Phi Thăng Chi Hậu

Chương 255: Con mắt của A Bố La Địch và Chiến tộc




Trên một ngọn núi cao tại trung ương Ma giới, có vô số ma tộc đang tuần tra dọc theo sơn thể. Nơi này là khu vực của Ma Đế Kỳ Nhĩ Nặc. Trong số hàng trăm vạn thế lực tại trung ương Ma giới, một thế lực như vậy không phải là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ.

Bên dưới chân núi có vài tên ma tộc tay cầm trường kích thủ vệ tại sơn đạo thông lên núi. Trên bầu trời còn có rất nhiều ma tộc bay lượn, thủ vệ ma cung của Kỳ Nhĩ Nặc.

Tại chân núi, lúc này đang có một gã nam tử mặc hắc bào đi bộ mà đến. Tốc độ của hắn không nhanh, nhưng cũng không hề chậm. Nếu như cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện ra bàn chân của người này còn cách mặt đất cự li khoảng chừng một tấc. Bên dưới áo bào, một cỗ khí tức lưu động khiến cho hắc bào rộng thùng thình tựa như bướm vờn bay múa.

Khuôn mặt của người nọ ẩn dưới bóng tối của chiếc mũ trùm đầu. Những nơi mà hắn đi qua, cỏ dại hoang dã chợt tự động tách sang hai bên, trong nháy mắt trở nên khô héo. Một lát sau, toàn bộ đứt đoạn hóa thành cỏ vụn đầy trời, từ sau lưng người nọ tung bay, tràn ngập cả không trung...

- Ngươi là người phương nào? Có biết đây là ma cung của đại nhân Kỳ Nhĩ Nặc không?

Tên thủ vệ đứng trước nhất cao giọng quát. Mặc dù người trước mặt thoạt nhìn trông vô cùng quỷ dị, khiến cho người khác từ đáy lòng phát lạnh, nhưng bổn phận khiến cho hắn vẫn phải tiến lên.

Lấy người nọ làm trung tâm, một cỗ khí lưu khô héo hình tròn có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan rộng về bồn phía. Những nơi khí lưu đi qua, ngay cả mặt đất cũng trở nên xơ xác.

Một chùm cỏ vụn từ trước người rơi xuống, tên ma tộc thủ vệ kia vô ý thức đưa tay chụp lấy. Liền ngay lúc này, nam tử mặc hắc bào chậm rãi ngẩng đầu lên. Bên dưới chiếc mũ trùm đầu màu đen, lộ ra khuôn mặt có chút trắng bệch, khóe miệng mang theo nụ cười tà dị. Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười nói:

- Ta đến để giết các ngươi!

Trong lúc hắn mỉm cười, một đôi tay dài chậm rãi từ bên dưới hắc bào vươn ra. Trong tay áo dài, một đoạn mũi nhọn của trường đao màu đen từ từ lộ ra.

Tên ma tộc thủ vệ kia sắc mặt đại biến. Hắn sớm đã nghĩ tới đối phuơng đến không có ý tốt, nhưng không ngờ đối phương lại hành động một cách lộ liễu táo bạo như vậy.

- Có địch nhân !

Tên ma tộc thủ vệ hét lớn. Mười mấy tên ma tộc thủ vệ phía sau sắc mặt nhất thời biến đổi, tay cầm trường kích, hét lớn một tiếng phóng qua khoảng cách vài chục trượng lao đến Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ cúi đầu, chậm rãi đem thanh trường đao mũi hẹp dài hơn một trượng xuất ra ngoài. Dựa vào tốc độ xuất đao của hắn, chỉ sợ trường đao còn chưa kịp xuất ra, những tên ma tộc thủ vệ này đã đem trường kích cắm vào thân thể của hắn rồi. Đối với chuyện này, Phong Vân Vô Kỵ lại giống như hoàn toàn không hay biết .

Ngay lúc hơn mười tên ma tộc thủ vệ từ không trung lao xuống, trường kích chỉ cách Phong Vân Vô Kỵ vài thước, đột nhiên trong lúc này…

"Phập!"

Hơn mười tên ma tộc thủ vệ giống như gặp phải trọng kích, trường kích và thân thể bay lên, khải giáp trong nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ. Bên dưới khải giáp, mặt ngoài thân thể giống như tổ ong xuất hiện vô số lỗ máu. Từng phiến huyết vụ trừ trong thân thể bắn ra, tràn ngập hư không, thật lâu không tiêu tan.

"Bịch bịch!"

Hơn mười tên ma tộc giống như cọc gỗ rơi xuống mặt đất, phát ra từng đợt tiếng vang, nhưng dưới thân lại không hề có máu chảy ra… Huyết dịch trong cơ thể bọn chúng sớm đã hóa thành huyết vụ đầy trời.

Phong Vân Vô Kỵ cười tà dị, đạp lên thân thể những tên ma tộc này, chậm rãi bước về phía trước. Tay phải của hắn nghiêng nghiêng duỗi về phia sau, ma đao chĩa vào mặt đất .

Cách đó không xa, chúng ma tộc vẻ mặt hoảng sợ. Trong đó một gã ma tộc hốt hoảng đốt ngọn lửa hiệu bên cạnh, khói xanh nồng đậm bốc lên tận trời. Phong Vân Vô Kỵ cũng không ngăn cản, khóe môi nở một nụ cười tà dị, đưa mắt nhìn cả ngọn núi lớn, chỉ thấy cô số ma tộc từ trên núi đang lao về nơi này …

Tay trái đưa lên, hất chiếc mũ trùm đầu rộng thùng thình về phía sau, lộ ra một mái tóc màu đen thật dài mềm mại. Một cỗ kình phong từ trước mặt thổi tới, mái tóc liền tản ra, tung bay trong gió…

Phong Vân Vô Kỵ nắm chặt Kiếp Ma đao, sải bước đi về hướng đỉnh núi. Ma tộc đầy trời gào thét công kích về phía hắn. Phong Vân Vô Kỵ giống như không hề thấy, trong phạm vi mười trượng quanh người hắn, không một tên nào có thể tiếp cận. Tất cả người kẻ đến gần khu vực này, toàn bộ đều bạo huyết mà chết, bên ngoài thân thể xuất hiện hàng trăm ngàn vết thương.

Một đường tiến về ma cung trên đỉnh núi, lưu lại phía sau những tử thi khắp nơi trên đất, còn có huyết vụ càng ngày càng dày đặc. Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng thi thể lách cách rơi xuống đất không dứt bên tai. Huyết vụ nguyên bản chỉ vài thước vuông cũng dần dần mở rộng đến cả sơn mạch khổng lồ, từ từ lan ra phía trên bên ngoài.

Phong Vân Vô Kỵ vẫn không dùng đến Kiếp Ma đao, chỉ bằng vào luồng sát khí ngưng đọng như thực chất đã đem ma tộc trên ngọn núi này tàn sát gần như không còn một mống.

Bên dưới tầng mây u ám, một tòa ma cung hùng vĩ nằm trên đỉnh núi. Chung quanh ma cung rải đầy những thi thể, khiến cho tòa ma cung tráng lệ lại tỏ ra có phần thê lương.

"Phập!"

Phong Vân Vô Kỵ hai tay nắm đao, chậm rãi đem Kiếp Ma đao cắm vào lớp nham thạch thật dày, cặp mắt nhìn về phía trước.

"Cộp!"

"Cộp!"

Một trận tiếng bước chân giòn giã từ trong ma cung truyền ra, giờ phút này đã trở thành tiếng bước chân duy nhất trên cả dãy núi vốn phồn hoa…

Từ chân núi, một cỗ huyết vụ mang theo vị tanh chậm rãi bốc lên đỉnh núi. Không khí mang theo luồng khí tức ẩm ướt, mơ hồ có chút không nhìn thấy rõ.

Tiếng bước chân "cộp" một tiếng dừng lại. Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía sau đại môn của ma cung, lạnh nhạt nói:

- Ta biết ngươi ở đó, ra đi!

Trầm mặc một lúc lâu, sau đó một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Khi ngươi vừa mới xuất hiện, ta đã biết mình không phải là đối thủ của ngươi. Thực lực của ngươi cường đại như vậy, tại sao còn muốn tàn sát những kẻ thấp kém như ta?

Lần này Phong Vân Vô Kỵ trái lại trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói:

- Bởi vì điều đó cần thiết!

- …… Ta hiểu rồi!

Người nọ nói:

- Ngươi động thủ đi, đem ta cùng với ma điện này chôn vùi, để cho ta chết còn có một chút tôn nghiêm!

Một đường giết chóc mà đến. Trước khi đến nơi này, vì tu luyện Sát Lục ma quyết, Phong Vân Vô Kỵ dường như đã đi trên một con đường máu. Đến lúc cuối cùng, sát khí càng ngày càng mạnh, hắn gần như đã không cần động thủ .

Đi qua nhiều địa phương, những kẻ chết dưới tay đếm không hết được, nhưng tên Ma Đế này lại làm cho Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy khác biệt. Trong lòng hắn hiện lên tâm trạng nhân tính hóa:

- Được rồi! Ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Hai tay nắm đao, tại không trung xoay tròn, sau đó chém mạnh xuống. Một đạo đao khí thông thiên màu đen chuyển động, mang theo tiếng rít chói tai, từ không trung bổ xuống.

"Ầm ầm!"

Cả tòa ma cung và ngọn núi khổng lồ đồng thời bị đao khí vô hình phân thành hai nửa. Đao khí sau khi phá vỡ sơn thể, vẫn kéo dài đến tậ chân núi. Một trận tiếng vang ầm ầm truyền đến, cả tòa ma cung và ngọn núi đều đổ sụp vào giữa, từng đám bụi mù từ trong vết nứt do đao khí tạo thành bắn tung lên cao…

Ma thức đảo qua, sau khi Phong Vân Vô Kỵ xác nhận trong ma cung đã không còn một người nào, liền từ không trung hạ xuống, đi về phía xa. Đây là một con đường giết chóc dài đằng đẵng, cùng máu tanh làm bạn, một đao nơi tay, sát lục Ma giới. Bất kể giết chóc bao nhiêu, Phong Vân Vô Kỵ cũng không hề áy náy, không hề do dự…

Sau khi Phong Vân Vô Kỵ rời đi không lâu, từng đợt âm thanh xé gió từ không trung truyền đến. Vài tên ma tộc có khí tức cường đại xa xa bay tới, từ không trung hạ xuống, đứng phía trước ma cung.

Một gã ma tộc sắc mặt âm trầm đi về phía trước vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tòa ma cung đổ nát:

- Không còn người nào sống sót, toàn bộ đều chết hết!

Một gã ma tộc khác ngẩng đầu nhìn lên trời, ngửi ngửi nói:

- Mùi máu tanh thật nồng đậm, nhưng sát khí thì lại rất loãng. Sát khí của hắn đã ngưng thật đến cực độ. Không lâu trước, A Bố La Địch đại nhân đã phát giác ra một số điểm khác thường, hoài nghi là tử địch của Hắc Ám Quân Chủ đã xuất hiện. Bất kể hắn có phải là truyền nhân chính thức của Sát Lục chiến giáp hay không, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đi thôi!

- Ừm! A Bố La Địch đại nhân hành sự rất cẩn thận, các Hắc Ám Quân Chủ đối với ngài đều phi thường tín nhiệm. Lần này chúng ta được phái đi điều tra việc này, cần phải tận lực. Nếu như làm tốt, lợi ích tất nhiên sẽ không thiếu phần của chúng ta.

Một ma tộc khác mở miệng nói, giọng nói vô cùng ngọt ngào. Tên ma tộc này lại là một nữ tử xinh đẹp có mái tóc xanh biếc dài đến thắt lưng, chiếc mũi thanh tú, làn da trắng nõn, đôi môi hồng nhuận. Trong tay ả cầm một thanh trường cung màu bạc, thân mặc một bộ nhuyễn giáp, dáng người cực kì lả lướt.

- Không cần nói nhiều! Người này một mực giết chóc không ngừng, mọi hành vi đều rất phù hợp với Sát Lục chi chủ năm đó. Chúng ta cần phải nhanh lên!

Một gã ma tộc khác lên tiếng. Tên này là một ma tộc có tướng mạo rất giống như nhân loại, nếu như không có hai tròng mắt màu tím, hoàn toàn khó có thể nhìn ra hắn là một ma tộc…

Phong Vân Vô Kỵ vẫn chưa phát hiện ra, một cơ cấu dưới quyền của Hắc Ám Quân Chủ, được đặc biệt thiết lập vì Sát Lục chi chủ đã phái ra vài tên ma tộc thực lực không tồi đi điều tra việc này…

Gần như đồng thời khi Phong Vân Vô Kỵ tại Ma giới giết chóc không ngừng, khiến cho một gã ma tộc cường đại gọi là A Bố La Địch chú ý, trên Thái Cổ đại địa dị biến lại nổi lên…

oOo

Tuyết vực

Tại một địa phương ít người lui tới ở gần băng điện, tồn tại một đám người tự xưng là Chiến tộc. Những người này thuộc về truyền thuyết, không tồn tại trong mắt chúng nhân. Tại cao tầng của Thánh điện cũng có một bộ phận ghi chép lại về bọn họ, nhưng đối với phần đông nhân loại mà nói, cho dù là vực chủ của bốn vực, cũng chỉ mơ hồ biết được có một thế lực cường đại đang sinh sống tại Tuyết vực mà thôi.

Mặt đất bằng phẳng, đập vào mắt là gió tuyết vô tận gào thét. Trên băng tuyết vốn ít người lui tới đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một nhóm người thân mặc y phục màu trắng, tay cầm những thanh đao trắng như tuyết. Những người này giống như u linh từ dưới đất chui lên, vẻ mặt nghiêm nghị xếp thành từng hàng quỳ xuống. Phía trước số bạch y nhân lên đến cả ngàn, ba lão nhân tóc trắng như sương, râu trắng như tuyết run rẩy đứng thẳng nhìn về phía trước, trên mặt tràn đầy vẻ kích động:

- Mấy ức năm rồi… Mấy ức năm rồi! Cuối cùng… đã đợi được đến ngày hôm nay!

Lão nhân đứng đầu lẩm bẩm nói, tiếp đó là nước mắt ràn rụa. Đưa tay lau đi nước mắt, lão nhân bình tĩnh nhìn về phía trước. Vài lão giả khác cũng có thần thái giống như y. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phía sau lão nhân không ngờ lại là Chiến Hoàng mà Phong Vân Vô Kỵ đã từng gặp mặt một lần. Lúc này, vẻ mặt Chiến Hoàng cũng đầy kích động. Mặc dù hắn đã khống chế rất tốt, nhưng ngón tay cầm tuyết đao trắng mỏng vẫn không ngừng run rẩy kịch liệt.

Mỗi một nam tử nơi này đều là con dân Chiến tộc. Ngày thường bọn họ sinh sống bên ngoài tầm mắt của Thái Cổ nhân loại, nhưng hôm nay bọn họ lại tụ tập với nhau. Từ không trung nhìn xuống, những nhân ảnh bạch y từ bốn phương tám hướng không ngừng đổ về trung ương Tuyết vực. Trên mặt đất trắng xóa, tuyết đọng khắp nơi đột nhiên bắn ra. Từ bên dưới tuyết đọng, từng gã Chiến tộc lần lượt chui lên…

"Kéc!"

Trên không trung, từng tiếng chim kêu vang lên. Mấy trăm chim ưng lông trắng như tuyết lượn vòng trên bầu trời, phát ra những tiếng kêu the thé…

"Ầm!"

Đột nhiên trong lúc này, mặt đất rung chuyển, từng đạo sóng gợn từ trước người lão giả lan rộng về bốn phía. Trên đại địa, tuyết đọng dày đặc bỗng nổi lên từng nếp nhăn, tầng tầng hoa tuyết dưới ảnh hưởng của luồng sóng khí này bắn tung lên cao mấy trăm trượng.

Trên mặt đất, từng gã Chiến tộc đệ tử vẫy tay. Trên vang lên tiếng kêu bén nhọn của chiến ưng đập cánh, sau đó từ không trung hạ xuống, đậu trên vai của những tộc nhân Chiến tộc khí tức cường hãn sắc mặt trang nghiêm.

"Ầm ầm!"

Từng tiếng nổ vang lên, vang vọng khắp thiên địa. Bên dưới đất dường như có đồ vật gì đó đang chui ra, thanh âm càng lúc càng lớn.

Đột nhiên…

"Ầm!"

Trước người lão giả mấy trăm trượng, mặt đất đột nhiên nứt ra, hoa tuyết tung bay đầy trời, tán phát ra những bụi tuyết mỏng manh.

Bên dưới đất, một tòa cung điện lấp lánh đột nhiên phá đất trồi lên. Kiến trúc của cung điện này có hình dạng như một ngôi miếu, trên đại môn làm bằng băng có khắc mấy chữ lớn: "Chiến Đế Cung!"

Ngay lúc tòa băng điện lấp lánh xuất hiện, một cỗ khí cường đại làm cho người ta sợ hãi khuếch tán ra. Trong khuôn viên ngàn dặm, tất cả hoa tuyết hoa đang bay toàn bộ đều hóa thành bụi tuyết, dần dần tràn ngập khắp cả thiên địa.

"Ầm ầm!"

Mấy vạn thanh tuyết đao sáng ngời đồng loạt cắm vào mặt đất. Mấy vạn Chiến tộc đệ tử đồng thời quỳ xuống, nhìn về tòa băng cung đột nhiên xuất hiện. Từ bốn phương tám hướng, vô số Chiến tộc đệ tử quỳ xuống đầu cúi sát mặt đất.

Giữa vô số Chiến tộc hình thành một vòng, ba lão giả cầm đầu ánh mắt lóe sáng, hít sâu một hơi, đi nhanh về hướng băng cung. Dưới sự dẫn dắt của một cỗ lực lượng vô hình, khí tức của mấy vạn Chiến tộc đệ tử liền gắn bó thành một phiến, hình thành một con băng tuyết cự long cao mấy vạn mét, xông thẳng lên bầu trời, từ rất xa cũng có thể nhìn thấy.

oOo

Đao vực.

Trong mật thất dưới đất, một gã nam tử trung niên gầy gò có chòm râu như sương tuyết đột nhiên từ vách tường lõm vào phía sau bước ra. Thân thể y hơi nghiêng về phía trước, trên mặt thoáng hiện lên thần sắc kinh hãi. Đưa tay về hướng tây bắc, nam tử kia lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ Chiến Đế sắp thức tỉnh rồi!

oOo

Ma vực.

Trong ma khí mờ mịt, một gã nam tử mở mắt ra. Ánh mắt chợt lóe sáng sau đó lại nhắm vào. Hai tay của y giơ ngang đặt lên hai đầu gối. Nếu như mở rộng phạm vi nhìn, có thể thấy chung quanh nam tử này hiện ra bóng người dày đặc. Bọn họ cũng tương tự hai tay đặt trên đầu gối, ngồi xếp bằng trên đất. Bất kì gã nam tử nào khí tức đều không dưới tên nam tử kia, tất cả đều im lặng không nói gì, trên người ma khí bao phủ. Bên dưới thân, từng luồng ma khí tụ hợp lại như dòng suối, chảy đến một tòa tháp trước người cao đến tận trời. Trên đỉnh tòa tháp, từng bó hoa lửa thỉnh thoảng lại nổ tung, tiếng hô vang dội từ trong tòa tháp truyền ra…

oOo

Tuyết vực.

Phía trước Chiến Đế cung, ba lão giả đồng thời dừng lại. Hai lão giả đứng hai bên đồng thanh nói:

- Đại trưởng lão, vẫn là ngài vào trước đi!

Chiến tộc đại trưởng lão ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, trầm ngâm chốc lát, sau đó bước nhanh vào Chiến Đế cung. Tiếng bước chân giòn giã đạp trên băng tầng, xuyên thấu qua tiếng gió tuyết vù vù, truyền vào đáy lòng từng Chiến tộc…

Chiến tộc đại trưởng lão bước đi như bay, xuyên qua tầng thứ nhất của Chiến Đế cung, dừng lại tại một bậc thềm băng. Tiếo đó đọc theo bậc thềm chậm rãi bước vào bên trong Chiến Đế cung…