Phi Thăng Chi Hậu

Chương 229: Cáp Lạp Mỗ




Không có thủ hạ, Phong Vân Vô Kỵ cũng không lo lắng. Trong một thời gian ngắn, hắn dẫn theo lão pháp sư, dựa vào thủ đoạn cường lực tập kết lại những binh lính đã chạy tứ tán. Dư uy của Sát Lục Ma Đế vẫn còn, gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ nói ra mục đích, những ma tộc này lập tức vui mừng quỳ rạp xuống đất. Tất cả đều tuyên bố thần phục Sát Lục Ma Đế vĩ đại, nhìn vẻ mặt giống như hận không thể liếm gót giày Phong Vân Vô Kỵ.

Sau lần chém giết đó, mấy ngàn Ma Quân thủ hạ đều tản đi khắp nơi. Có kẻ còn chạy đi rất xa, muốn thu nạp lại tất cả thật sự là một chuyện phiền toái. Phong Vân Vô Kỵ liền trực tiếp ra lệnh cho những ma tộc vừa mới thần phục này, bảo bọn chúng đem lời nói của mình truyền đạt đến những ma tộc vẫn còn đang chạy trốn.

Cứ như vậy, những ma tộc đã thuần phục này lại đi thuyết phục một số ma tộc khác, công tác liền trở nên dễ dàng thoải mái hơn nhiều. Rất nhanh, những ma tộc đã từng kiến thức qua thực lực thực lực cường đại của Sát Lục Ma Đế đều thần phục. Ma tộc đi theo Phong Vân Vô Kỵ càng ngày càng nhiều…

Thủ hạ của Đệ Thất Thiên Ma Vương dẫu sao vẫn còn một số binh lính, mặc dù đã bị Phong Vân Vô Kỵ giết chết rất nhiều, nhưng vẫn còn lại khoảng hơn hai ngàn vạn. Ngoại trừ những kẻ sợ hãi quá mức đã chạy đến những địa phương bên ngoài, còn lại hơn một ngàn vạn ma tộc, hầu hết đều bị Phong Vân Vô Kỵ thu phục làm thủ hạ.

Ma vương cung vắng vẻ lại bắt đầu náo nhiệt, có đến mấy ngàn vạn ma tộc phân bố chung quanh. Ngồi bên trong ma vương cung chu vi chỉ khoảng trăm dặm, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy không thoải mái chút nào. Nhưng tòa đại ma cung đồ sộ đã sớm sụp đổ, hắn cũng chỉ có thể dùng tạm nơi này mà thôi.

Sau khi hoàn thành công việc thu phục những ma tộc còn sót lại, Phong Vân Vô Kỵ nghỉ ngơi tại ma cung một đoạn thời gian, sau đó dẫn theo lão pháp sư và mấy ngàn ma tộc, bay đến một tòa sơn mạch khổng lồ cách ma cung không xa.

Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ đã sớm thăm dò sơn mạch này, phát hiện ra bên trong tồn tại một cỗ khí tức cường đại.

- Pháp Tư Đặc! Hãy tra xét cho bổn đế, bên trong sơn mạch này có tồn tại một thứ biến thái gì đó không. Không có là tốt nhất, bằng không thì chỉ sợ bổn đế sẽ từ bỏ hành động lần này!

Phong Vân Vô Kỵ đứng phía trước mấy ngàn ma tộc bên dưới chân núi, đưa mắt nhìn tòa sơn mạch rộng lớn nhìn không nhìn thấy bờ, lãnh đạm nói.

Lão pháp sư tay cầm pháp trượng, khẽ điểm lên viên thủy tinh màu đen trên tay trái. Từng cỗ sương mù màu trắng từ bên trong thủy tinh cầu bắt đầu bay ra. Chỉ một lát sau, hình ảnh của cả sơn mạch khổng lồ đã xuất hiện bên trong thủy tinh cầu. Màn ảnh nhanh chóng biến đổi, cuối cùng dừng lại trên người một bóng đen to lớn.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm vào màn ảnh bên trong thủy tinh một lát, sau đó lên tiếng hỏi:

- Còn kẻ nào thực lực mạnh hơn hắn không?

Lão pháp sư nhắm mắt lại, trong miệng niệm xuất một đoàn chú ngữ. Màn ảnh bên trong thủy tinh cầu thủy chung vẫn không nhúc nhích, vẫn ngừng lại trên người quái vật to lớn.

Pháp Tư Đặc mở mắt ra, cặp môi nhăn dúm bắt đầu mấp máy:

- Ma Đế vĩ đại, kẻ mạnh nhất tại khu vực này chính là hắn!

Phong Vân Vô Kỵ gật gật đầu:

- Tốt! Nếu như không tồn tại những kẻ cường đại như hắc ám ma long, chuyện này sẽ dễ giải quyết… Cái loại đơn thương độc mã như tên to xác này thực lực cũng không tệ lắm, có thể trở thành thuộc hạ của bổn tọa cũng xem như là phúc khí của bọn chúng!

Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền cầm trên tay Khô Lâu Thập Tự Kiếm, bước nhanh về hướng sơn mạch khổng lồ.

- Ma… Ma… Đế!

Lão pháp sư và mấy ngàn ma tộc đều cảm thấy khó hiểu. Ma Đế vì sao lại không bay lên?

Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý đến bọn chúng. Sơn mạch khổng lồ càng lúc càng gần, nhưng cước bộ của Phong Vân Vô Kỵ lại không hề giảm đi chút nào. Khi đến trước núi đá cứng rắn, thân thể của hắn mạnh mẽ xông thẳng vào bên trong…

"Oanh long long!"

Cả tòa sơn mạch đều bắt đầu rung chuyển, một thông đạo hình người xuất hiện trước mắt bọn người lão pháp sư, trực tiếp thẳng vào bên trong sơn mạch…

Lão pháp sư: "……"

Tất cả ma tộc đều kinh ngạc trợn mắt há mồm, hành vi của vị Ma Đế này quả thật vượt ra ngoài dự liệu của bọn chúng.

Phong Vân Vô Kỵ đương nhiên là có lý do của hắn, dựa theo ma thức dò xét mà tiến tới. Tên quái vật to xác kia đã đào vô số mê đạo bên trong sơn mạch này, nếu như tiến vào theo cách thông thường, còn không biết phải mất bao lâu.

Trong tiếng "ầm ầm" vang vọng, Phong Vân Vô Kỵ dựa theo vị trí mà ma thức phát hiện, thẳng bước tiến về phía trước. Dựa vào trình độ cường hãn của thân thể hắn hôm nay, căn bản so với nham thạch còn cứng rắn hơn nhiều. Cả tòa sơn mạch khổng lồ trong mắt Phong Vân Vô Kỵ chẳng khác gì đậu hủ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tại một hang động chu vi khoảng vài chục trượng bên trong tòa sơn mạch khổng lồ, một tên ma tộc cao đến mấy trượng toàn thân đen như mực đang cầm trong tay một thanh cương bổng, cặp mắt mở lớn giống như chuông đồng đang nhìn chằm chằm vào vách tường trước người vài trượng. Chung quanh người hắn, vô số bùn đất và đá vụn từ đỉnh đầu rơi xuống.

"Xuy!"

Bức tường đối diện đột nhiên ầm ầm vỡ vụn. Phong Vân Vô Kỵ một thân khôi giáp màu pha lê đen từ bên trong bức tường bước ra, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tên ma tộc ít nhất đã đạt đến Hoàng cấp:

- Cho ta biết tên của ngươi!

- Cáp Lạp Mỗ!

Tên ma tộc nói xong, đột nhiên cảm giác không đúng, ánh mắt lập tức biến thành cảnh giác:

- Ngươi là ai? Tại sao lại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Đệ Thất Thiên Ma Vương phái ngươi tới?… Hắn bị giáo huấn vẫn chưa đủ sao?

Phong Vân Vô Kỵ giơ Khô Lâu Thập Tự Kiếm trong tay phải lên, tay trái nhẹ nhàng vuốt qua. Quyền giáp và lưỡi kiếm ma sát vào nhau phát ra một trận thanh âm chói tai, từng tia lửa từ bên dưới quyền giáp xẹt qua:

- Đệ Thất Thiên Ma Vương? Hừ… Bổn tọa đã giúp ngươi giết chết hắn rồi!

Cáp Lạp Mỗ im lặng, hắn càng cảm giác tên ma tộc trước mặt thâm sâu không lường được:

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi nói:

- Ta đến để thu phục ngươi!

- Thu phục ta!

Cáp Lạp Mỗ ngẩn ra. Hắn vừa định cười lên, đột nhiên một bóng đen to lớn lao thẳng vào đầu hắn. Cáp Lạp Mỗ trong lòng hoảng hốt, lập tức đem cương bổng chẳng biết chế tạo từ nguyên liệu gì giơ lên trước ngực.

"Oanh!"

Một thanh âm của kim thiết va chạm vang lên. Cáp Lạp Mỗ cảm giác như bị sao chổi đâm trúng, thân thể bị một cỗ lực lượng cường đại đẩy bay, phá vỡ lớp nham thạch dày đặc phía sau. Từ mặt bên nhìn lại, Cáp Lạp Mỗ giống như một trọng chùy, từ bên trong sơn mạch vài ngàn dặm nhanh chóng đâm ra một thông đạo thẳng tắp…

"Bọn gia hỏa các ngươi! Không cho các ngươi chịu một chút đau khổ, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng thần phục bổn đế!" Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng lẩm bẩm, sau đó chấp kiếm đi vào thông đạo bên trong sơn thể do Cáp Lạp Mỗ tạo thành. Dựa vào thân thể cao lớn của Cáp Lạp Mỗ, cho dù là nằm ngang đâm ra ngoài, nhưng thông đạo lưu lại cũng đủ cho Phong Vân Vô Kỵ đi qua.

Phong Vân Vô Kỵ nhún chân một cái, thân hình đã như thiểm điện phá không bay đi, dọc theo thông đạo thẳng tắp đuổi theo…

Trước mắt đột nhiên sáng lên. Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện tại bờ thông đạo. Bên ngoài động là một phiến sáng ngời, đại phong gào thét, sương trắng mờ mịt lượn lờ dưới chân. Còn Cáp Lạp Mỗ thì lại không biết tung tích.

Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ phá không mà ra, đang định truy tìm, đột nhiên từ dưới chân, một bóng đen to lớn xông lên, khí tức điên cuồng cường đại tràn đến…

Phong Vân Vô Kỵ thân thể lay động, phần eo uốn cong về phía sau, đồng thời Khô Lâu Thập Tự Kiếm trong tay phải thuận thế chém ra…

"Oanh!"

Một thanh âm đinh tai vang lên. Giữa cương bổng của Cáp Lạp Mỗ cùng với Khô Lâu Thập Tự Kiếm của Phong Vân Vô Kỵ, kình khí bắn ra bốn phía. Một đoàn khí lưu cuồng bạo bắn ra, kình khí bạo xạ tại sơn thể tạo thành từng cơn gió.

Phong Vân Vô Kỵ thân thể xoay chuyển, nương theo cỗ lực lượng này vọt lên không trung. Bên dưới, Cáp Lạp Mỗ cũng gầm một tiếng lao lên:

- Loài kiến hôi! Tất cả những con kiến hôi dám xâm phạm lãnh địa của ta đều phải trả giá rất đắt, Đệ Thất Thiên Ma Vương cũng vậy, ngươi cũng không ngoại lệ!

- Thực lực của bổn tọa còn mạnh hơn ngươi, hãy thần phục ta!

Phong Vân Vô Kỵ đứng trên mây, nhìn chằm chằm vào Cáp Lạp Mỗ bên dưới đang xông lên, lớn tiếng nói.

- Ngươi đã quá xem thường ta rồi!

Cáp Lạp Mỗ quát lớn một tiếng, hai tay vỗ một cái. Bầu trời trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một đạo kinh lôi, ma khí cuồn cuộn từ bốn phương bắt đầu hội tụ…

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Cáp Lạp Mỗ đang điên cuồng hội tụ thiên địa ma khí, khóe miệng trái lại nở một nụ cười tà dị. Hắn vẫn đứng yên, lẳng lặng nhìn vào Cáp Lạp Mỗ đang bị từng cỗ ma khí bao bọc.

- Đi chết đi!

Cáp Lạp Mỗ gầm lên, cương bổng mang theo ma khí cường đại mãnh liệt đánh ra. Ma khí cuồn cuộn hóa thành một ma lang dữ tợn, nhe răng lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lãnh khốc, tay phải đột nhiên buông ra, Khô Lâu Thập Tự kiếm lơ lửng giữa không trung, áo choàng màu đen sau lưng tung bay phần phật. Phong Vân Vô Kỵ một tay vung lên, liền bắt được chiếc mồm khổng lồ của "ma lang", Hấp Tinh Đại Pháp trong cơ thể lập tức vận chuyển. Hình tượng ma lang nhất thời mờ nhạt, hóa thành một đạo khí lưu nhập vào bên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, nhanh chóng chuyển hóa thành ma nguyên cần thiết.

Thiên địa ma khí mặc dù hùng hậu, nhưng lại quá mức hỗn tạp. Dựa vào độ thuần tuý ma nguyên của Phong Vân Vô Kỵ hiện giờ, căn bản cũng chẳng muốn hấp thu cỗ ma khí này. Trên thực tế, đại đa số ma tộc khi mượn uy lực của thiên địa ma khí, còn phát ra một lượng ma khí thuần tuý trong cơ thể để tăng cường lực công kích. Phong Vân Vô Kỵ thu nạp chính là cỗ ma nguyên chân chính thuần túy này, còn những ma nguyên bác tạp đều bị thải ra ngoài cơ thể, hóa thành từng đạo khí lưu tán loạn…

- Ma Sư Quyết!

Cáp Lạp Mỗ đột nhiên gầm lên, hai tay mở ra, cương bổng màu đen lơ lửng trước người. Từng cỗ năng lượng thuần túy hội tụ trên cương bổng.

"Hống!"

Một tiếng gầm vang vọng truyền đến, thiết bổng trước người Cáp Lạp Mỗ đột nhiên hóa thành một đầu hùng sư sinh động như thật. Cáp Lạp Mỗ nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ, đột nhiên lộ ra một nụ cười âm hiểm, sau đó nhập vào bên trong hùng sư trước mặt…

"Hống!"

Một đầu sư tử khổng lồ xuất hiện tại hư không. So với đầu sư tử này, Phong Vân Vô Kỵ nhỏ bé chẳng khác gì một con kiến. Ma khí mãnh liệt hội tụ phía sau đầu sư tử, hình thành một thân hình khổng lồ mờ nhạt.

"Hống!"

Cự sư đứng thẳng giữa hư không, nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ gầm lên một tiếng. Một cỗ cương phong cường liệt từ trước mặt tràn đến. Phong Vân Vô Kỵ thân mặc Sát Lục chiến giáp, vẫn bất động như núi, mặc cho cương phong cuồng bạo quét qua. Không khí chung quanh người mấy trượng đều bị cuốn đi, chỉ lưu lại một lớp không khí loãng.

Khói mây bên dưới thổi qua từng đợt. Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa không trung, im lặng nhìn cự sư, tay phải lập tức cầm lấy chuôi Khô Lâu Thập Tự Kiếm.

"Có lẽ ta cũng phải học tập một chút kiếm thuật của bổn tôn!" Trong khoảnh khắc nắm lấy chuôi kiếm, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Liền ngay lúc này, một cỗ khí tức cường liệt từ trước người cuộn đến. Không cần suy nghĩ, Phong Vân Vô Kỵ cũng biết Cáp Lạp Mỗ đã tấn công.

Tay phải của Phong Vân Vô Kỵ vung lên, "oanh" một tiếng như đánh trúng vào thực thể, một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ toàn thân chấn động, một cỗ lực lượng cường đại dọc theo cánh tay trái truyền đến lòng bàn chân, thân hình bắt đầu chao đảo…

Ma khí trong cơ thể lập tức chuyển động. Phong Vân Vô Kỵ cơ hồ đã điều động hơn phân nửa ma nguyên trong cơ thể để đối kháng với một chiêu "Ma Sư Quyết" này. Một chiêu này lực lượng quả nhiên phi thường cường hãn.

- Thần phục ta hay là chết!

Phong Vân Vô Kỵ tay trái đâm vào trán cự sư, Khô Lâu Thập Tự Kiếm trong tay phải nghiêng nghiêng vung lên…

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thật sự không muốn tiêu diệt tên mặt đen to xác này. Tên gia hỏa này thực lực biểu hiện càng mạnh thì hắn ưa thích.

"Chỉ có có thực lực, mới xứng đáng làm thuộc hạ của bổn tọa!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thật sự không nghĩ đến việc tiêu diệt hắn. Dựa vào đặc tính hấp huyết của Khô Lâu Thập Tự Kiếm, một khi ra tay, bất kể Cáp Lạp Mỗ có bao nhiêu lợi hại cũng chỉ có một kết cục, đó là hóa thành tro bụi…

"Ông!"

Khô Lâu Thập Tự Kiếm trên tay phải phát ra một tiếng rung hưng phấn. Hoàn toàn là một loại bản năng, Cáp Lạp Mỗ bên trong ma sư cảm giác được một loại uy hiếp cường liệt. Thanh kiếm này gây cho hắn một loại một loại cảm giác nguy hiểm phi thường cổ quái, song hắn lại không rõ thanh kiếm này rốt cuộc cổ quái ở điểm nào.

Bên trong ma sư, Cáp Lạp Mỗ lâm vào một hoàn cảnh vô cùng lúng túng. Mặc cho hắn bộc phát ma khí trong cơ thể thế nào, cũng vô pháp tiến tới nửa bước…

Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng:

- Cáp Lạp Mỗ! Bổn tọa vốn hy vọng ngươi có thể trở thành thủ hạ của ta, nhưng biểu hiện của ngươi lại khiến cho ta vô cùng thất vọng. Xem ra bổn tọa đành phải giết ngươi thôi!

Khô Lâu Thập Tự Kiếm tại không trung huy động, vẽ ra một chữ thập, sau đó đâm về hướng Cáp Lạp Mỗ.

- Không! không được!…

Thân thể Cáp Lạp Mỗ chỉ còn cách Khô Lâu Thập Tự Kiếm chừng vài tấc. Hắn liều mạng bị phản chấn, rốt cuộc mở miệng la lên, giọng nói tràn đầy sợ hãi.

Đã rất lâu không có loại cảm giác sợ hãi này, một loại cảm giác giống như tử vong tới gần. Cáp Lạp Mỗ mặc dù ưa thích một mình tự do tự tại, nhưng dưới áp lực của cường quyền, hắn không thể không cúi đầu. Hắn vừa mở miệng, ma nguyên lập tức tràn vào cơ thể.

Phong Vân Vô Kỵ nhận thấy tình hình không ổn, lập tức đem Cáp Lạp Mỗ đánh bay ra. May mắn là khi Cáp Lạp Mỗ nói ra những lời này, Phong Vân Vô Kỵ đã kịp thời thu hồi không ít ma nguyên. Dù sao giữa hai người vẫn còn một khoảng cách, nhờ vậy Phong Vân Vô Kỵ mới có dư lực thu hồi chân khí.

"Thu phục thủ hạ thật là khó khăn, thiếu chút nữa đã đã tiêu diệt hắn rồi!" Phong Vân Vô Kỵ thu hồi Khô Lâu Thập Tự Kiếm, trong lòng cảm khái: "Thật là phiền toái! Quên đi! Lần sau thu phục thủ hạ cứ trực tiếp dùng Hấp Tinh Đại Pháp, không nghe lời ta sẽ hút sạch, đỡ phải phiền phức!"

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng quyết định, từ nay về sau sẽ không làm những chuyện mệt mỏi như vậy nữa. Hắn cước đạp hư không, đi về hướng Cáp Lạp Mỗ đang quỳ mọp giữa không trung, há mồm thở dốc.

Huyết dịch màu đen từ trên trán rơi xuống trong mây. Một đôi giáp chân màu pha lê đen, hai bên ẩn ước mang theo những tơ máu xuất hiện trong tầm mắt Cáp Lạp Mỗ. Phía sau đôi giáp chân kia, áo choàng màu đen theo gió tung bay phất phới.

- Ngươi rất thức thời, bổn đế phi thường cao hứng! Chỉ cần thiếu nửa điểm, có lẽ bây giờ ngươi đã hóa thành tro bụi rồi!

Một thanh âm lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến. Cáp Lạp Mỗ ngẩng đầu lên, nhìn Phong Vân Vô Kỵ thân mang Sát Lục chiến giáp, toàn thân tán phát ra khí tức âm lãnh, khát máu, bạo lệ in sâu vào trong mắt hắn. Tại một khoảnh khắc này, hình ảnh Phong Vân Vô Kỵ phản chiếu trong đồng tử màu tím của Cáp Lạp Mỗ trở nên to lớn vô hạn…

- Nói cho bổn đế, vùng phụ cận nơi này còn có những ma tộc cường đại nào không?

Phong Vân Vô Kỵ hai tay cầm kiếm, mũi kiếm chĩa xuống dưới, dừng tại phía trước thân thể hắn vài tấc.

Chiêu thức có uy lực mạnh nhất của Cáp Lạp Mỗ cũng đã vô dụng, từ đáy lòng hắn đã sớm thần phục, nghe được liền ngước đầu lên nói:

- Có!

Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt chợt sáng rực lên…