Phi Thăng Chi Hậu

Chương 248: Sát Lục chi hồn lại thức tỉnh




phong Vân Vô Kỵ cơ hồ không dám tin trên đời lại có thứ đao pháp bá đạo điên cuồng, sát ý dồi dào, kinh thiên động địa đến như vậy.

Thanh đao Phá Thiên này do Đông Phương Phá Thiên sử dụng quá lâu, đến mức mang cả đao ý và chiêu thức của Kiếp Ma Đạo nhập vào bên trong.

Khi Phong Vân Vô Kỵ chạm tay vào thân đao, một luồng đao ý điên cuồng tràn ra chống lại. Đao khí hùng hậu "xoẹt" một tiếng từ thân đao phóng ra, hóa thành một cỗ đao hình tựa như thực chất bắn về phía Phong Vân Vô Kỵ, đao ý của Kiếp Ma Đạo trực tiếp bức thẳng vào trong người. Gần như ngay khi tay và đao chạm nhau, Phong Vân Vô Kỵ lập tức bị đao khí bá đạo ẩn chứa trong Phá Thiên cắt cả người thương tích. Dựa vào cường độ thân thể sau khi ma hóa cũng bị ma khí này cắt thành những vết ngang dọc giao nhau tại bên ngoài, vết đao trải rộng khắp toàn thân, huyết dịch màu đen lập tức từ trong thân thể chảy ra.

"Ông ông!"

Phá Thiên trong tay Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng kêu giận dữ, cực lực giãy dụa, từng cỗ đao ý bá đạo công kích vào não hải của hắn. Phá Thiên biểu hiện càng mạnh, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại càng hưng phấn.

- Ha ha ha… Chỉ có đao pháp như vậy mới xứng với ta! Ha ha ha… Có được đao pháp này, cả Ma giới sẽ phải thần phục dưới chân ta!

Phong Vân Vô Kỵ hưng phấn hét lên.

Đông Phương Phá Thiên ở bên cạnh khẩn trương nhìn chăm chú vào Phong Vân Vô Kỵ, tay phải đã buông thanh đao ra, tùy ý để cho Phong Vân Vô Kỵ một mình giữ nó. Với quan hệ giữa Đông Phương và thanh đao này, ngoại trừ hắn ra, chỉ có người đã tu luyện Kiếp Ma Đạo mới có thể khống chế được.

"Kiếp Ma Đạo, đoạt tạo hóa của thiên địa, huyền bí của vạn vật, là đao pháp đại thừa của đao đạo và ma đạo. Nắm chặt nó, không được buông ra! Có thể thành tựu Kiếp Ma Đạo được bao nhiêu, còn phải xem ngươi kiên trì được bao lâu." Đông Phương Phá Thiên trong lòng điên cuồng hét lên, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không hề nói một lời sao. Sự căng thẳng trong lòng y còn hơn cả Phong Vân Vô Kỵ.

Từ thân sau Phá Thiên đao, từng đợt đao ý tựa tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ, như sóng trường giang đợt sau lại mạnh hơn đợt trước.

Từ trong Phá Thiên đao, từng hình ảnh hỗn loạn trong đao ý đánh thẳng vào trong óc Phong Vân Vô Kỵ, mỗi hình ảnh đều không giống nhau. Mỗi một hình ảnh, đao ý tương tự, nhưng lại không tương đồng. Cứ cách khoảng một ngàn hình ảnh, đao ý lại biến đổi một lần, mức độ mạnh mẽ so với chiêu trước mạnh hơn gấp mười lần trở lên.

Loại thứ nhất, cũng là đao ý của chiêu thứ nhất trong Kiếp Ma Đạo, để lại trên Sát lục giáp vô số vết cắt. Đao ý của chiêu thứ hai cắt đến thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Đến đao ý của chiêu thứ ba, Phong Vân Vô Kỵ phải ngưng tụ một nửa chân khí chống lại. Đao ý của chiêu thứ tư, Phong Vân Vô Kỵ đã phải vận dụng toàn bộ chân khí để chống đỡ. Đến đao ý của chiêu thứ năm, Phong Vân Vô Kỵ buộc phải dùng phương thức nguy hiểm nhất, đó là lấy ma thức để chống lại.

Lúc này, Đông Phương Phá Thiên ẩn trong bóng tối mới gật đầu.

Đến đao ý của chiêu thứ sáu, Phong Vân Vô Kỵ điều động sát khí do Sát Lục ma công trong cơ thể ngưng tụ thành để đối kháng. Không ngờ vừa gặp sát khí, đao ý trong Phá Thiên lại trực tiếp nhảy luôn đến chiêu thứ tám. Một cỗ đao ý cường đại kinh khủng trực tiếp đánh tan phòng thủ của Phong Vân Vô Kỵ, oanh kích vào não hải. Mặc dù Hấp Tinh Đại Pháp đã chuyển hoá được một ít, nhưng tâm thần của Phong Vân Vô Kỵ vẫn bị trọng thương, thân thể không khống chế được bắn ngược ra ngoài.

"Phụt!"

Một ngụm máu tươi phun ra, bắn thẳng lên trời, sau đó hoá thành sương máu từ từ tan vào hư không, biến mất không thấy nữa…

- Ha ha ha… Tốt, quả nhiên là đao pháp tốt!

Phong Vân Vô Kỵ cười nói. Mặc dù khóe miệng đầy máu, nhưng thần thái của hắn lại đầy hưng phấn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Phá Thiên sau khi một chiêu bức lui Phong Vân Vô Kỵ, đả thương tâm thần, thân đao bỗng rung lên, như muốn thừa thắng truy kích.

- Trở về!

Đông Phương Phá Thiên quát lớn một tiếng, tay phải vung lên, Phá Thiên liền rơi vào trong tay. Một tay nắm đao, Đông Phương Phá Thiên cao giọng nói:

- Kiếp Ma Đạo chia thành chín tầng. Từ thức thứ nhất Quần Ma Loạn Vũ đến thức cuối cùng Thiên Địa Ma Kiếp, uy lực đều là thức sau mạnh hơn thức trước mười lần. Đến chiêu cuối cùng Thiên Địa Ma Kiếp, trong vòng ngàn vạn dặm một tấc cũng không còn, thiên địa sụp đổ, vị diện trầm luân, đáng gọi là ma vũ kinh thiên động địa. Với trình độ của ngươi, thân thể chưa đạt đến Thần cấp nhưng lại chống đỡ được tám thức tuyệt học lấy đao ý phát ra từ Phá Thiên, thật là không đơn giản. Bất luận ngươi mang trong mình những kỳ công dị pháp gì, chỉ luận về tư chất, ngươi đã đủ tư cách để tu luyện Kiếp Ma Đạo.

- Thật sao?

Phong Vân Vô Kỵ hưng phấn nói:

- Như vậy thì quá tốt! Ngươi chuẩn bị khi nào thì dạy ta đây?

- Ngươi đã học xong rồi.

Đông Phương Phá Thiên thản nhiên nói.

- Cái gì?

Phong Vân Vô Kỵ sửng sốt. Ngay lúc này, trong đầu bỗng hiện ra tám đồ hoạ, tiếp đó là tám đoạn khẩu quyết có đến vạn chữ hiện kên trong đầu.

- Không phải ngươi nói Kiếp Ma Đạo tổng cộng có chín chiêu, chiêu cuối cùng là Thiên Địa Ma Kiếp sao? Vậy còn tâm pháp của chiêu thứ chín thì sao?

Phong Vân Vô Kỵ vội vàng hỏi. Đao pháp này thật sự khiến cho hắn rất vừa ý, giống như khi lần đầu có được Hấp Tinh Đại Pháp vậy.

"Lão thiên! Đao pháp này quả thật là tạo ra dành cho ta, vận khí của ta thật không tồi!" Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hưng phấn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đông Phương Phá Thiên, chờ y nói ra tâm pháp của Kiếp Ma Đạo chiêu thứ chín.

Đông Phương Phá Thiên lúng túng quay đầu đi:

- Ngươi thấy đó, nếu như ta thật sự học được chiêu thứ chín Thiên Địa Ma Kiếp, còn ở lại nơi này làm gì? Kiếp Ma Đạo tuy nói là chín chiêu, nhưng sự thật bộ ma quyết này cũng không phải do ta sáng tạo, ta chỉ biết đến đó thôi. Hơn nữa bởi vì ta là người cuối cùng may mắn còn sống sót, cho nên mới có được bộ Kiếp Ma Đạo này.

Phong Vân Vô Kỵ không để ý đến vẻ lúng túng của Đông Phương Phá Thiên, sắc mặt lộ ra vẻ thất vọng:

- Thì ra là thế! Đáng tiếc lại là một bộ đao pháp trong truyền thuyết.

- Bộ Kiếp Ma Đạo này vốn là do năm mươi vạn nhân loại Thái Cổ kiệt xuất chúng ta đem các loại võ học bất đồng tập hợp lại, sau đó do một đồng tộc có tư chất cao nhất trong chúng ta là Lạc Tinh Thần kết hợp với tình huống đặc thù của Ma giới sáng tạo ra. Cuối cùng, Lạc Tinh Thần hao hết tâm lực, tóc trở nên bạc trắng, sớm già nua mà chết.

Đông Phương Phá Thiên có chút nuối tiếc, thương cảm nói:

- Lấy tính mạng gần như vô hạn của Thái cổ nhân loại mà nói, già yếu mà chết, thật sự là…

Phong Vân Vô Kỵ vừa nghe liền giật mình, trong lòng nhất thời cảm thấy kính trọng. Người này quả thật là tài năng kinh thế, chỉ sợ không dưới bổn tôn. Nếu như vị tiền bối gọi là Lạc Tinh Thần có được Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, tâm thần có thể phân ra thành nhiều phần, sẽ không đến nỗi rơi vào kết quả hao tận tinh huyết mà chết.

Nghĩ đến năm đó, Lạc Tinh Thần tập hợp năm mươi vạn võ học Thái Cổ, lại có thể vận hành tại Ma giới, nhìn thấy được thiên cơ, thật sự là tài năng kinh tuyệt. Đáng tiếc lại dễ dàng chết đi như vậy.

Nhất thời, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ cũng thương tiếc không thôi.

- Khi tâm pháp của Kiếp Ma Đạo vừa đại thành, sấm động chín tầng trời, Lạc Tinh Thần đương trường mái tóc bạc trắng, không đến nửa khắc đồng hồ, từng sợi tróc ra, da dẻ toàn thân cũng trở nên nhăn nheo. Chỉ sau nửa ngày công phu, thân hình đã khô héo không có một chút huyết sắc, cuối cùng chết đi trong lòng chúng ta.

Đông Phương Phá Thiên thương cảm nói:

- Ai! Đã chết rồi, đều chết cả rồi! Lạc Tinh Thần đã chết, những huynh đệ năm đó cùng đến Ma giới cũng đã chết, không bao lâu nữa ta cũng sẽ đi theo bọn họ…

Một loại cảm giác không tốt dâng lên trong lòng. Những lời nói của Đông Phương Phá Thiên nghe giống như một loại di ngôn. Phong Vân Vô Kỵ bất an hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại nói không lâu nữa cũng sẽ đi theo bọn họ?

Đông Phương Phá Thiên cười cười, không đáp mà nói:

- Năm đó trước khi Lạc Tinh Thần chết, cặp mắt đã đục ngầu, nhưng thần trí thì lại rất thanh tỉnh. Y nhìn lướt qua mười vạn đồng tộc, cuối cùng thở dài nói: "Năm mươi vạn huynh đệ chúng ta cùng đi, bây giờ chỉ còn lại chừng này. Kiếp Ma Đạo kinh hãi thế tục, trong các người không ai có đủ tư chất để tu luyện nó". Sau đó y liền chỉ vào ta mà nói: "Nếu như thật sự có một người có thể tu luyện được Kiếp Ma Đạo mà ta đã hao tận hết tâm huyết, đổi cả tính mạng để sáng tạo ra, thì chỉ có ngươi, Phá Thiên!". Sau đó y nói to ba tiếng "Thiên ý a! Thiên ý a!", rồi thổ huyết mà chết.

"Phù!"

Đông Phương Phá Thiên thở ra một hơi, thần thái như thương lại như cười:

- Mỗi người đều có sứ mạng của mình, đặc biệt thân là nhân loại của Thái Cổ. Từ sau cuộc chiến Thần Ma, mỗi một người đều hiểu được trách nhiệm của mình, lúc nào cũng sẵn sàng để hi sinh. Mười vạn huynh đệ, vì câu nói đó của Lạc Tinh Thần mà liều chết bảo vệ ta, đây cũng là nguyên nhân mà ta còn sống đến bây giờ. Sau khi ta luyện đến chiêu thứ bảy Vạn Ma Triều Tông, thiên biến mãnh liệt cuối cùng đã khiến cho ma tộc trông coi địa lao chú ý. Vô số ma tộc tràn vào địa lạo, bao gồm cả một lượng lớn Ma Thần. Cuối cùng chỉ có mình ta một người một đao mở đường máu ra ngoài…

Phong Vân Vô Kỵ kinh sợ không thôi, sự bá đạo của Đông Phương Phá Thiên còn vượt xa so với tưởng tượng của hắn.

- Nói như vậy, chiêu thứ chín của Kiếp Ma Đạo thất truyền rồi sao?

Phong Vân Vô Kỵ hỏi.

- Không!

Đông Phương Phá Thiên quả quyết:

- Lúc đó ta cũng từng hỏi qua, có thể đem tâm pháp của chiêu thứ chín truyền lại hay không, nhưng Lạc Tinh thần đã từ chối. Y nói: "Trong các ngươi, không ai có đủ tư chất để tu luyện chiêu thứ chín này. Nếu để cho cường giả của Ma giới học được, đến lúc đó, ta chính là tội nhân của tộc, muôn đời bị nguyền rủa, thi hài sẽ vĩnh viễn không được chôn tại cố hương.

- Lúc đó ta cũng có mặt tại trường. Cuối cùng Lạc Tinh Thần nói qua, y sở dĩ suy yếu như vậy, có quan hệ rất lớn với chiêu thứ chín. Chỉ cần xem qua tâm pháp của chiêu thứ chín, trừ phi là người có thần thức cực mạnh, ngoài ra căn bản không thể chịu được áp lực của tâm quyết này. Hơn nữa một khi học được tâm pháp của chiêu thứ chín, nhất định phải sử dụng ra, bất kể là nội lực trong cơ thể ngươi có đủ sử dụng chiêu này hay không. Nếu như không đủ, sẽ lập tức nổ tan xác mà chết.

Phong Vân Vô Kỵ nghe được liền giật mình, buột miệng hỏi:

- Không phải chứ!… Vậy nếu như sử dụng thì sẽ ra sao?

- Ta cũng không biết. Lúc đó thời gian còn rất ít, Lạc Tinh Thần có thể chết bất cứ lúc nào, chúng ta căn bản không có thời gian hỏi vấn đề này. Thiên Địa Ma Kiếp, theo như Lạc Tinh Thần nói, uy lực của chiêu này đúng như tên gọi của nó.

- Ma của Ma giới chưa từng có thiên kiếp. Theo như di ngôn cuối cùng của Lạc Tinh Thần, Kiếp Ma Đạo vốn là y đặc biệt sáng tạo ra vì ma tộc. Kiếp Ma, Kiếp Ma! Chính là kiếp số dành cho ma tộc. Thiên Địa Ma Kiếp chính là một chiêu chung cực, chiêu vừa xuất, toàn bộ Ma giới, ma tộc còn lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù cấu tạo của Ma giới không giống như vị diện bình thường, cường độ của nó vượt xa so với vị diện khác, nhưng Thiên địa Ma kiếp vừa xuất ra, quy tắc vận hành thiên địa của cả Ma giới sẽ rối loạn, kéo theo pháp tắc hỗn loạn. Đến lúc đó, Ma giới cho dù không bị diệt vong, nhưng so với sụp đổ cũng không khác nhau là mấy. Đây là những điều mà Lạc Tinh Thần nói.

Phong Vân Vô Kỵ vừa nghe, tuy cực kỳ khâm phục đối với vị tiền bối gọi là Lạc Tinh Thần, nhưng trong lòng cũng phát lạnh:

- Uy lực lớn đến như vậy, nhất định đã vượt khỏi phạm trù lực lượng của con người, chỉ sợ cái giá phải trả cũng không nhỏ!

Đông Phương Phá Thiên chỉ lẳng lặng nhìn Phong Vân Vô Kỵ, im lặng không nói gì.

Phong Vân Vô Kỵ quay đầu đi, trong lòng cũng biết vừa rồi đã nói sai, nhưng linh hồn chỉ còn lại mặt đen tối, bản tính của hắn chíng là ích kỷ.

Đông Phương Phá Thiên thở dài:

- Ngươi có sự lựa chọn của ngươi. Nếu như có một ngày, ngươi thật sự có thể sử dụng chiêu thứ chín, ngươi vẫn có thể lựa chọn không dùng. Đối với chúng ta mà nói, cái chết không hề đáng sợ. So với tộc nhân ở những vị diện khác chúng ta cũng đã sống quá lâu rồi. Năm tháng dài đằng đẵng đối với ta mà nói chỉ là một loại giày vò. Lực lượng cường đại chưa hẳn đã là chuyện tốt. Những ngày gần đây ta thường nghĩ đến… Quên đi! Mỗi người khi sinh ra đều có trách nhiệm của mình, sau này ngươi sẽ hiểu thôi…

- Thanh đao này đã theo ta rất lâu, ngươi hãy cầm lấy đi!

Phong Vân Vô Kỵ không hề suy nghĩ, liền vươn tay ra tiếp lấy. Hành động của ma luôn luôn nhanh gọn dứt khoát, không quanh co lằng nhằng, hơn nữa hắn cũng thích thanh đao này.

Tuy nhiên khi bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ còn cách Phá Thiên ba thước, trên đùi phải của hắn, Khô Lâu Thập Tự kiếm giắt tại khuyên đeo đột nhiên rung lên. Cánh tay của Phong Vân Vô Kỵ đang vươn ra chợt khựng lại. Hắn cố gắng vươn ta về phía trước vài tấc, Khô Lâu Thập Tự kiếm lại càng rung động kịch liệt. Một cỗ ý niệm kháng cự mạnh mẽ từ trong kiếm truyền ra.

- Hỗn láo! Không đến lượt ngươi chỉ huy bổn tọa!

Phong Vân Vô Kỵ quát lên, tiếp đó tay phải tăng tốc duỗi về phía trước, bắt lấy Phá Thiên. Ngay lúc này, tiếng kiếm reo nổi dậy vang vọng khắp cả hư không, Khô Lâu Thập Tự kiếm từ khuyên đeo bay ra, lơ lửng giữa hư không. Kiếm khí trên thân kiếm bừng lên, đối lập với Phá Thiên.

Tiếng kiếm ngân và đao minh vang vọng cả hư không. Phá Thiên đao vốn cực kỳ chống đối Phong Vân Vô Kỵ, lúc này đột nhiên lại phát ra đao khí, mũi đao di động đến hư không đối mặt với Khô Lâu Thập Tự kiếm.

Trong hư không, một kiếm một đao đối mặt với nhau. Phong Vân Vô Kỵ và Đông Phương Phá Thiên không khỏi ngạc nhiên, đồng thời nhìn vào hư không. Phong Vân Vô Kỵ cũng buông lỏng tay ra, khoanh tay đứng nhìn một đao một kiếm này.

Kiếm khí hùng hậu và đao khí bá đạo tràn ngập hư không, tiếng đao kiếm gào thét vang vọng truyền đi rất xa, đao khí và kiếm khí mờ mịt bao phủ khắp cả chung quanh.

"Chủ nhân, tại sao người lại muốn vứt bỏ ta?" Một giọng nói quen thuộc từ Sát Lục giáp truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.

"Sát Lục chi hồn!" Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi. Hắn làm sao cũng không nghĩ đến, Sát Lục chi hồn chìm vào trầm miên, rất lâu cũng không hề tỉnh lại một lần, nhưng lại thức tỉnh vào đúng lúc này: "Ngươi không phải đã chìm vào giấc ngủ dài rồi sao? Khôi phục thần trí từ lúc nào?"

"……" Sát Lục chi hồn trầm mặc hồi lâu, sau đó giọng nói lại vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ: "Ta cũng không biết. Không lâu trước đây, ta cảm giác được một lượng lớn năng lượng tràn vào. Có được nguồn năng lượng này, ta bắt đầu khôi phục rất nhanh!"

Phong Vân Vô Kỵ chợt hiểu ra, mình dùng Hấp Tinh Đại Pháp hút lấy ma nguyên tinh thuần từ gã Ma Thần, nhưng lại bị Sát lục chi hồn hút đi.

"Ta sở trường dùng đao chứ không phải kiếm. Ngươi lại hoá thân thành kiếm, không phù hợp với phong cách của ta. Hơn nữa ta vừa có được một bộ đao pháp rất vừa ý, gọi là Kiếp Ma Đạo, cần phải có một thanh đao tương xứng. Khô Lâu Thập Tự kiếm căn bản không cách nào thỏa mãn yêu cầu của ta!"

Sát lục chi hồn trầm mặc một thoáng rồi nói: "Thực ra đây không phải là hình thái cuối cùng của ta. Hầu hết thần binh, đạo biến hoá đều là bản năng. Nếu như ngài thích dùng đao, vậy thì hãy dùng đao đi!"

Phong Vân Vô Kỵ tưởng rằng Sát Lục chi hồn thoả hiệp, đang định đưa tay cầm lấy Phá Thiên, nhưng lại phát hiện, trong hư không, kiếm khí ngập trời đột nhiên biến mất. Tiếp đó từ bên trong Khô Lâu Thập Tự kiếm, sát khí mãnh liệt tràn ra, cùng với sát khí của Phá Thiên tương hỗ phối hợp với nhau. Sau khi Khô Lâu Thập Tự kiếm thu liễm kiếm khí, hai thanh binh khí vốn từ giết chóc vô cùng, vì sát khí mà sinh ra lại cộng hưởng với nhau. Sau đó, loại sát khí này dần dần dung hợp, Khô Lâu Thập Tự kiếm cũng đột nhiên tan ra…