Phi Thăng Chi Hậu

Chương 273: Vạn Kiếm Triều Tông




"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

"Xoẹt!"

Từng phiến lá kiếm từ bầu trời không ngừng bắn xuống. Đám người Chiến Duyên cũng liên tục xuất thủ, phá nát những lá kiếm đã phân tán, nhưng lá kiếm rợp trời rất nhanh lại che phủ cả tất cả tầm nhìn.

"Ầm!"

Chiến Duyên chỉ cảm thấy một luồng sáng trắng lóe lên bên cạnh mình, tiếp đó từ phía sau vang lên một tiếng nổ kinh thiên. Trong tiếng nổ rung trời, vô số đệ tử Chiến tộc kêu lên thảm thiết, bị sóng khí cường đại chấn bay về bốn phương tám hướng. Giữa vòng vây của đệ tử Chiến tộc, bóng người sáng chói ngự trên vạn lá kiếm đứng giữa không trung. Từng phiến lá kiếm ngưng tụ như thực thể, hoặc tại không trung hoặc sát mặt đất, vận chuyển theo một quy luật nào đó. Những tiếng kêu bén nhọn không ngừng vang lên bên tai.

- Bày trận!

Chiến Duyên hét lớn một tiếng. Đối mặt với công kích quỷ dị của Phong Vân Vô Kỵ, đệ tử Chiến tộc cuối cùng cũng phản ứng lại, từng cỗ chiến ý cường đại phá thể bay ra. Hư không rung chuyển, trong nháy mắt khí tức của vô số đệ tử Chiến tộc liền hợp thành một thể.

"A!"

Một tiếng quát đột ngột vang lên, những đệ tử Chiến tộc đã bị Phong Vân Vô Kỵ chấn bay ra bốn phía lại bị một lực hút vô hình kéo về bên trong. Một cơn cuồng phong sát với mặt đất bắt đầu xoay chuyển, trong nháy mắt hình thành một cơn lốc xoáy, dưới liền cùng đất, trên nối với trời. Tất cả đệ tử Chiến tộc đều lao vào trong cơn lốc xoáy khổng lồ đang gào thét.

Thiên địa bỗng trở nên lạnh lẽo, từng luồng gió tuyết từ bên trong cơn lốc chọc trời liền đất bắn ra, theo không khí khuấy động tản đi. Ngay sau đó, từ trên bầu trời âm u, hoa tuyết từ rải rác đến dày đặc ào ào rơi xuống.

Cơn lốc, hoa tuyết, lá kiếm trắng xóa đầy trời, cùng với nam tử ngồi xếp bằng giữa trung ương, tất cả tạo thành một cảnh tượng kỳ dị trong thiên địa.

- Phong Vân Vô Kỵ! Ngươi quả thật xứng đáng với địa vị đứng đầu Kiếm vực, nhưng lần này ngươi vẫn không thể thoát được.

Giọng nói của Chiến Duyên từ xa xa vang lên, sau đó thân hình của hắn cũng lui vào bên trong cơn lốc xoáy thanh thế kinh người…

Bên bờ Tuyết vực, trên một ngọn núi cao, thân ảnh cô tuyệt của tên thiếu niên áo trắng đang đứng sừng sững trong gió tuyết. Nhìn thấy cơn lốc xoáy khổng lồ đang thành hình giữa thiên địa, sắc mặt của hắn khẽ biến đổi. Bên dưới ống tay áo đang bay phần phật, một bàn tay trắng nõn liền vươn ra. Từ phía sau, tám gã chiến tướng vẻ mặt lạnh lùng và khí tức cường đại chậm rãi đi về phía cơn lốc xoáy khổng lồ. Tốc độ dường như rất chậm, nhưng một bước lại lướt qua khoảng cách đến mấy trăm trượng, chỉ một lát đã lao vào bên trong cơn lốc xoáy khổng lồ.

Lá kiếm đầy trời càng lúc càng nhiều, dường như vô cùng vô tận. Tại khoảnh khắc khi cơn lốc xoáy thành hình, tốc độ sinh trưởng của nó cũng bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt đã hợp thành một hải dương bao phủ toàn bộ không gian.

"Vút!"

Trong hư không, bóng người sáng chói càng trờ nên ngưng thật, thân hình ngày càng giống với Phong Vân Vô Kỵ đang ngồi xếp bằng trong kiếm liên, nhưng thủy chung vẫn không hình thành ngũ quan rõ ràng.

"Vạn Kiếm Triều Tông" là công pháp do Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo ra. Lần trước khi thoát khỏi tên Ma Thần có lĩnh vực xuất hiện trong Thái Cổ ma kiếp, kiếm liên trắng sáng khi đó là chính hình thức ban đầu của chiêu thức này.

Trong nguyên thần, tất cả tuyệt kỹ về kiếm đều giao cho Đệ Tam phân thần.

Lĩnh vực chính là kỹ năng của Thần cấp hậu kỳ. Tam đại nguyên thần đều được cộng hưởng năng lực lĩnh vực, có điều bên trong lĩnh vực này lại không hề có bất cứ quy tắc gì. Không giống như những cao thủ Thái Cổ khác trước tiên lĩnh ngộ quy tắc, sau đó lại từ quy tắc tạo nên lĩnh vực của riêng mình, Phong Vân Vô Kỵ có được lĩnh vực trước tiên, nhưng lại không có bất cứ thuộc tính gì.

Rốt cuộc lĩnh vực của mình có quy tắc gì? Vấn đề này Đệ Tam phân thần (ý thức bổn tôn) vẫn luôn suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đặc tính của lĩnh vực, giống như tạo nên một không gian của riêng mình, sau đó dùng quy tắc để hạn chế năng lực của đối phương. Phong Vân Vô Kỵ đã hiểu được điểm này từ lĩnh vực của Thái Huyền và tên Ma Thần gặp phải khi đến Thần Ma chiến trường.

Trong thời gian Bổn Tôn nghiên cứu quy tắc và thôi diễn quy tắc bổn nguyên, rất có khả năng gặp phải cao thủ Thần cấp sở hữu lĩnh vực, lúc đó thì phải làm sao?

Khi Đệ Tam phân thần đang ngủ say, sâu trong ý thức hải vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này.

Không giống như Bổn Tôn, thôi diễn quy tắc là vượt xa toàn bộ sự vật, độ phức tạp không một vấn đề nào có thể sánh bằng, đối diện với quy tắc mênh mông như biển, ý thức phân hóa thành hàng ức vạn vẫn có cảm giác không đủ dùng. Đối với Đệ Tam phân thần, tập trung tất cả thần thức chuyên tâm suy nghĩ một vấn đề có vẻ dễ hơn rất nhiều.

Bên trong ý thức hải, thời gian trôi qua chậm hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Đối với vấn đề này, Phong Vân Vô Kỵ trải qua thời gian dài suy nghĩ, cuối cùng đã rút ra một đáp án tối ưu.

Nếu như không thể sở hữu lĩnh vực giống như cao thủ Thần cấp hậu kỳ, vậy thì kỹ năng sáng tạo ra cũng vô hạn tiếp cận với lĩnh vực. Khi địch nhân bước vào phạm vi lĩnh vực của mình, cũng sẽ không có cảm giác tiến vào lĩnh vực của đối phương. Đây chính là "vô hạn tiểu thiên địa".

"Vô hạn tiểu thiên địa" của Phong Vân Vô Kỵ còn chưa đạt đến đại thành, tối đa chỉ ở cảnh giới tiểu thành, nhưng loại "tiểu thiên địa" tiểu thành này cũng đủ cho hắn ngạo thị rất nhiều cao thủ Thần cấp.

Năng lực "Vô hạn tiểu thiên địa" của Phong Vân Vô Kỵ đã có chút tương tự với quy tắc. Bên trong tiểu thiên địa, bài xích tất cả những thứ không phải là kiếm khí. Trừ phi có thể lay động được bản thể của Phong Vân Vô Kỵ, bằng không thì căn bản không thể đến gần một phạm vi nhất định.

Khi vận hành "vô hạn tiểu thiên địa", bản thể ngồi trên kiếm liên, hàng vạn lá kiếm vận chuyển chung quanh người hơn năm mươi trượng, giống như vạn kiếm triều tông, cho nên Phong Vân Vô Kỵ đã gọi loại võ học này là "Vạn Kiếm Triều Tông".

"Vạn Kiếm Triều Tông" tổng cộng phân làm ngoại, trung, nội, ba tầng tiểu thiên địa. Trình độ của Phong Vân Vô Kỵ hiện nay chính là ngoại thiên địa.

Bất luận công pháp nào cũng có sơ hở, mà sơ hở lớn nhất của Vạn Kiếm Triều Tông là bản thể không thể di động, một khi bị thương hại rất có thể dẫn đến chí mạng. Khi vận chuyển "Vạn Kiếm Triều Tông", tất cả ý thức của bản thể đều tập trung trên một đoàn kiếm ý hóa thân.

Cuồng phong như những lưỡi dao sắc bén quét qua bốn phía, bùn đất không ngừng bị bắn tung lên.

Bên trong biển kiếm dày đặc, ngón tay của Phong Vân Vô Kỵ chuyển động như bay khống chế từng phiến lá kiếm. Lá kiếm mặc dù có đến hàng vạn, nhưng lại trật tự lượn vòng quanh người hắn, không hề va chạm với nhau.

Mắt thấy đệ tử Chiến tộc đột nhiên hóa thành một cơn lốc chọc trời, sắc mặt của Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống, bỗng nhiên quát lớn một tiếng, hai tay khép lại trước người. Thân thể của hắn bỗng nhiên rung lên, lá kiếm vốn đã dày đặc trong hư không lại càng gia tăng.

Ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, Phong Vân Vô Kỵ bắt một kiếm quyết. Lá kiếm đầy trời lập tức tự động xoay tròn, càng xoay càng nhanh, cuối cùng hình thành một cơn lốc khác bên trong cơn lốc do đệ tử Chiến tộc tạo thành. Đây hoàn toàn là một cơn lốc kiếm.

Hoa tuyết rơi càng lúc càng nhiều, nhưng khi đến gần cơn lốc do hàng vạn lá kiếm hình thành, toàn bộ trong nháy mắt đều bị cắt thành bụi tuyết tiêu tán giữa không trung…

Thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đảo qua, đệ tử Chiến tộc bên trong cơn lốc đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, nhưng trong nháy mắt lại trở nên mơ hồ. Hình ảnh này không ngừng lặp đi lặp lại, biến ảo giữa rõ ràng và mơ hồ. Mỗi lần trở nên mờ nhạt, cơn lốc chọc trời kia lại thu hẹp vào mấy trượng, chỉ một lát đã cách biểm kiếm của Phong Vân Vô Kỵ không đầy mười trượng.

Trên bầu trời, ý thức của Phong Vân Vô Kỵ phụ thể bên trong bóng người sáng trắng, trong lòng bình tĩnh, ngay cả một biến hóa nhỏ nhất trong thiên địa cũng in vào trong đầu. Sau khi đạt đến Thần cấp, trình độ nắm giữ thiên địa của hắn có thể nói đã đạt đến nhập vi.

"A!"

Một tiếng quát vang lên.

Cơn lốc chọc trời do đệ tử Chiến tộc hình thành cùng với cơn lốc do hàng vạn lá kiếm hình thành xoay chuyển ngược chiều, mạnh mẽ va chạm vào nhau.

"Keng keng…"

Từng âm thanh chói tai như kim thiết va chạm từ vị trí giữa hai cơn lốc vang lên. Phần giữa của cơn lốc bên ngoài không ngừng phồng lên đến hơn năm mươi trượng, sau đó lại nhanh chóng co rút vào trong, toàn bộ bắt đầu uốn khúc…

Bên trong gió xoáy, đao khí và kiếm ý va chạm kịch liệt với nhau. Gần như trong nháy mắt khi va chạm, vô số lá kiếm lập tức hóa thành từng mảnh vỡ.

Dưới tác dụng của "Vạn Kiếm Triều Tông", những kiếm khí này rất nhanh lại bị cuốn vào bên trong cơn lốc kiếm, một lần nữa ngưng tụ thành hình, hóa thành một bộ phận của cơn lốc.

Trong thiên địa đã không còn phân biệt được bóng người, chỉ còn lại hai cơn lốc khổng lồ kịch liệt va chạm. Ven bờ cơn lốc, bùn đất bắn tung lên đến mấy trăm trượng, dùng mắt thường có thể nhìn thấy mặt đất đang lõm xuống.

Trên đỉnh núi, sắc mặt của thiếu niên áo trắng biến đổi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời phát ra một tiếng huýt gió. Sau đó từ trên trời cao, một con chiến ưng trắng như tuyết đột nhiên bay xuống. Chiến ưng vẽ nên một vệt sáng, cuối cùng đáp xuống trên vai trái của thiếu niên áo trắng kia.

- Đem tình huống nơi này báo cho đế quân biết!

Tên kia thiếu niên đầu cũng không quay lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hai cơn lốc chọc trời, lên tiếng.

Chiến ưng đứng thẳng trên đầu vai thiếu niên liền gục gặc chiếc mỏ, thân thể run lên, hai con ngươi sắc nhọn bỗng nhiên co rút lại. Bên trong hai con ngươi sáng rực như sao trời bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc chọc trời, sau đó đột nhiên biến thành mờ nhạt, bên trong lại lộ ra một cơn lốc khác do lá kiếm hình thành.

"Kéc!"

Chiến ưng chớp chớp cặp mắt tròn vo, con ngươi lại trở nên đen kịt như mực, hai cơn lốc cùng với bóng người dày đặc bên trong đột nhiên biến mất. Thân thể của nó run lên, hai cánh bỗng nhiên dùng sức đập xuống bên dưới, tạo nên một cơn gió mạnh hất văng vài khối đã vụn dưới chân thiếu niên bay xuống vách núi. Sau đó trong tiếng kêu bén nhọn vang tận mây xanh, chiến ưng đập cánh lao vào giữa không trung, như sao băng bay về hướng Chiến Đế phong xa xa …

Tuyết ưng xuyên qua tầng tầng không gian giữa những tầng mây, bỗng nhiên cặp cánh trắng như tuyết thu lại, từ bầu trời đáp xuống bay vào trong Chiến Đế cung, đậu lên vai Chiến Đế thân mặc đế bào đang xếp bằng tĩnh tọa.

Cặp mắt đang khép chặt của Chiến Đế đột nhiên mở ra, ánh mắt chợt lóe sáng, tay phải vươn ra. Chiến ưng đang đập đập cánh đứng ở đầu vai lại đáp xuống trên lưng bàn tay, cặp mắt đối diện với Chiến Đế.

Chiến Đế nhìn chăm chú vào con ngươi của chiến ưng, đột nhiên mí mắt khẽ máy động, sau đó ánh mắt lộ ra thần sắc nghiêm túc.

Chiến Đế giơ tay phải lên, kẽ phất ra:

- Đi đi!

Chiến ưng trắng như tuyết lập tức từ trong tay Chiến Đế bay lên, hai cánh đập mạnh đã khuất bên ngoài cửa, hóa thành một điểm đen biến mất tại chân trời.

Chiến Đế yên lặng không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư. Một lúc sau hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa lên tiếng:

- Chiến Ma đã xuất phát chưa?

- Bẩm đế quân! Chiến Ma đã theo ý ngài đi chặn giết tên kiếm khách tóc trắng bên cạnh Kiếm Thần, hiện tại có lẽ đã gặp mặt rồi!

Một gã chiến tướng bên trái Chiến Đế đáp.

Chiến Đế yên lặng, sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ uy nghiêm, giống như vạn sự đều nắm trong tay:

- Ngươi hãy nhanh chóng dẫn theo bốn chiến tướng đi trợ giúp Chiến Ma! Nhớ kỹ tốc độ phải thật nhanh! Sợ rằng trẫm đã đánh giá hơi thấp thực lực của Kiếm vực. Quân Thiên Thương đối với việc này vẫn chẳng hề quan tâm, quả nhiên là có lý do.

- Đế quân… Dựa vào thực lực của Chiến Ma, cho dù đối mặt với Quân Thiên Thương cũng có sức liều mạng, chẳng lẽ vẫn không phải là đối thủ của tên kiếm khách gọi là… Tây Môn Y Bắc kia?

Tên Chiến tướng kia nghe được, khẽ giật mình, buột miệng nói.

Chiến Đế còn chưa lên tiếng, hai bên trái phải, hầu như tất cả chiến tướng đều đồng loạt mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào tên chiến tướng kia.

- Đế… đế quân, thuộc hạ biết tội!

Vẻ mặt của tên chiến tướng kia lập tức biến đổi, sợ hãi quỳ sát xuống đất, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Chiến Đế trong lòng thở dài một tiếng, vung tay lên:

- Đi đi! Nhớ kỹ tốc độ phải nhanh, chậm trễ chỉ e sẽ xảy ra chuyện… Hy vọng Chiến Ma có thể còn sống trở về!

Bên trong Chiến Đế cung, thần sắc của mọi người đều biến đổi. Tất cả đều hiểu rõ thực lực của Chiến Ma, mặc dù không phải là mạnh nhất trong số chiến tướng, nhưng cũng không hề yếu chút nào. Đối mặt với người đứng đầu Đao vực là Quân Thiên Thương cũng có sức liều mạng, tại sao đối mặt với tên kiếm khách tóc trắng kia…

- Vâng!

Tên chiến tướng kia nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh ra bên ngoài. Ở phía sau, bốn gã chiến tướng khác cũng đồng thời đứng dậy đi theo hắn…

Ánh mắt của Chiến Đế lướt qua một chiến tướng bên phải, khẽ gật đầu.

- Võ đạo của Quân Thiên Thương và Tây Môn Y Bắc không giống nhau. Quân Thiên Thương cũng không có ý liều mạng đả thương người, nhưng Tây Môn Y Bắc này…

Tên chiến tướng kia liếc nhìn Chiến Đế một chút, sau đó tiếp tục nói:

- Nhưng Tây Môn Y Bắc này hoàn toàn khác hẳn với Quân Thiên Thương, một khi xuất thủ sợ rằng nhất định phải có kẻ sống người chết. Cho dù hắn không muốn đả thương người, cũng không phải do hắn quyết định.

Chiến Đế nhìn tên chiến tướng kia, khẽ gật đầu, sau đó lại nhắm mắt lại. Bên trong Chiến Đế cung lại khôi phục sự yên tĩnh như trước…

oOo

Bên ngoài Tuyết vực mấy ngàn dặm, Tây Môn Y Bắc đang bay nhanh giữa không trung đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía trước, lạnh lùng nói:

- Chiến Ma?

- Ngươi là Tây Môn Y Bắc?

Phía trước Tây Môn Y Bắc, tên nam tử đang đứng chắp tay liền xoay người lại. Người này không phải Chiến Ma thì là ai?