Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 315: Lời đe dọa của Trịnh Hổ




ở khu vực U Châu này, có rất hiếm hay thậm chí không có người có đủ khí phách để từ chối lời mời gia nhập tông môn của ngũ đại tông môn. Tuy trước kia Triệu Thiên Cơ từng không ít lần từ chối lời mời của các tông môn ở khu vực trung ương, nhưng đó là những tông môn tầm trung, nếu xét về quy mô và lợi ích, chỉ ngang bằng với ngũ đại tông môn của khu vực U Châu hoặc thậm chí không bằng.

vả lại trung ương cách xa U Châu chục Triệu dặm, Triệu Thiên Cơ không thể vì lợi ích không quá lớn nhận được mà phải rời xa quê hương của mình đi tới một nơi xa lạ không rõ tương lai. Quan trọng nhất là, những lời mời của các tông môn kia thật ra cũng chỉ là nửa vờn, không quá nhiệt tình và thành ý, khi Triệu Thiên Cơ từ chối, họ lập tức im lặng không nói năng thêm gì nữa, thậm chí một câu khuyên can cũng không có, đó chính là lý do quan trọng nhất vì sao Triệu Thiên Cơ vẫn còn nán lại ở vương triều Thiên Ưng để tranh giành ngai vàng vào thời điểm này.

Thay vì gia nhập vào một tông môn tầm trung với vị thế có cũng được, không có cũng không sao, vì sao không ở lại tranh giành ngai vàng, thực hiện hoài bão thống nhất U Châu, trở thành thiên cổ nhất đế. Đợi sau này thoái vị nhận được ban thưởng của Thiên Đạo, tới khi đó đừng nói là tông môn tầm trung, thậm chí những tông môn hùng mạnh nhất của khu vực Trung Ương cũng phải tranh giành bể đầu để có được mình, địa vị, quyền lực, lợi ích nhận được cách xa một trời một vực so với gia nhập những tông môn tầm trung vào thời điểm này, vì sao lại không chứ??

Tất nhiên, nếu như vào thời điểm này, một trong ngũ đại tông môn như Lãnh Binh Cung đưa ra lời đề nghị, nhất là trong tông môn có một trưởng bối chức trọng quyền cao chống lưng, Ưng Hoàng cho rằng Triệu Thiên Cơ chắc chắn sẽ không tài nào từ chối cho mà xem.

Chỉ cần Triệu Thiên Cơ gia nhập Lãnh Binh Cung, địa vị của vương triều Thiên Ưng chắc chắn sẽ tăng lên vài bậc, lợi ích nhận được tuyệt đối không nhỏ. Quan trọng nhất là, Triệu Thiên Cơ gia nhập tông môn, đồng nghĩa sẽ từ bỏ tư cách tranh giành ngai vàng, vậy thì vô cùng hiển nhiên người mà mình chấm trước đó là tam công chúa sẽ mất đi một đối thủ cạnh tranh đáng gờm, bước lên ngai vàng kế nghiệp mình sẽ dễ như trở bàn tay. Đồng thời có thể tránh cảnh tượng huynh đệ tỷ muội tương tàn, khiến cho vương triều Thiên Ưng phải hao tổn nguyên khí trong cuộc trành giành này.

Tất nhiên, mơ ước của Ưng Hoàng đẹp đẽ, nhưng thực tế hoàn toàn trái ngược với những mong ước tha thiết của ông ta, thậm chí còn tồi tệ hơn thế nữa.

Chỉ thấy Trịnh Hổ vẫn với vẻ mặt cao ngạo vênh váo nói: “ lần này bổn trưởng lão được lệnh của Triệu thái thượng trưởng lão đi tới vương triều Thiên Ưng, chính là thay người tìm hiểu và lựa chọn một thành viên kiệt xuất nhất trong hoàng tộc, nâng đỡ đưa lên ngai vàng, kế tục Ưng Hoàng đời thứ hai mươi ba của vương triều. Mà sau một thời gian theo dõi và tìm hiểu, lão phu cảm thấy trong số các hoàng tử công chúa của vương triều, chỉ duy nhất mỗi bát hoàng tử Triệu Thiên Cơ là đủ tư cách nhất để kế vị, không biết ý của Ưng Hoàng như thế nào nhỉ??”

Nghe xong lời nói đầy “ xấc xược” của Trịnh Hổ, sắc mặt của Ưng Hoàng trở nên khó coi vô cùng, nếu như không phải còn chút lý trí, nghĩ tới thân phận của đối phương, e rằng đã ra lệnh cho cấm vệ quân ở xung quanh áp tải tên láo xược ở trước mặt ra ngoài đại sảnh xử trảm tại chỗ rồi.

Từ lúc nào mà việc kế vị của vương triều phải cần tới lời đề nghị yêu cầu của người ngoài thế này?? Vả lại, với khẩu khí của đối phương, hoàn toàn không có vẻ gợi ý hay nhắc nhở, mà như đang ra lệnh chỉ định người nào kế vị bằng mọi giá mới đáng hận chứ.

Không chỉ Ưng Hoàng, ngay cả văn võ bá quan ai nấy đều lộ ra vẻ mặt đầy phẫn nộ, nếu như ánh mắt có thể giết người, Trịnh Hổ đã bị giết trăm ngàn lần rồi. Đặc biệt là tam công chúa, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lao tới cắn xé lão già trời đánh ở trước mặt.

Chỉ một câu nói của lão, phủ nhận hết mọi nỗ lực của tam công chúa, gặp ai rơi vào tình trạng đó cũng sẽ coi tên khốn ngáng đường là kẻ thù không đội trời chung đấy thôi.

“ Trịnh trưởng lão, người hơi quá rồi đấy ~~~!!” Ưng Hoàng nghiến răng nghiến lợi lạnh lạnh nói, đồng thời phóng ánh mắt đầy sát khí về phía Triệu Thiên Cơ vẫn tỏ ra thản nhiên đứng ở một bên.

Ưng Hoàng cho rằng chính đứa con trai của mình đã cấu kết người ngoài ép cung mình đây mà.

Và rõ ràng lần này Ưng Hoàng hoàn toàn không hề đổ oan cho Triệu Thiên Cơ. Vì Trịnh Hổ chính là “ viện binh” mà hắn đã chờ đợi gần cả năm nay.

Thì ra Triệu Thiên Cơ đã quen biết với Trịnh Hổ từ khá lâu. Trong một lần tình cờ đảm nhận nhiệm vụ của hoàng gia, cả hai đã làm quen với nhau. Trịnh Hổ nhanh chóng nhìn ra được năng lực và tiềm năng đáng sợ của Triệu Thiên Cơ, đặc biệt là sực nhớ trong tông môn có một vị thái thượng trưởng lão cũng họ Triệu. Sau khi tìm hiểu kỹ, phát hiện vị trưởng lão từng là hoàng đế đời thứ 18 của vương triều Thiên Ưng, và theo quan hệ huyết thống thì, Triệu Thiên Cơ chính là cháu chắt của vị thái thượng trưởng lão đó.

Sau khi nằm được mối quan hệ này, một ý tưởng lập tức nảy sinh trong đầu của Trịnh Hổ. Là trưởng lão của một tông môn hùng mạnh, muốn nâng cao vị thế và quyền lực của mình, ngoại trừ không ngừng gia tăng thực lực của bản thân, quan trọng hơn cả là phải biết kết bề lập phái, tìm một quả núi cao lớn chống lưng ở phía sau. Và vị thái thượng trưởng lão họ Triệu đó, chính là quả núi là Trịnh Hổ đã nhắm tới.

Thông quan quan hệ với Triệu Thiên Cơ, Trịnh Hổ đã nhanh chóng tiếp cận được vị thái thượng trưởng lão, và để củng cố mối quan hệ giữa đôi bên, Trịnh Hổ đã không tiếc công sức nước bọt ở bên tai của vị thái thượng trưởng lão dành cho Triệu Thiên Cơ những lời khen hết mực, khiến vị trưởng lão vốn dĩ đã không còn quá bận tâm tới vương triều Thiên Ưng bỗng nhiên trở nên có hứng thú với con cháu huyết thống của mình.

Đặc biệt là sực nhớ rằng thời hạn Ưng Hoàng đời thứ hai mươi hai đã bước vào giai đoạn thoái vị, Ưng Hoàng mới sẽ kế vị từ nhóm hoàng tử công chúa trong vương triều, nếu như trong vương triều thực sự xuất hiện một hoàng đế tài năng đức độ như lời Trịnh Hổ nói, có thể giúp cho quê hương của mình phát triễn lớn mạnh, cũng là điều tốt chứ bộ.

Tuy vị thái thượng trưởng lão đã không còn quá quan tâm tới vương triều Thiên Ưng, nhưng dù sao cũng là quê hương của mình, là nơi mình sinh ra trưởng thành thậm chí cai trị một thời gian dài, ít nhiều vẫn còn lưu luyến chút tình cảm, nên đã nhờ vả Trịnh Hổ đi tới vương triều Thiên Ưng âm thầm theo dõi và tìm hiểu, đồng thời phải dùng lưu ảnh thạch ghi nhớ lại những việc Triệu Thiên Cơ đã làm trong thời gian " khảo sát", để xem năng lực và tiềm năng của đứa cháu chắt này có đúng như những gì Trịnh Hổ đã nói, mới quyết định ra tay giúp đỡ hay không.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, Trịnh Hổ vừa định xuất phát tới vương triều Thiên Ưng để hoàn thành nhiệm vụ do thái thượng trưởng lão giao xuống, đột nhiên nhận được nhiệm vụ dẫn dắt nhóm đệ tử ngoại môn tham gia thí luyện liên tông môn vào một năm trước, nên khiến nhiệm vụ thăm dò tìm hiểm vì Triệu Thiên Cơ bị đình trệ. Và kết quả cuộc thí luyện liên tông môn đó thảm họa như thế nào, chắc mọi người đã biết rõ. Toàn bộ đệ tử tông môn bị tử nạn trong bí cảnh bởi tên tàn dư của Huyết Ma Đạo “ Dương Kiệt”. đó tuyệt đối là một vết dơ, một trách nhiệm nặng nề mà Trịnh Hổ phải hứng chịu sau khi quay trở về tông môn.

Và sau việc này đã chứng tỏ tầm nhìn của Trịnh Hổ không thừa, một trách nhiệm có thể nói là cực kỳ nặng nề như thế, nếu như không phải vị thái thượng trưởng lão họ Triệu ra mặt, hình phạt dành cho Trịnh Hổ tuyệt đối không chỉ bị giam cầm ở Tư Quá Đài để than hối tội lỗi của mình một năm là được thả ra như lúc này đâu.

Và sau khi được thả ra, Trịnh Hổ không dám lơ là, vội vã rời khỏi Lãnh Binh Cung để đi thực hiện nhiệm vụ đã được giao một năm trước, đó chính là lý do vì sao Trịnh Hổ có mặt tại vương triều Thiên Ưng vào lúc này.

“ Không có gì quá đáng cả, hoàng đế của một vương triều, phải là một người tài đức vẹn toàn, mới có thể giúp cho vương triều phát triễn lớn mạnh, đó chính là điều mà Triệu thái thượng lão muốn nhìn thấy.” Trịnh Hổ cười lạnh vênh váo nói.

“ Chẳng lẽ Trịnh trưởng lão muốn can thiệp vào vấn đề kế thừa của vương triều, ngài không sợ vi phạm quy tắc tối cao của Thiên Đạo sao???” “ Đúng, đúng, cho dù tông chủ của Lãnh Binh Cung, cũng đừng mong có thể nhúng tay vào việc của vương triều, huống chi là ….. á ~~~~~~~~~!!!”

Ưng Hoàng phẫn nộ phản bác, thậm chí mang cả thiên đạo ra dằn mặt, tam công chúa vốn dĩ bất cam nãy giờ, tựa như vơ được cái phao cứu sinh, cũng nhanh chóng hùa theo Ưng Hoàng lên tiếng, chỉ là Trịnh Hổ sắc mặt lạnh lùng như băng, một luồng áp lực đáng sợ của nguyên thần tầng thứ 10 phát tán ra chụp thẳng vào người của tam công chúa, khiến cô ta chịu đựng không nổi một vũng máu từ trong miệng phun bắn ra, ruột gan trong cơ thể như đảo lộn, cả người quỳ ngã trên mặt đất.

" Hương nhi ~~~~~~~!!!" Nhìn thấy con gái ruột thịt bị thương, Ninh phi vội vã lao ra khỏi ghế ngồi chạy tới đỡ lấy tam công chúa với vẻ mặt đau xót và lo lắng, lòng thời trong lòng đã không biết thầm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của Trịnh Hổ biết bao nhiêu lần rồi.

“ Người lớn nói chuyện, làm gì tới lượt ngươi lên tiếng hả??” Trịnh Hổ hừ mạnh một tiếng, lạnh lạnh nói, hoàn toàn không vì tam công chúa là một đại mỹ nhân mà nương tay, nếu như không phải không muốn vì chuyện không đáng làm sứt mẻ quan hệ với vương triều Thiên Ưng, với vị thái thượng trưởng lão kia, lão đã một tay vỗ chết con nhỏ vô lễ dám lớn tiếng trước mặt mình rồi.

Tuy tam công chúa tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng hoàn toàn không hợp gu của Trịnh Hổ, nên lão mới không thương hoa tiếc ngọc như thế này, đổi lại tam công chúa là Tô Tiểu Tiểu và Đàm Bích Kiều thử xem, tuyệt đối là một bộ mặt khác cho mà xem.

Trịnh Hổ thuộc loại người thích phụ nữ có tuổi chứ không thích con gái mới lớn.

Và khi Ninh Phi lao ra khỏi ghé, lúc này Trịnh Hổ đã chú ý tới nhan sắc tuyệt trần của cô ta, đôi mắt không tự chủ lóe qua tia sáng thèm khát. Tuy nhiên nhanh chóng được hắn che giấu đi.

Dù sao thì Ninh phi cũng là quý phi của một vương triều, tuy Trịnh Hổ mang danh nghĩa trưởng lão ngoại môn của Lãnh Binh Cung, nhưng cũng tuyệt đối không phải muốn làm gì thì làm, nên nhớ rằng lúc này đang đứng trên lãnh thổ của người, lỡ như chọc giận Ưng Hoàng, Khiến đối phương giận quá hóa rồ tức nước vỡ bờ, cho dù cuối cùng mình thoát thân cũng phải trầy da tróc vẩy cho mà xem.

Nếu như thông tin này lan truyền ra ngoài, cho dù mình bị đánh chết ngay tại vương triều Thiên Ưng, phía Lãnh Binh Cung cũng không có lý do để giúp mình báo thù, huống chi vương triều Thiên Ưng có mối quan hệ liên quan tới vị thái thượng trưởng lão, " cấp trên" của mình nữa chứ.

nên Trịnh Hổ cố gắng kìm nén nỗi nhục vọng dâm tà của mình.

À không đúng, nếu như Ưng Hoàng tự nguyện dâng hiến mỹ nhân này cho mình, lại là chuyện khác đấy chứ nhỉ???

Trong đầu Trịnh Hổ không kìm được bắt đầu xuất hiện những mưu mô quỷ kế bằng cách nào để Ưng Hoàng tự nguyên " dâng hiến" mỹ nhân xinh đẹp đó hầu hạ mình.

Nhìn thấy tam công chúa bị hạ nhục, Ưng Hoàng và văn võ bá quan dám giận không dám nói, chỉ còn biết cắn răng nuốt hết vào trong bụng chứ biết sao giờ, đó chính là số phận đáng thương của những kẻ yếu ớt, không phải sao??

tạm thời gác " kế hoạch" của mình sang một bên, việc chính quan trọng hơn, lập tức quay sang Ưng Hoàng lạnh lạnh nói: “ Ưng Hoàng, xin được đính chính là việc này không liên quan gì tới Lãnh Binh Cung cả, chỉ là ước nguyên nho nhỏ của Triệu thái thượng trưởng lão, mọi thứ đều dựa trên danh nghĩa cá nhân, nên hoàn toàn không vi phạm bất kỳ điều gì tới pháp tắc tối cao cả.”

Ưng Hoàng không vì câu nói của Trịnh Hổ mà dễ chịu hơn chút tẹo nào, tiếp tục chờ đợi câu nói tiếp theo của đối phương.

Quả nhiên, Trịnh Hổ tiếp tục nói: “ nhưng lão phu xin nhắc nhở với Ưng Hoàng rằng, sở dĩ vương triều Thiên Ưng vài trăm năm gần nay nhận được sự phù trợ của Khoái Hoạt Lâm, một phần do vương triều không ngừng phát triễn bởi các đời Ưng Hoàng, nhưng quan trọng nhất là do mối quan hệ không nhỏ giữa Triệu thái thượng trưởng lão và một vị thái thượng trưởng lão của Khoái Hoạt Lâm. Nếu như Triệu thái thượng trưởng lão cảm thấy quê hương của mình phải rơi vào tay của một vị hoàng đế bất tài vô dụng, người sẽ vô cùng thất vọng, điều đó dẫn tới việc có thể không tiếp tục sử dụng tới mối quan hệ với vị thái thượng trưởng phía Khoái Hoạt Lâm nữa. Ưng Hoàng hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi có quyết định, đừng để vì một khắc nóng đầu của mình mà kéo cả vương triều rơi vào thế đại họa.”

Đe dọa ~~~!!! Một câu đe dọa thẳng thừng không chút che giấu.

Ưng Hoàng giận tới nỗi mặt đỏ tía tai trước lời đe dọa của Trịnh Hổ, chỉ là nhất thời không biết phải làm sao.

Phản kháng?? Tuyệt đối không dám, khoan nói tới thực lực và địa vị đáng sợ của Trịnh Hổ, nếu đúng như những lời lão vừa nói, Ưng hoàng từ chối lời đề nghị của đối phương, khiến cho vị thái thượng tổ tông phật lòng, tuyệt đối không phải là điều Ưng Hoàng muốn nhìn thấy lúc này!!

Các vương triều trên đại lục Huyền Thiên, dưới sự bảo hộ của tông môn, tuy thường xuyên xảy ra giao chiến xâm lược, nhưng hai phía luôn mặc định chiếm đoạt lãnh thổ một phần nào đó rồi sẽ chấm dứt, tuyệt đối không dám giết cùng diệt gọn, đánh cho thù địch diệt quốc, trừ khi có được cái ngật đầu của phía tông môn bảo hộ ở phía sau.

Nhưng nếu như một vương triều không còn nhận được sự bảo hộ của tông môn nữa, vương triều đó chắc chắn sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon không chỉ đối với vương triều thù địch, thậm chí còn lôi kéo luôn cả những vương triều láng giềng trung lập ở xung quanh cũng sẽ không ngần ngại nhảy vào cắn xé một phần, nghiêm trọng hơn thậm chí có thể bị giặc tứ phương đánh cho diệt quốc.

Đó cũng là lý do vì sao các vương triều hằng năm vừa cống nạp tiền, vừa tặng người, vừa ngoan ngoãn như một con chó nghe lời, cũng chỉ là muốn nhận được sự bảo hộ của tông môn mà thôi.

Nếu như lúc này Khoái Hoạt Lâm tuyên bố không bảo hộ vương triều Thiên Ưng nữa, chỉ sợ chưa tới năm năm, cả vương triều Thiên Ưng rộng lớn đã bị vương triều láng giềng chia năm xẻ bảy, làm sao để giữ được vương thành, giữ được mạng sống của hoàng tộc là cả một vấn đề lớn rồi đấy.

Tuân theo, lại vô cùng không cam tâm!! Đường đường hoàng đế của một vương triều, dưới lời hăm dọa của một tên trưởng lão ngoại môn mà phải cúi đầu khuất phục, đó tuyệt đối là một sỉ nhục kinh tởm mà Ưng Hoàng không thể chấp nhận được, nếu như để việc này lan truyền ra ngoài, Ưng Hoàng cho dù có tìm được mười cái hố chui xuống, cũng không khỏi xấu hổ mất mặt trước thiên hạ, trở thành trò cười cho các vương triều láng giềng đấy chứ.

lúc này Ưng Hoàng có thể nói là tiến thoát lưỡng nan!!