Phi Thăng Chi Hậu

Chương 197: Cảm ứng




Thiên sứ không đầu phóng ra thanh trường kích đen thui, Phong Vân Vô Kị liền cảm giác thấy một cảm giác cực độ nguy hiểm, cũng không dám quay đầu lại, thân hình bất thình lình lắc lư, sau đó thì hóa ra thành vô số đạo ảo ảnh hướng theo những phương hướng bất đồng mà lao đi ….

Oanh!

Thanh trường kích màu đen vừa xuất hiện ở sau lưng Phong Vân Vô Kị thì liền bắn ra cả vạn tia sét màu đen, mỗi một tia sét đều bao bọc một khối không gian rất lớn vào bên trong, bao quát cả mấy cái ảo ảnh của Phong Vân Vô Kị, một khối không gian rất lớn tiếp đó liền hóa thành một phiến hư vô.

Xuy!

Phiến không gian đen xì đó vừa xuất hiện xong liền biến mất, trong không khí xuất hiện những luồn khói dày đặc, thân hình của Phong Vân Vô Kị hiện ra cách đó không xa, y phục phía sau lưng đã mất đi nhiều mảng lớn, ngay cả một vài bộ phận cơ thịt trên thân thể cũng trở thành một phiến cháy đen. Phong Vân Vô Kị không dám dừng lại, đầu cũng không quay lại, cấp tốc chạy về phía trước, ở sau lưng toát ra làn làn thanh khí lưu chuyển, những phần cư thịt bị thiêu cháy dần dần sinh trưởng trở lại ….

Thiên sứ không đầu ngoắc tay một cái, thanh trường kích kia liền bay ngược trở lại vào trong lòng bàn tay của hắn ta, hai chiếc cánh phất nhẹ một cái, thiên sứ không đầu liền truy theo Phong Vân Vô Kị như như chớp giật ….

Khi còn cách mấy trượng thì thân người của Phong Vân Vô Kị đột nhiên chớp nhoáng rồi hóa ra thành hai thân ảnh bay về hai hường khác nhau, thiên sứ không đầu tức thì sững sốt, cầm kích dừng lại trong không trung, cuối cùng lao theo hướng tới thân ảnh có bộ trường bào rách rưới mà truy theo.

Tốc độ của Phong Vân Vô Kị cực kì nhanh chóng, nhưng tốc độ của thiên sứ không đầu cũng không chậm, hơn nữa ga thiên sứ không đầu này tựa hồ như còn bảo lưu một chút sức mạnh thao khống không gian, mỗi khi khoảng cách giữa hai người kéo dài ra một khoảng thì thân hình gã thiên sứ không đầu liền đột nhiên chớp hiện, không ngừng rút ngắn cự li với Phong Vân Vô Kị.

Sau chốc lát thì Phong Vân Vô Kị đã chuyển động một vòng trong không trung, dẫn gã thiên sứ không đầu trở về lại chỗ cũ. Trên bầu trời y nhiên vẫn đông nghịt những bóng ảnh thiên sứ và ác ma đang chiến đấu kịch liệt, những thanh âm ầm ầm vẫn vang mãi không thôi, không ngừng có những thiên sứ và ác ma từ trên không trung rơi xuống dưới đất ….

Thân hình Phong Vân Vô Kị hơi khựng lại một thoáng rồi chẳng chút do dự mà lao vào đám mây đen đó. Thân hình rất mau chóng bị đám mây đen đó nuốt chửng, trong quần người đông nghịt đột nhiên bạo phát một đoàn ánh sáng vô tận, thoáng chốc sau đó thì biến mất vô tung.

Thiên sứ không đầu dương thanh trường kích của hắn ta lên, sững sốt đứng ở trong không trung, hắn ta sử dụng cảm ứng từ việc tỏa định mục tiêu, nhưng rất nhanh sau đó thì bị dòng thủy triều đang giết chóc trong không trung nuốt chửng ….

Choeng!

Một thanh trường kích đen xì từ trong đám mây đen ở trên không trung đột nhiên rơi xuống phía dưới, đâm sâu vào trong mặt đất, đuôi kích không ngừng chấn động trong không trung ….

Cách đám mây đen đó mấy ngàn trượng, mặt đất đột nhiên nứt ra, Phong Vân Vô Kị với sắc mặt trắng bệch từ trong đó bước ra, từ trong thân thể tán phát ra từng màn từng màn ánh sáng trắng, vừa lóe lên thì chợp tắt, chấn bay hết những đất cát dính ở trên thân thể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Gã thiên sứ không đầu này quả thật là đáng sợ!" Phong Vân Vô Kị thở gấp nói, trên mặt y nhiên vẫn là một phiến trắng bệch, đối với nguy hiểm thid Phong Vân Vô Kị có một trực giác nhạy bén, gần như khi gã thiên sứ không đầu xuất thủ lần hai thì Phong Vân Vô Kị lập tức đổi lấy hóa thân kiếm thể, tiếp đó là đổi y bào trên thân thể cho hóa thân và dùng chân khí trong thân thể mô phỏng ra bộ dạng như hóa thân kiếm thể, hai người hướng theo hai pương hướng bất đồng mà bay đi, quả nhiên là gã thiên sứ không đầu kia đã mắc lừa, bị dẫn dụ tới đám thần ma đang giết chóc lẫn nhau. Ngay khi gã thiên sứ không đầu bị dẫn dụ đi thì Phong Vân Vô Kị liền chui sâu vào trong mặt đất ….

Gió lạnh gào thét, đất trời đột nhiên dị thường an tĩnh, Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên nhìn thì lại một lần nữa sửng sốt, ở trên đó làm gì có thần? Nơi đó làm gì có ma? Làm gì có thiên sứ không đầu?

Tất cả mọi thứ đều khoi phục như chính thường, bầu trời trống vắng và âm trầm, chỉ có những tiếng gió thổi lướt qua. Trên mặt đất là vô số thây cốt nằm chồng chất lên nhau và trải dài khắp mặt đất, vô cùng vô tận ….

Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua, nhưng ngoại trừ những thây cốt đó ra thì chẳng hề có phát hiện gì hết, nếu như không phải là y bào trên thân thể bị biến mất thì Phong Vân Vô Kị thực sự là hoài nghi đó chỉ là một giấc mộng!

Ở một chỗ trống, Phong Vân Vô Kị tìm thấy thanh trường kích màu đen xì mà gã thiên sứ không đầu sử dụng, trên thanh trường kích có khắc một hàng chữ màu hoàng kim, ở giữa có khắc một hình thiên sứ cánh đen.

Phong Vân Vô Kị cầm lấy thanh trường kích đó lên, thâu nhập chân khí. Lập tức một loạt những âm thanh xẹt xẹt truyền lại, trên mũi kích xuất hiện những tia lửa điện.

Hát!

Phong Vân Vô Kị nắm lấy thanh trường kích rồi đột nhiên phóng đi, trường kích vẻ một đường cong trong không trung và găm xuống mặt đất cách đó mấy trăm trượng. Một tiếng oanh vang lên, lấy trường kích làm trung tâm, một khối mặt đất rất lớn liền hóa thành tro bụi, mặt đất gợn lên những làn sóng chẳng khác gì mặt nước, khí kình hủy diệt đó lạn mãi lan rộng ra tới chân của Phong Vân Vô Kị thì mới dừng lại ….

A!

Một tiếng gào thảm thiết từ phương hướng thanh trường kích đáp xuống vang lên, Phong Vân Vô Kị chớp động trong lòng, Phá Vọng Ngâm Mâu quét qua phía đó, đúng lúc nhìn thấy Mã Cổ Tư chật vật từ dưới mặt đất chui lên, một chiếc sừng trên đầu của hắn ta đã bị gãy, toàn thân trên dưới đều biến bố đầy vết thương, từ trong đó không ngừng rỉ ra những làn khói ….

"Mã Cổ Tư …." Phong Vân Vô Kị nghiến răng nói, chầm chậm bước đi về phía hắn ta, mặt đất trong phạm vi không gian mấy trăm thước tùy theo bước chân của Phong Vân Vô Kị mà rên rỉ: "Ngươi đúng là biết ẩn núp! …."

"Chủ .. chủ nhân!" Mã Cổ Tư sợ hãi nhìn vào Phong Vân Vô Kị, thân thể cự đại quỳ xuống dưới mặt đất: "Chủ nhân vĩ đại, Mã Cổ Tư không dám rời bỏ chủ nhân, nhìn thấy chủ nhân không có bề gì, Mã Cổ Tư thực sự rất là cao hứng!"

Thanh âm như sấm của Mã Cổ Tư vang vọng khắp không trung, Phong Vân Vô Kị chầm chậm bước tới trước thân người của hắn ta, thân thể lơ lửng ở trên đầu của hắn và lạnh lùng nói: "Phải chăng ngươi đã sớm biết được hư thật nơi này nhưng lại cố ý không nói cho ta biết?"

"Oan uổng quá, chủ nhân!" Mã Cổ Tư dùng thân thể bàng đại của mình mà ôm lấy chân của Phong Vân Vô Kị, khóc lóc: "Ta tới đây trước một bước so với chủ nhân, vì đề phong gặp phải vị ma thần cường đại nào khác nên liền tìm một chỗ nào đó để chui vào trong, khi ta phát hiện chủ nhân thì những thấy cốt đó đã sống lại, ta không dám bước ra, vì thế nên mới …."

"Hừ, nói thẳng ra là ngươ tham sống sợ chết!" Phong Vân Vô Kị dùng chân hẩy nhẹ một cái, thân thể bàng đại của Mã Cổ Tư liền bị đã văng đi, lăn lộn một còng trong không trung rồi rơi mạnh xuống mặt đất, hắn ta không ngờ là lại cứ nằm lết ở trên mặt đất, không đứng dậy nữa.

Phong Vân Vô Kị ngoắc tay một cái, thanh trường kích đen xì liền bay vào trong tay của y: "Mã Cổ Tư, nếu như ngươi cố ý giở trò gì nữa thì thanh trường kích này sẽ đâm xuyên qua thân thể của ngươi … hiện tại, ta dám bảo chứng một khi thân thể của ngươi vỡ nát ra thì tuyệt đối không thể khôi phục lại được!"

Phong Vân Vô Kị nói xong thì không thèm lí tới hắn ta nữa, Phá Vọng Ngân Mâu quét qua không trung, truy tìm lối ra của phiến không gian này.

"Như ý của ngài … chủ nhân của ta …." Mã Cổ Tư vùi đầu vào hai tay, hai con mắt lộ ra hung hăng nhìn vào Phong Vân Vô Kị, nhưng rất nhanh sau đó thì hắn ta liền thảy đổi thành bộ dạng cung kính, khiêm cung nói: "Chủ nhân tôn kính, nếu như ngài muốn tìm lối ra của không gian này thì ta nghĩ là ta có thể giúp được ngài!"

Phong Vân Vô Kị đột ngột quay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Mã Cổ Tư, nếu như ngươi biết thì hãy nói cho sớm, nhưng nếu như ngươi muốn giở trò gì, tthif ta sẽ trong thời gian sớm nhất băm vằm thân thể ngươi thành trăm ngàn mảnh, khiến cho ngươi ngay cả một chút tàn thức của ngươi cũng không thể tồn lưu lại."

Thân thể của Mã Cổ Tư tức thì run rẩy, vội vàng nói: "Dạ, chủ nhân của ta!"

"Nói đi, lối ra ở đâu?"

Mã Cổ Tư đắng lên rồi nhìn về phía đông và nói lớn: "Nếu như ta nhớ không lầm thì đi về phía bên đó sẽ có một khối không gian, có lẽ là nó sẽ thông vãng đến lĩnh vực khác, còn sau đso thì ta không biết nữa, ta tuy nhiên cũng có ra ngoài săn mồi nhưng tuyệt đối không đi quá xa, càng xa càng không an toàn!"

Phong Vân Vô Kị nhìn chằm chằm vào Mã Cổ Tư chốc lát, cuối cùng lạnh lùng nói: "Ngươi dẫn đường đi!"

Lần này thì Mã Cổ Tư không hề giở trò gì cả, trực tiếp dẫn Phong Vân Vô Kị đi về phía đông của chiến trường di tích.

Phong Vân Vô Kị dùng Phá Vọng Ngân Mâu quét qua một lượt, rất nhanh sau đó thì thấy lối ra mà Mã Cổ Tư đã nói tới, một thông đạo dạng lốc xoáy được làm từ một phiến những sợi tơ kén màu trắng, Phong Vân Vô Kị chẳng chút do dự mà tiến vào trong, Mã Cổ Tư ở sau lưng cung mau chóng bước theo sau.

Tê!

Hai người không khỏi hít vào một hơi lạnh, cũng không phải là gặp nhân vật nào cường hãn, ngượi lại, phiến không gian này bình tĩnh phi thường, cực kì bình thường, chỉ là … vị trí của phiến thiên địa này bị lật ngược lại, Mã Cổ Tư nhìn vào phía dưới, do dự nói: "Đó là thật sao?"

"Im miệng!" Phong Vân Vô Kị quát lên, đừng chân ở chỗ cũ chốc lát, sau đó thì đưa chân ra phía trước, nhưng tịnh không hề có bất kì chuyện gì xảy ra, điều không thỏa đáng duy nhất là đất và trời không ngờ lại hoán đổi vai trò với nhau, một người một ma đi ở trên trời và mặt đất ở ở phía trên, cái cảm giác này cực độ quái dị, quái dị đến mức khó mà hình dung.

"Đó có lẽ là đỉnh lập quy tắc!" Phong Vân Vô Kị dùng thần thức quét qua cái không gian này một lượt, tịnh không hề phát hiện bất kì nhân vật nào cường đại. Trong đầu không khỏi nhớ tới Thái Cực đạo nhân, nhớ lại những lời tự thuật của ông ta về quy tắc và pháp tắc, không gian mà phiến thiên địa này bị đảo chuyển rõ ràng là một phiến không gian đã bị sửa chữa quy tắc.

Phiến không gian này rất trống trải, tựa như một cái hộp trống vậy, không hề có bất cứ thứ gì, đứng ở một chỗ thì hoàn toàn có thể thu hết tất cả mọi thứ trong không gian này vào tầm mắt.

"Nơi này chính là lối ra!" Tiêng nói vang dội của Mã Cổ Tư ở bên tai truyền lại.

"Im miệng, không cần ngươi nói, ta cũng có thể nhìn thấy!" Phong Vân Vô Kị lạnh lunhf nói, ở phía trước hai người mấy ngàn thước là một thông đạo không gian, cả thông đạo đó rất là sáng sủa, từ bên này có thể nhìn thấy được tình cảnh ở bên kia. Thông qua nó thì Phong Vân Vô Kị nhìn thấy một thế giới khác, hay chuẩn xác mà nói thì đó là một lĩnh vực khác!

Phong Vân Vô Kị bảo trì sự cảnh giác cao độ, mau chóng bước vào trog không gian thông đạo, cho tới khi hai người bước vào thông đạo thì sự đảo chuyển cổ quái của phiến không gian này cũng không hề phát sinh bất kì dị động nào, loại tình huống này đúng là nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kị.

Vừa mới bước chân ra khỏi thông đạo thì Phong Vân Vô Kị liền cảm thấy một cổ hấp lực từ bên dưới chân truyền lên, thân người lập tức xoay chuyển, cái cảm giác không thích ứng đốnthời biến mất, nhưng trong tai lại truyền tới một tiến động to, thuận theo âm thành mà nhìn thì đúng lúc thấy Mã Cổ Tư đang rơi từ trên không trung xuống.

"Ngươi ngay cả bay trên không trung mà cũng không biết?!" Phong Vân Vô Kị ngạc nhiên nói.

Mã Cổ Tư sắc mặt ngượng ngịu, mau chóng đứng lên, nhìn thấy biểu tình của Mã Cổ Tư thì Phong Vân Vô Kị đốn thời nghĩ ra, gã Mã Cổ Tư này chỉ là một lũ tàn thức mà thôi, rất nhiều kí ức và thần thông đều bị mất đi, hắn ta còn có thể bảo trì năng lực miễn dịch với công kích vật lí đã là không tệ rồi.

"Đi thôi!" Phong Vân Vô Kị phóng mắt nhìn khắp tứ phía, vừa mới nói thì bất thình lình có một cổ cảm giác kì dị tự trong tận đáy lòng truyền lại, khi vừa mới bước vào phiến không gian này thì không cường liệt cho lắm, nhưng khi vừa an tĩnh trở lại thì cái cảm giác kì dị này liền trở nên cực kì cường liệt.

Đó là một sự triệu hoán đến từ tâm linh, phảnh phật như có một thứ gì đó thân thiết phi thường ở một không gian nào đó đang chào gọi bản thân.

Phong Vân Vô Kị tĩnh lặng đứng yên một chỗ, truy tìm phương hướng mà tia tâm linh triệu hoán đó truyền lại.

Bất thình lình, Phong Vân Vô Kị tựa hồ như đã hiểu ra được, trên khuôn mặt băng lãnh lộ ra biểu tình kinh hỉ, trong lòng chấn kinh nói: "Chẳng lẽ … là Cửu Mệnh Chiến Giáp!"

Hống!

ngay lúc này thì ở sau ưng Phong Vân Vô Kị đột nhiên truyền lại một tiếng gầm điên cuồng, tiếng gầm đó lan truyền ra khắp tứ phía như sấm chớp gào thét, khiến cho âm thanh ầm ầm vang vọng mãi không thôi.

Ầm ầm!

Ở đằng xa truyền lại một tiếng động lớn, tựa hồ như một vật to lớn bàng đại nào đó bị kinh động mà từ trong trầm trhuyj tỉnh lại, một luồng khói xám từ trong lòng núi liên miên bất tuyệt ở đằng xa bốc lên trên không, theo đó thì núi non bắt đầu lắc lư, tựa hồ như tùy thời đều có thể đổ sụp xuống!

"Mã Cổ Tư, ngươi đang làm cái gì đó!" Phong Vân Vô Kị gầm lên một cách giận giữ, quay đầu lại thì thấy một nửa thân thể bàng đại của Mã Cổ Tư đã biến mất trong không trung, Phong Vân Vô Kị lập tức ý thức được Mã Cổ Tư đang có chủ ý gì!

Tên ma thần này cố ý dẫn bản thân đi đến khối không gian lĩnh vực này, mượn thần ma ở nơi này tiêu diệt bản thân, còn hắn ta thì bỏ chạy!

Phong Vân Vô Kị thầm nghĩ, một phiến nộ hỏa đằng đằng bùng lên trong lồng ngực, quơ tay nắm lấy thanh trường kích đen xì, Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói: "Mã Cổ Tư, chẳng lẽ ngươi đã quên những lời ta nói với ngươi rồi hay sao?"

Một nửa thân thể của Mã Cổ Tư còn lưu lại phiến không gian lĩnh vực lập tức run lên, thân thể tấn tốc phát lực mà bò sang bên kia.

Xuy!

Trường kích của gã thiên sứ không đầu từ trong tay Phong Vân Vô Kị phóng ra, mũi kích mang những tia chớp lập lòe với uy lực khủng bố bắn thẳng vào phiến không gian mà Mã Cổ Tư đang bỏ chạy!

Oanh!

Cả phiến không gian mà Mã Cổ Tư đang ở bất thình lình nổ tung, lối ra của không gian trong mắt của Phong Vân Vô Kị bị khoách đại ra một cách rất nhanh chóng, thân thể Mã Cổ Tư vốn chỉ lòi ra một nửa thì giờ đây lại hiện ra toàn bộ, cái đầu to lớn quay lại, kinh khủng nhìn vào Phong Vân Vô Kị, kinh hãi hét lên: "không!"

Nhưng thanh trường kích âm trầm đã mang theo vô số tia lửa điện đâm sâu vào trong lồng ngực của Mã Cổ Tư, tiếp đó là một tiếng nổ vang rền, thân thể của Mã Cổ Tư liền bị nổ tung ra thành trăm mảnh, theo đó thì nhưng làn khói dày đặc đồng thời tràn ngập không gian cả hai phiến lĩnh vực ….

"Là ai? Dám tự ý xâm nhập không gian của ta!" Một thanh âm cự đại từ xa truyền lại, cả thiên địa tùy theo sự uy nghiêm của thanh âm mà bắt đầu run rẩy.

Khi tiếng nói này truyền đến tai thì toàn thân Phong Vân Vô Kị không khỏi chấn động, tựa như bị cự chùy đánh trúng, một cổ cảm giác bất diệu dâng lên trong lòng: "Chẳng lẽ ta đa xâm nhập vào sào huyệt của một nhân vật cường đại nào rồi!"