Phi Thăng Chi Hậu

Chương 154: Thái Huyền




Cánh tay bằng cát dần dần tiến nhập vào bên trong sa mạc, ngay cả Phong Vân Vô Kị cũng bị kéo vào sâu trong sa mạc.

Bùng bùng bùng!!!

Trên mặt sa mạc, cát bụi bay tung tóe, không ngừng có những làn sóng cát kinh thiên nhấp nhô, cả bề mặt phi đằng chẳng khác gì bắc hải. Sóng cát dâng cao mấy trăm trượng. Dù cho Phong Vân Vô Kị có vận công kháng cự như thế nào đi chăng nữa, dù có chấn bay hết những đám cát xung quanh thì ngay sau đó liền bị càng nhiều đám cát ập đến từ khắp bốn phương tám hướng. Nếu như là cát phổ thông thì căn bản không thể tạo nên sự khốn nhiễu đối với Phong Vân Vô Kị. Nhưng rõ ràng là những phiến cát trong sa mạc này đang bị một sức mạnh thần bí nào đó khống chế mà ập đến. Chân khí bùng phát khỏi thân thể Phong Vân Vô Kị đều bị những đám cát này hấp thu một phần lớn, chỉ có một bộ phận nhỏ là chấn phá sự ràng buộc của đám cát, khiến cho cả bề mặt của sa mạc không ngừng phi đằng như mặt biển.

Phiến đại địa xanh thẳm nguyên bản đã hóa thành cát một cách đột ngột. Cát ở dưới mặt đất cũng mềm mại phi thường, dù cho Phong Vân Vô Kị có phân bố chân khí đầy ắp toàn thân, thể trọng nhẹ như lông hồng nhưng dưới sự áp bức của chu sa khắp tứ phía, chỉ cảm giác thấy bản thân không ngừng chìm xuống dưới, vùng vẫy càng kịch liệt thì chìm xuống càng mau.

Bất lực, Phong Vân Vô Kị đành thôi không vùng vẫy nữa, chỉ phân bố nguồn chân khí bàng đại lên khắp nơi trên thân thể và mười trượng phạm vi xung quanh. Trong khu vực này, dù cho những hạt cát có lực áp bức lớn hơn đi nữa cũng không thể tiến nhập vào, nhờ thế mà tạo ra chút không gian cho Phong Vân Vô Kị trong phiến sa mạc không biết bao sâu này.

Phong Vân Vô Kị đứng ở giữa trung tâm của khí cầu, chỉ cảm giác thấy cát ở tứ phía không ngừng đi lên trên, còn bản thân thì không ngừng hạ xuống. Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Vân Vô Kị cảm giác thấy thân thể của mình cuối cùng cũng không còn chìm xuống nữa, cát ở xung quanh cũng lắng lại. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dưới đáy sa mạc trở nên tĩnh lặng, chỉ có vô tận cát và cát.

"Không biết vị tiền bối nào đã làm khó tại hạ, xin hãy ra đây gặp mặt." Phong Vân Vô Kị lớn tiếng nói.

Khắp bốn phía trở nên tĩnh lặng, không hề có chút thanh âm nào. Phong Vân Vô Kị thấy không có ai hồi đáp, nhún mình muốn lao lên trên. Vùng cát đang bình lặng lại bắt đầu trở nên cuồng bạo, phía dưới lại có một cỗ hấp lực cực mạnh hút Phong Vân Vô Kị xuống. Cỗ hấp lực này tuy không bằng hấp lực do Hấp Tinh Đại Pháp khi ma hóa tạo ra, nhưng cũng không thua là mấy.

Phong Vân Vô Kị vừa mới đi lên được trăm trượng thì lập tức bị cỗ hấp lực hạo hàn kéo xuống dưới; khi quay trở lại chỗ cũ thì cát ở bốn phía lại khôi phục sự yên tĩnh.

Phong Vân Vô Kị không tin tà ma nên lại lao lên trên thêm mấy lần nữa. Lần nào cũng đều bị kéo trở lại. Người khờ cũng có ba phần tức tối, hà huống gì là Phong Vân Vô Kị.

"Kẻ nào, dám đùa giỡn với bổn đế!" Phong Vân Vô Kị giận dữ quát, rồi đột nhiên đưa tay trái lên, thông qua màn chân khí mà chạm vào trên phần cát bên ngoài. Một điểm màu xanh từ trên tay của Phong Vân Vô Kị phát ra, những nơi bàn tay đi qua đều có những cây xanh tươi mọc rễ, nhú lá một cách bừng bừng sinh cơ. Những thực vật này lấy bàn tay của Phong Vân Vô Kị làm trung tâm hướng khắp tứ phía vươn ra. Rễ của chúng bao bọc lấy những phần cát ở xung quanh, phiến màu xanh lục đó không ngừng khuếch triển trong sa mạc, rất nhanh sau đó là vô số chiếc lá nhỏ màu xanh ló ra khỏi mặt đất, tiếp đó là thân cây non nhô lên, tấn tốc lớn lên to ra và dần dần trưởng thành. Chỉ trong chớp mắt, cả phương viên mấy trăm thước trên mặt sa mạc đã sinh trưởng thành những thân cây to lớn, từng phiến, từng phiến màu xanh lục phân bố đầy mặt cát, rồi khuếch triển ra xung quanh.

Ngao!

Cỗ cỗ sóng cát từ bên rìa dâng lên, bên trong đó là những phiến khí vụ màu tro từ khắp tứ phía ập đến. Đám cây màu xanh lục vừa mới sản sinh trong sa mạc liền bị thôn phệ đến chẳng còn tăm tích.

"A! …." Một thanh âm vang dội nhưng thương mãng từ khắp tứ phía vang lên: "Là ai -- đã thức tỉnh bổn tọa!"

"Ngươi là ai, tại sao lại muốn ngăn cản bổn đế ở lại nơi đây?"

"Không … không phải là … là ngươi thức tỉnh ta!" Thanh âm đó lại nói, thanh âm có chút khàn khàn, có vẻ chần chừ lẫn nghi hoặc.

"Thứ mà đang triệu hoán ta, chính là ngươi?" Phong Vân Vô Kị chợt tỉnh ngộ.

"Có lẽ vậy, ngươi khiến cho ta cảm thấy rất quen thuộc. Là ngươi đã đánh thức ta trong khi ta ngủ vùi. Tại sao? … ngươi là ai? Ta tựa hồ như chưa hề gặp qua ngươi, nhưng tại sao lại cảm giác thấy rất quen thuộc?" Thanh âm đó mang theo nghi hoặc nói.

Cát ở xung quanh tản ra từng tầng từng tầng một. Trước Phong Vân Vô Kị không xa là một lão tử đầu tóc bạc trắng, thân hình héo gầy đang khoanh chân ngồi. Thân thể của của y gầy đến kinh nhân, trông chẳng khác gì một cành cây khô, tóc ở trên đầu phủ xuống che lấy khuôn mặt, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được dung mạo của y.

"Ta hiểu rồi!" Người đó đột nhiên cười lên một cách điên cuồng, rồi ngẩng đầu lên. Nhìn lướt qua khuôn mặt của người này, Phong Vân Vô Kị không khỏi hít vào một hơi lạnh. Trên mặt của người này còn dính vào mấy khối cơ nhục ít ỏi, không có da mặt, rất nhiều chỗ đã lộ ra phần xương trắng âm sâm, những sợi gân và huyết quản nằm đè lên nhau, thậm chí, chỉ cần ở bên ngoài cũng có thể nhìn thấy sự phập phồng của huyết quản. Mục quang di chuyển xuống phía dưới thì thấy từng khối, từng khối cơ thịt khô quắt còn đang dính ở trên xương cổ, nhìn từ một phía thì ẩn ước có thể xuyên qua thân thể của y mà nhìn thấy hoàng sa ở phía bên kia.

Đó cơ hồ như không còn giống con người nữa, nhưng sự thật thì y vẫn là một con người, hơn nữa còn đang sống bình thường.

"Ngươi hiểu cái gì?"

Người đó lạnh lùng hỏi: "Phải chăng ngươi đã tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công?"

Phong Vân Vô Kị chấn động. Y không ngờ lại bị một người lạ phát hiện ra xuất xứ võ công, nhưng trên mặt lại không hề hiển lộ ra.

"Phải thì làm sao? Không phải thì làm sao?" Phong Vân Vô Kị không thừa nhận cũng không phủ nhận đáp.

"Cáp cáp cáp …." Người này ngẩng đầu lên trời mà cười dài: "Ngươi không cần phải phủ nhận, khắp cả thiên hạ này, người có thể đánh thức Thái Huyền ta tỉnh dậy khi đang trầm thụy trong lĩnh vực chỉ có là người tu luyện loại công pháp đồng nguyên Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công mà thôi!"

"Ngươi là Thái Huyền?" Phong Vân Vô Kị hỏi: "Là người duy nhất đã tu luyện đến tầng thứ sáu của Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công, tung hoành cả một nửa Thái Cổ, sau đó biến mất vô ảnh vô tung, không biết sinh tử - Thái Huyền?"

"Không sai!" Thái huyền hưng phấn nói: "Không ngờ là vẫn còn có người nhớ đến danh tính của ta … Tốt! Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công của ngươi đã tu đến đệ ngũ chuyển rồi, không ngờ là đã sắp đạt đến đệ lục chuyển rồi!"

Phong Vân Vô Kị nghe thấy trong thanh âm của y có mang theo sát ý, trong lòng lập tức trở nên cảnh giác, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Cáp cáp cáp …, cái gọi đồng hành chính là oan gia. Cửu Chuyển Sinh tử Huyền Công đoạt thiên địa tạo hóa, huyền kì xuyên vũ trụ, loại thần công này chỉ một người tu luyện thì đã là quá nhiều rồi, hà huống gì lại có tới hai người tu luyện. Tuy nhiên, ngươi gọi ta tỉnh lại, nguyên là cũng nên cảm kích ngươi. Nhưng mà ngươi không nên tu luyện Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công. Hiện tại, hãy để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi …."

Ngao!

Khắp tứ phía truyền lại tiếng gầm rú của mãnh thú, sau đó là những cánh tay do vô số hạt cát tổ thành mang theo tử khí màu tro oanh kích đến Phong Vân Vô Kị. Vô số cánh tay to lớn đó khi vừa đến cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy mấy xích cự li thì thân ảnh khoanh chân ngồi xuống của Phong Vân Vô Kị đột nhiên biến mất. Sau đó, thân ảnh của Phong Vân Vô Kị lại hiện ra giữa không trung, Đệ Ngũ Kiếm Đảm trong tay chỉ thẳng về thân thể quái dị của Thái huyền.

Có đạo gọi là tiên hạ thủ vi cường. Phong Vân Vô Kị đã sớm ngưng tụ chân khí toàn thân, khi Thái huyền xuất thủ thì Phong Vân Vô Kị lập tức dùng tốc độ càng nhanh hơn mà kích xạ. Chỉ trong chớp mắt thời gian, Đệ Ngũ Kiếm Đảm đã cách chiếc đầu khủng bố của Thái Huyền vài thốn. Nhưng Thái Huyền lại chẳng hề kinh hoảng, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười khó coi, lạnh nhạt nói: "Tựa hồ như ngươi đã quên, nơi này là lĩnh vực của ta …."

Mỗi một chữ phát ra, thân thể của Thái Huyền lại nhanh chóng lùi ra sau mấy chục trượng. Một chữ tiếp một chữ, tốc độ càng lúc càng nhanh, cho đến khi chữ "ta" vừa mới nói ra thì đã siêu việt cực hạn biến mất ở trước mặt Phong Vân Vô Kị, tiến nhập vào trong đám hoàng sa cuồn cuộn ….