tình này, ngươi nói thử xem… Sao lại không tới phiên ta chứ?”

Này này này này… Cái này là hắn từ đâu nghe tới những chuyện loạn thất bát tao sau nhà người ta chứ?

Lạc đốc quân nhịn lại nhịn, rốt cuộc nhịn không được nữa, bàn tay ở trên ngực hắn dùng sức nhéo một cái.

Yến Khiếu “Á ——” một tiếng, hút một hơi khí lạnh, nắm thật chặt cánh tay, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy? Đau ở đâu?”

Lạc Vân Phóng gắng sức ngẩng đầu, khó khăn lắm mới nhìn thấy nhúm râu ngắn ngủn trên cằm hắn: “Nói chuyện khác.”