Phi Thăng Chi Hậu

Chương 153: Thiên địa dị biến




Tâm niệm chớp động, thần thức của Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã phát xuất, quét qua khắp các phượng vị ở trên trời dưới đất, Phong Vân Vô KỊ biết rõ trong lòng là thứ cổ quái đó khẳng định là còn chưa chết, hơn nữa là còn chưa có đi xa, theo lẽ thường thì vẫn ở trong cánh rừng này. Năng lực của thần thức cơ hồ như vô cùng vô tận, năng lượng trong khắp thiên địa, cảnh tượng ở nơi xa, những thứ này thì thần thức chi lực đều có thể tra thám được, nhưng bất luận là Phong Vân Vô Kị nổ lực quét qua khắp tứ phía như thế nào, nhưng thủy chung vẫn không thể phát hiện khí tức cảu thứ cổ quái đó.

"Hừ!" Phong Vân Vô Kị giận dữ hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái rồi xoay người quay trở lại bên cạnh thi thể của gã đệ tử Kiếm Các đó. Ngồi khom xuống mà quan sát thì thấy sắc mặt của đệ tử đó đã chuyển sang màu tái tím, toàn thân chẳng có lấy một nửa điểm sinh khí, vết thương trên ngựa và những nơi khác của y xem có vẻ nghiêm trọng nhưng căn bổn chẳng phải là loại thương thế trí mạng gì.

"Y bị hút hết sạch sinh mệnh lực mà chết …bao quát cả linh hồn."

Phong Vân Vô Kị thở dài một tiếng, đưa tay phải ra vuốt mắt của y, để y yên nghỉ rồi sau đó đằng không bay đi.

Ngay sau khi Phong Vân Vô Kị li khai không lâu thì đột nhiên có hai gã nam tử thân mạng áo bào đen, ngồn trên hai con báo săn đang chầm chậm đi tới, thân thể của hai người tùy theo chuyển động của hai con báo mà không ngừng lắc lư qua lại, một trận gió từ trong phiến rừng tàn tạ thổi tới, tựa hồ như tùy thời đều có thể thổi bay bọn họ rớt xuống khỏi thân báo, nhưng điều kì quái là hai gã áo đen này lại chẳng hề động đậy, trông chẳng khác gì những trận gió đó trực tiếp xuyên qua thân thể của họ vậy.

"Ta cảm giác thấy rồi." Một nam nhân áo đen ngẩng đầu lên, nhìn ra tứ phía mà nói.

"Ta cũng cảm giác thấy rồi, đúng thế, ác ma vừa mới đi qua nơi này, chúng ta lại đến muộn một bước." Một gã áo đen còn lại cũng phụ hòa theo.

Hai người này ngồi trên lưng báo đen, chầm chậm đi về phía thi thể của gã đệ tử Kiếm Các đang nằm ở trên mặt đất.

Nam tử áo đen đi trước lấy ta vuốt vuốt đầu báo một cái, con báo đen đó liền cung thuận quỳ xuống bên cạnh thi thẻ của gã đệ tử Kiếm Các, gã áo đen từ trên lưng báo bước xuống bên cạnh gã đệ tử Kiếm Các. Quan sát tử tế một lát, rootf lại kéo mi mắt của gã đệ tử Kiếm Các đó lên mà xem.

"Sao rồi?" Một gã áo đen còn lại y nhiên vẫn ở trên lưng của con báo đen mà hướng về gã nam tử kia cất tiếng hỏi.

"Đã bị hút hết sạch linh hồn, sức mạnh của ác ma lại cường đại thêm một phần." Gã áo đen kia đáp lại, sau đó đứng thẳng thân người lên, từ trong lòng lấy ra một chút bột phấn màu xanh lục ròi nhẹ nhàng thả tay ra, những bột phấn đó từ trên cánh tay gầy gò của y tung bay ra ngoài, sau đó thì hóa thành từng tia, rồi từng làn phiêu đãng ở trên không trung.

Từ trong miệng của nam nhân áo đen vang lên những thanh âm thương mãng chẳng khác gì đến từ trong vũ trụ hồng hoang, một loại lực lượng hạo nhiên sung sích cả thiên địa, tiếp đó là những bụi phấn màu xanh lục đang phiêu tán trong không trung đột nhiên hóa thành một văn tự kì quái màu u lục, rồi không ngừng lay động và dung nhập vào trong không trung, một vầng sáng mông lung màu xanh lục bao bọc cả phiến không gian này, sau đó là xuất hiện hai thân ảnh trong vàng sáng xanh lục đó, chính là Phong Vân Vô Kị và thân ảnh của gã nam tử cổ quái đó ….

Hai gã áo đen đồng thời nhìn về những ảnh tượng trên vầng sáng đó, một lát sau thì gã nam tử đó phất cánh tay một cái, những vầng quang mang màu xanh đó liền bị hấp nhập vào trong ống tay áo của y, sau đó thì lại hóa thành bụi phấn màu xanh lục.

"Chúng ta cần phải đi nhanh lên. Thật không ngờ tên ác ma kia lại gặp phải Kiếm Hoàng, hơn nữa Kiếm Hoàng lại có thể dùng thần thức chấn bay hắn ra khỏi thân thể của y. Tên ác ma đó thụ trọng thương, khẳng định là đang vội đi tìm những người khác để khôi phục vết thương, chung sta hãy mau lên." Gã nam tử áo đen ở trên lưng báo vội vàng nói. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

"Ừm, chúng ta cần phải nhanh lên một chút, hắn ta đã nhập thể hơn hai mươi cao thủ Thái Cổ rồi, nếu như để hắn ta nhập thể thêm mười cao thủ Thái Cổ nữa thì lúc đó năng lượng của hắn ta sẽ khôi phục lại mức một phần trăm lúc nguyên bổn, đến lúc đó thì dựa vào Vu thuật của hai bọn ta thì căn vổn vô pháp đối phó được với hắn." Gã áo đen kia đáp lại, sau đó nhảy lên lưng báo: "Chúng ta hãy nhanh lên!"

"Đúng thế, chúng ta càn phải nhanh lên."

Con báo đen kia cũng đứng dậy, sau đó cả hai con báo đen dưới sự chỉ huy của hai Vu sư áo đen liền dồn thế rồi lao đi nhanh như chớp xạ, bốn chân không đạp dưới đất mà đạp ở trên không trung ….

Phong Vân Vô Kị rời khỏi cánh rừng tùng nguyên thủy, cấp tốc phi hành hướng về Kiếm Vực, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác kì quái, nó tựa như một loại chiêu hoán đến từ đồng loại, Phong Vân Vô Kị tức thì chuyển động từ trạng thái cực động chuyển sang cực tĩnh, thân hình tĩnh lập ở giữa không trung.

Trên mặt lộ xuất thần sắc nghi hoặc, Phong Vân Vô Kị không hiểu được cái cảm giác đó rốt cuộc là chuyện gì, đó chẳng khác gì đang đối diện với một loại triệu hoán đến từ chính bản thân mình, rất là khó kháng cự, suy nghĩ một chốc rồi Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên trên, tóc dài phất phơ trong gió, thần thức cường hãn bùng phát xuất ra, tảo lướt qua khắp trên thiên không và dưới mặt đất trong phạm vi cả vạn dặm.

Không hề phát hiện gì cả!! Phong Vân Vô Kị cảm giác vô cùng kì quái, dựa vào cường độ của thần thức đế cấp thì cơ hồ như rất khó có thứ gì mà không thể phát giác thấy, dù cho có bí pháp để ẩn tàng khí tức thì chỉ cần có ý muốn tra thám, hơn nữa khi song phương có thực lực cách biệt quá lớn thì tuyệt đối vô pháp thoát khỏi cáo thủ đế cấp.

Cân nhắc một lát, cuối cùng Phong Vân Vô Kị cũng quyết định bỏ qua, chuyện cần thiết nhất bây giờ là quay trở về Kiếm Vực.

Thẳng đường đi về hướng đông, loại cảm giác cộng minh đó càng lúc càng cường liệt, chân khí của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công cũng vận chuyển càng lúc càng nhanh, nhưng Phong Vân Vô Kị cũng không thèm để ý đến, vừa ở trên không trung dùng thần thức quét qua phía dưới vừa cấp tốc đi thẳng về phía Kiếm Vực.

Khi Phong Vân Vô Kị đi đến trên một thảo nguyên xanh thẳm sau khi vượt qua mấy ngọn núi cao thì trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an cường liệt, theo quán tính nhìn xuống phía dưới xem thử, nhưng những thứ nhìn thấy không khỏi khiến y kinh ngạc đến sửng sờ.

Lấy phần đất ở phía dưới thân thể làm trung tâm, một vòng sáng màu vàng không ngừng khoách triển ra khắp bốn phía với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, nó không ngừng nuốt chửng núi cao rừng xanh, phiến đại địa bừng bừng sinh cơ chỉ trong chớp mắt đã bị hoàng sa nuốt chửng, mấy tòa núi cao thì lại không ngừng sụp xuống và hóa thành những hạt cát mà dàn phẳng ra trong ánh mắt chấn kinh của Phong Vân Vô Kị.

"Chuyện gì xảy ra thế này?!" Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên cực độ, chấn kinh nhìn vào phiến sa mạc ở phía dưới, phiến sa mạc này tuy không lớn nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, trong khi y còn trì nghi bất địnht hì dị biến đột nhiên phát sinh.

Cả sa mạc đột nhiên chuyện động xoáy ngược hướng kim đồng hồ, ở ngay trung tâm của sa mạc bay lên một tầng cát vàng tổ thành một khuôn mặt to lớn chỉ với hốc mắt và miệng!

Khuôn mặt thuần do cát vàng tổ thành này trông chẳng khác gì một người sống, cái miệng to lớn há ra, bên trong là một màn đêm tối, trông rất là khủng bố.

Hống!

Một tiếng gầm kinh thiên từ bên dưới vang lên! Vô số hạt cát từ bên dưới ập lên trên khuôn mặt ở trên không trung, những tiếng xé gió vun vút vang lên không ngừng, tiếp đó những đường màu vàng nhạt ở trên không trung do những đám cát bay lên trên tổ thành.

Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Phong Vân Vô Kị chỉ kinh chứ không loạn, trực tiếp đưa cánh tay về phía dưới, rồi quát lớn lên một tiếng: "Ngưng!"

Những đám cát dày đặc đang từ bên dưới lao lên liền bị một tầng bình chướng vô hình ngăn cản, và dồn lại thành một mặt phẳng dày đặc ở cách Phong Vân Vô Kị độ mười trượng, từng hạt từng hạt cát khảm vào trong bức tường chân khí vô hình ở trên không trung.

"Tán!" Phong Vân Vô Kị phất ống tay áo một cái, tầng cát ở trong không trung liền rơi xuống tứ tán.

Hống!~~

Khuôn mặt do cát tổ thành đột nhiên lại gầm lên một tiếng, tiếp đó là đột nhiên bành trướng kịch liệt, cái miệng to lớn lại há ra. Lần này, mặt đất ở phía dưới truyền lại một cổ hấp lực cự đại, Phong Vân Vô Kị thốt không kịp đề phòng liền bị cổ hấp lực đó kéo xuống mấy trăm trượng, nổi bất an trong lòng càng lúc càng cường liệt, vừa mới muốn dằng không li khai thì từ trong phiến sa mạc này đột nhiên hiện ra một cánh tay to lớn quơ lên chụp lấy Phong Vân Vô Kị trên không trung, vô số hạt cát từ khắp bốn phương tám hướng ập về phía cánh tay này.

Oanh oanh!!

Phong Vân Vô Kị khí kình lay động, chấn bay hết những đám cát ở xung quanh, nhưng những đám cát này lại tụ lại với tốc độ càng nhanh hơn, những hạt cát ở phía dưới liền như triều thủy ồ ạt ập về phía cánh tay đó, chiếc cánh tay bàng cát này càng lúc càng lớn, càng lúc càng chắc chắn, cuối cùng cũng chụp lại được Phong Vân Vô Kị và kéo y đi xuống phía dưới ….