Phi Thăng Chi Hậu

Chương 143: Sơn cùng thủy tận, liễu ám hoa minh




Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, một khuôn mặt lạ hiện ra trong mắt y, nổi bật nhất lại là một đầu tóc bạc trắng.

"Chép chép, ngươi như thế nào lại thê thảm đến vậy? … mê mang hay sao? Cảm giác thấy rất lạ? hãy suy nghĩ kĩ lại một chút, suy nghĩ kĩ lại một chút!" Nam tử đầu bạc kia không nhanh không chậm cất bước đi vòng quanh Phong Vân Vô Ki nói: "Ta đã đợi cơ hội này -- rất lâu rồi, cáp cáp … trời giúp ta, món nợ huy đi nhục thân của ta, ta nhất định sẽ lần lượt "báo đáp" các ngươi."

"Đao đế?!!!" Một câu nhanh tựa thiểm điện lướt qua trong đầu của Phong Vân Vô Kị, thuận ý thức mở miệng la lên.

"Hừ! Còn may là ngươi nhớ được bổn đế, ta có bộ dạng như thế này dều là do các ngươi hại! Nhục thân của ta!" Đầu tóc của Đao Đế tung bay trong gió, cặp mắt tràn đầy vẻ lãnh khốc lẫn tàn nhẫn: "Lần trước chủ quan nên mới mất đi nhục thân, làn này – bổn đế muốn xem thử xem, ngươi một thân một mình ở bên ngoài, lại phải trọng thương, ngươi còn có thủ đoạn gì nữa."

Phong Vân Vô Kị lắc lắc đầu, cười lạnh nói: "Ngươi tự tin … có thể tiêu diệt ta như thế?"

"Ngươi thực sự cho là cao thủ đế cấp lại dễ dàng bị tiêu diệt đến vậy hay sao? Lần trước nếu không phải bốn người các ngươi liên thủ, bổn đế lại không ngờ được ngươi lai sử ra một kiếm của Tây Môn Y Bắc, mới khiến cho ta có hạ tràng như thế. Lần này, bổn đế vẫn là cảm thấy hiếu kì, ngươi còn có thể phát xuất ra một kiếm đó nữa hay không?"

"Không thể." Phong Vân Vô Kị thẳng thắn nằm ngoài ý liệu của Đao Đế.

Đồng tử hơi co lại, Đao Đế ngưng tụ chân khí toàn thân, sau đó lại đột nhiên cười lên ha hả: "Được rồi, bổn tọa không ngờ là ngươi lại thẳng thắn đến thế, mặc dù chân khí trong cơ thể ta không so được với trước kia nhưng thần thức cũng không kém. Trong nội thể của ngươi ngũ phủ đều thụ tổn thương, kinh mạch tắc nghẽn, chân khí không đủ, căn bản không đủ chân khí để xuất ra loại kiếm chiêu tiêu hao chân nguyên đến thế … hừ hừ, tốt lắm, quả nhiên là bản tính khó dời, hôm nay không ngờ ngươi lại rơi vào trong tay bổn đế, bổn đế tự nhiên sẽ chiêu đãi cho ngươi thật tử tế, thật chậm rãi."

Đao Đế vừa dứt lời liền đánh ra một chưởng, một đạo đao khí nhằm thẳng vào đỉnh đầu Phong Vân Vô Kị mà đánh tới.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, cố gắng đề tụ chân khí, đưa tay đón lấy đạo đao quang của Đao Đế.

Bình! Một cỗ lực đạo to lớn ập đến, Phong Vân Vô Kị bị một đao của Đao Đế chấn bay ra xa mấy trăm trượng, thân thể kéo dài trên mặt đất tạo thành một cái rãnh thật sâu.

Cả thân thể của Phong Vân Vô Kị nằm sóng soài ở trên mặt đất, không nhúc nhích. Vẻ mặt của Đao Đế ngập tràn sát cơ, xoay chuyển đao trên tay rồi bước từng bước về phía Phong Vân Vô Kị, tiếng bước chân vang lên một cách rõ ràng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Đao Đế đề khởi toàn thân chân khí, sau khi chịu chút thiệt thòi, ông ta đã sớm tiếp thu lấy không ít giáo huấn.

Từng đạo từng đạo khói đen nhàn nhạt từ khắp các lỗ chân lông của Phong Vân Vô Kị dật xuất, hồn thân Đao Đế trức thì chấn động, vừa bước tới gần vừa nói: "Bổn lai muốn chơi đùa với ngươi một chút, mối hận hủy đi nhục thân, thật sự là không nhẫn dùng một đao trảm sát ngươi, như thế thì tiện nghi cho ngươi quá. Nhưng con người của ngươi đúng là quá kỳ quái, biến số trên thân thể lại quá nhiều, câu khởi lòng hiếu kì của ta. Cũng vì thế mà ta nguyện an an ổn ổn nhìn thấy ngươi chết ngay trước mặt ta, sau đó băm vằm ngươi thành trăm mảnh!"

"Thế sao?" Phong Vân Vô Kị nguyên bổn đang nằm sóng soài dưới đất đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó lao tới như một tia chớp, Đao Đế cũng phản ứng phi thường tấn tốc, tay phải vung ra, trường đao đã lao thẳng về phía Phong Vân Vô Kị.

Phốc!

Trường đao đâm xuyên qua ngực của Phong Vân Vô Kị, xuyên qua cơ thể, mũi đao đâm lòi ra tận phía sau lưng của y, máu tươi từ thân đao chảy ra ròng ròng, nhưng gần như đồng thời – hai tay của Phong Vân Vô Kị phân ra một tay bóp chặt cổ Đao Đế, một tay như ngọn đao đâm thẳng vào trong ngực Đao đế.

"Tên … điên khùng nhà ngươi!" Đao Đế giận dữ hét lên, sau đó liền vung đao muốn chặt đứt thân thể của Phong Vân Vô Kị, nhưng trong nội thể của Phong Vân Vô Kị đột nhiên dũng xuất một cỗ ma khí cường liệt, trùng tiến vào trong cơ thể của Đao Đế, sau đó một cỗ hấp lực đáng sợ từ bàn tay của Phong Vân Vô Kị phát ra, chân khí trong nội thể của Đao Đế cuồn cuộn dũng nhập vào trong tay của Phong Vân Vô Kị với một tốc độ kinh nhân, sau đó truyền vào nọi thể của y, dù là chân khí truyền đến bàn tay phải cầm đao cũng bị Phong Vân Vô Kị dùng Hấp Tinh Đại Pháp mà hấp nhạp vào trong nội thể.

Nơi Đao Đế bị lòng bàn tay của Phong Vân Vô Kị phá khai, huyết dịch phun ra như suối, nhiễm hồng cả người của Phong Vân Vô Kị.

"Ngươi … …" Toàn thân Đao Đế run rẩy không ngừng, đôi môi máy động, rất khó có thể phát ra được thanh âm hoàn chỉnh.

"Thả hắn ra!" Một tiếng quát lạnh lùng từ phía sau truyền đến, tiếp đó là một cổ lực đạo từ bên cạnh ập đến, kình khí bàng đại đó kích thẳng lên trên thân thể của Phong Vân Vô Kị. Oanh một tiếng chấn y bay ra xa, sau đó biến mất trong khu rừng. Trong một sát na bay đi, Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Ám Hắc Đế Quân khoác trên mình một bộ đế bào màu đen với sắc mặt âm trầm, chậm rãi từ không trung hạ xuống.

"Y tại sao lại cứu ông ta … …" Đó là ý niệm cuối cùng lóe lên trong đầu Phong Vân Vô Kị, sau đó một bóng người xẹt qua trước mắt, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa.

Ở phía sau, Ám Hắc Đế Quân hướng sang Đao Đế gật gật đầu, sau đó thân hình nhanh như chớp giật lao thẳng về nơi Phong Vân Vô Kị rơi xuống, thân thể do cực động chuyển thành cực tĩnh!

"Hắn ở đâu chứ?" Ngực của Đao đế đã trở thành một phiến đỏ lừ, cổ tay phải run run không ngừng: "Làm sao lại không thấy nữa … …."

"Không biết." Ám Hắc Đế Quân xoay người lại đối diện với Đao Đế, hai người nhìn thấy trong mắt của đối phương có chút thâm ý.

Tạch tạch!

Tiếng củi lửa nổ tạch tạch khiến cho Phong Vân Vô Kị giật mình tỉnh dậy, mở to mắt ra, Phong Vân Vô Kị phát hiện bên cạnh thân thể là một đám củi đang bốc cháy ngùn ngụt, một người với mái tóc dài phất phơ, khoác tren mình một chiếc áo màu đen rộng thùng thình quay lưng về phía Phong Vân Vô Kị, đang lẳng lặng ngồi bên cạnh đống lửa, tay phải nhặt thêm một cây củi khô ở bên cạnh vứt vào trong đống lửa.

Một loại cảm giác giống như đã từng quen biết hiện lên trong đầu, cảnh tượng ở tước mắt khiến cho Phong Vân Vô Kị có cảm giác tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào trong lúc nào đó.

Lệ!

Sâu trong màn đêm, truyền lại hàng loạt tiếng câu thanh thót của yêu cầm, khiến cho màn đêm tĩnh lặng trở nên có chút tịch mịch lẫn hoang lương. Phong Vân Vô Kị chống một tay lên mặt đất, sau đó khoanh chân ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh, màn đêm khắp tứ phía phiêu khởi một cổ sương mờ như mờ nhạt lại tựa dày đặc, tiếng gió rít qua, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy một cổ hàn ý liền co rụt người lại.

"Làm sao lại ra nông nỗi này!" Phong Vân Vô Kị đột nhiên tỉnh ngộ ra, thân thể không ngừng run rẩy, công lực của thái cổ cao thủ ít nhất thì cũng mấy chục vạn năm, nhiều thì cả ngàn vạn năm, cả ức năm công lực, căn bổn đã đạt đến mức nóng lạnh bất xâm, làm sao mà chỉ có một cơn gió đêm thổi qua, mà đã khiến cho bản thân lại cảm giác thấy hàn lãnh.

Thần thức quan sát nội bộ trong cơ thể, Phong Vân Vô Kị nhất thời kinh ngạc đến bán sống bán chết, chân khí trong nội thể trống rỗng, ma khí thì bị một cỗ lực lượng cường đại phong ấn.

"Không cần phải lo lắng, qua một khoảng thời gian nữa, công lực của ngươi sẽkhôi phục lại như cũ." Một thanh âm ôn hòa từ bên cạnh truyền đến, Phong Vân Vô Kị nhìn về nói cất ra tiếng nói, thì thấy tay của người áo đen khe khẽ lay động, tựa hồ như đang cầm cái gì đó, một cảm giác quen thuộc dấy lên trong lòng càng thêm cường liệt, nhưng lại không thể nhơ nổi.

"Có muốn cùng ta nướng thịt hay không!" Người mặc áo đen đột nhiên xoay người lại, một cánh tay thì cầm lấy một nhánh cây đâm xuyên qua những miếng thịt để nướng, miếng thịt đã có chỗ cháy đen, hiển nhiên là đã được nướng qua một khoảng thời gian rồi.

Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người mặc áo đen kia, Phong Vân Vô Kị toàn thân kịch chấn, há mồm cứng lưỡi nói: "Tiền bối … … là tiền bối!!"

Người mặc áo đen khe khẽ mỉm cười: "Đúng thế, là ta, thật không ngờ ngươi và ta lại gặp mặt nữa rồi."